Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 12: Hoàng hậu và các mỹ nhân



Đoạn Mạn Nương vành mắt đỏ lên, hai tay ôm cổ Phó thị không buông, tiểu hài tử mềm mại nhất, rất dễ làm nũng, nhất là khi tủi thân thì chẳng cần ai khác ngoài mẹ ruột.

Quản sự lớn nhỏ phủ Học sĩ đều đến báo cáo, phòng bếp cũng đưa tờ danh sách chọn mua đồ ăn ngày hôm nay cho Phó thị xem, mấy hôm trước xe ngựa hỏng, tiền sửa chữa chưa chi trả, tiểu nhi tử nhà bà vú muốn tìm việc trong phủ, thiên kim Triệu Ngự sử đến tuổi cập kê, có nên đi hay không, tặng lễ gì —

Bé con Đoạn Mạn Nương nặng cỡ nào, hôm qua Diệp Khuynh đã được tự mình cảm nhận, mắt thấy Phó thị vừa trả lời câu hỏi quản sự vừa bế đổi tay, mồ hôi trán đầm đìa, cuối cùng Diệp Khuynh không nhìn nổi nữa, chủ động duỗi tay, cười tủm tỉm dỗ Đoạn Mạn Nương đang mếu máo: “Mạn Nương, đi dạo ngoài vườn với tỷ tỷ được không? Chúng ta tìm các loại hoa bỏ vào cầu huân hương hôm qua đi?”

Đoạn Mạn Nương sụt sịt, tủi thân nhìn Phó thị, Phó thị thì vô cùng chờ mong xem con gái, “Con đi chơi với tỷ tỷ được không?”

Diệp Khuynh cố gắng không ngừng, “Tỷ tỷ sơn móng tay xinh đẹp cho muội, chúng ta có thể hái hoa hồng, buổi trưa kêu phòng bếp làm bánh hoa hồng ăn.”

Vừa trở nên xinh đẹp lại vừa có đồ ăn ngon, hơn nữa còn được chơi đùa, ba cái có đủ, bé con Đoạn Đoạn Mạn Nương rốt cuộc động tâm, hai cánh tay tròn tròn như ngó sen vươn về phía Diệp Khuynh, non non mềm mềm đáp lời: “Dạ ~”

Diệp Khuynh ôm bé con vào lòng, tiểu nha đầu hôm nay thật dính người, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộ dán mặt Diệp Khuynh, cúi đầu vào gáy nàng không chịu ngẩng lên, Diệp Khuynh ôm thân hình nhỏ nhắn, trong lòng mềm mại.

Hai đại nha hoàn chuyên môn chăm sóc Đoạn Mạn Nương, cộng thêm bà vú, Phó thị lại an bày hai nha hoàn nữa đi theo, thêm Phỉ Thúy Trân Châu, Diệp Khuynh ôm Đoạn Mạn Nương, giữa vòng vây nha hoàn chậm rãi đi về phía hoa viên.

Chính giữa tháng bảy, hoa viên trăm hoa nở rộ, dù sao cũng ở Hoàng thành, tấc đất tấc vàng, phủ Đoạn đại Học sĩ ba đời làm quan, mà theo Diệp Khuynh thấy hoa viên này chỉ có chút xíu, kém xa Ngự Hoa viên, còn chẳng lớn bằng vườn nhỏ nàng tự trồng ở Khôn Trữ cung.

Dù sao khá ở chỗ bố trí tinh xảo, dòng suối cầu nhỏ, đình đài núi giả, cái gì cũng có.

Diệp Khuynh miễn cưỡng ôm Đoạn Mạn Nương đến hoa viên, thật sự rất mệt, nàng bước nhanh đến đình gần nhất, đặt mông ngồi xuống, không bao giờ muốn đứng lên.

Diệp Khuynh nghĩ trong đầu, thân thể này thật là quá yếu, chờ nàng về bắt đầu tập trung huấn luyện, một thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Tứ đại cung phi Lương Bình đế đấu nhiều năm như vậy, đến sau này một đám già đi, đế sủng mỏng manh, nguyện vọng lớn nhất chính là Hoàng hậu xuống mồ, bản thân lên cao hơn một bước, đáng tiếc Diệp Khuynh thân thể khỏe mạnh, sống lâu hơn bất cứ ai!

Diệp Khuynh uống liên tiếp hai chén trà ấm Trân Châu đưa tới, lại bón Đoạn Mạn Nương nửa bát canh đậu xanh, dần dần thở ra hơi, bắt đầu mở miệng sai hạ nhân: “Lát nữa các ngươi tách ra đi hái hoa, tìm loại thơm lâu, mỗi người chọn một loại khác nhau, trong vườn này chắc có hoa Bóng nước (Hoa Phượng Tiên)? Cả hoa hồng nữa, hái nhiều chút.”

Diệp Khuynh phân phó xong, mấy nha hoàn lại hai mặt nhìn nhau không nhúc nhích, Trân Châu Phỉ Thúy là khách, thấy nhà chủ nhân không động cũng đành đứng im.

Diệp Khuynh nhướng mày, sắp phát giận, tính khí táo bạo của nàng không phải giả, đừng nói nàng ỷ thế hiếp người, mà làm chủ tử nếu không phát uy, sớm hay muộn sẽ bị đám nô tài giẫm lên đầu, đến lúc đó hối hận không kịp.

Đám nha hoàn phủ Đoạn Học sĩ được Phó thị dạy dỗ rất tốt, nhất là đã biết trước hung danh hiển hách của biểu tiểu thư, vị chủ nhân này ngay cả phủ Hộ quốc Tướng quân cũng dám đại náo, mắt thấy sắc mặt nàng không đúng, một đại nha hoàn mặt tròn được Phó thị phái tới lập tức kêu lên:

“Cô nương, không phải chúng nô tỳ không đi mà xưa nay phu nhân có quy định, hoa trong vườn không thể tùy tiện hái, bằng không trụi lủi, các phu nhân tiểu thư khác đến chơi sẽ khó coi.”

Diệp Khuynh tỉnh táo lại, nàng suýt nữa quên, phủ Đoạn đại Học sĩ còn không lớn bằng một nửa Khôn Trữ cung nàng, liếc mắt cái đã nhìn hết từ phía đông đến hết phía tây, yêu cầu Phó thị có thể hiểu được.

Diệp Khuynh hơi cân nhắc, thôi, xem ra hoạt động chế hương đại quy mô không thể tiến hành, hái một ít dỗ tiểu tổ tông vui vậy.

Diệp Khuynh vung tay lên, “Được rồi cứ vậy đi, mỗi loại hoa hái một ít, các ngươi xem rồi làm!”

Đám nha hoàn không dám trì hoãn nữa, để lại Trân Châu cùng nha hoàn mặt tròn chăm sóc hai chủ tử một lớn một nhỏ, người khác đều đi hái hoa.

Làm Hoàng hậu có chút ưu việt, chỉ cần mở miệng việc gì cũng có người hỗ trợ hoàn thành.

Nhiều người nhiều tay, rất nhanh đám nha hoàn lấy khăn nâng cánh hoa quay về, quả nhiên mỗi người một loại.

Trước tiên Diệp Khuynh kêu các nàng đặt khăn lên bàn đá, vài cơn gió thổi qua, vài nha hoàn sợ thổi bay cánh hoa cố ý quay về lấy bức bình phong đến vây quanh bốn phía.

Xem cánh hoa đủ mọi màu sắc được phân loại, Đoạn Mạn Nương bị cuốn hút, rốt cuộc xuống khỏi lòng Diệp Khuynh, Diệp Khuynh đặt nàng vào ghế đá bên cạnh, vì vóc người nhỏ nên lại bảo nha hoàn lót thêm đệm, Đoạn Mạn Nương quỳ lên, tò mò vịn bàn ngó.

Diệp Khuynh nhẫn nại mười phần, cười mỉm giảng giải: “Muội xem, không phải mọi loại hoa có thể làm thành hương thơm, thật ra rất thú vị, hoa càng nhỏ thường càng thơm hơn, muội thấy không, hoa nhỏ nhỏ màu trắng này là hoa nhài, ngửi thử coi, thơm hay không?”

Cái mũi nhỏ của Đoạn Mạn Nương khẽ hít sâu, mở to hai mắt: “Thơm —“

Diệp Khuynh lần lượt lấy Hải đường, Mẫu đơn, Hoa hồng, Bách hợp để Mạn Nương ngửi, về sau Đoạn Mạn Nương hắt xỳ liên tục, tội nghiệp kêu lên: “Tỷ tỷ, muội sắp không ngửi thấy mùi rồi!”

Diệp Khuynh và nha hoàn xung quanh cùng nở nụ cười, Diệp Khuynh lại nhặt thêm vài loại hoa, “Hoa chúng ta dùng để huân hương phải làm thành hoa khô, như vậy mới để được lâu, hương thơm đậm hơn, nhưng không phải hoa nào cũng có thể làm thành hoa khô —“

Diệp Khuynh chỉ bông hoa trong tay, cười khẽ: “Mấy loại hoa tương đối nhiều nước như Cát cánh, Bách hợp chỉ để hoa tươi cắm bình, không thể làm thành hoa khô —“

Đám nha hoàn bên cạnh đều tầm mười mấy tuổi, là tuổi thích làm đẹp, thường ngày thỉnh thoảng sẽ hái bông hoa cài lên đầu cho xinh đẹp, đâu biết hoa nào thơm thích hợp mang theo người, lần đầu tiên nghe Diệp Khuynh giảng giải chuyên nghiệp cả đám hai mắt mở to, chỉ sợ bỏ lỡ một chữ.

Diệp Khuynh xem mọi người vây quanh mình, nhìn không chuyển mắt, cẩn thận nghe giảng, phảng phất về lại cuộc sống năm đó ở hậu cung.

Lại nói tiếp, các mỹ nhân hậu cung về ngầm thường đấu đến ngươi chết ta sống, không từ thủ đoạn tranh thủ tình cảm, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra hòa hợp êm thấm, ngoại trừ Nguyên phi hậu trường đặc biệt mạnh ra thì không ai giáp mặt đấu đá người khác.

Cuộc sống trong cung nhàm chán, Ngự hoa viên lại lớn; đi dạo mười ngày nửa tháng cũng thấy chán, Lương Bình đế thì chỉ có một, các mỹ nhân mang phân vị mấy chục người, tính bình quân, hai tháng được gặp Lương Bình đế một lần đã may rồi.

Thực tế, tuy Lương Bình đế làm người đa tình nhưng cũng được xưng cần chính nỗ lực, một tháng hai mươi ngày đến hậu cung là nhiều.

Trong đó mấy người Lương Bình đế thích chiếm mất  nửa thời gian, như vậy tính lại, mỹ nhân không được đế tâm, tầm nửa năm mới thấy mặt Lương Bình đế một lần.

Diệp Khuynh tất nhiên không trong số đó, thân là Hoàng hậu, dựa theo tổ chế, mùng một và mười lăm, Lương Bình đế đều ở lại Khôn Trữ cung, hơn nữa một số dịp, ví như tế tổ, tế trời, gặp gỡ mệnh phụ, việc này các tiểu lão bà không thể ra mặt, bắt buộc phải có Hoàng hậu để giữ thể diện, cứ hai ba ngày Lương Bình đế lại tìm tới thương lượng mấy chuyện này, tính ra, toàn bộ hậu cung Diệp Khuynh gặp mặt Lương Bình đế nhiều nhất.

Cho nên mỗi ngày thỉnh an, nhóm đại tiểu mỹ nhân đến rất chăm chỉ, vạn nhất được đụng mặt Lương Bình đế thì sao!

Ban đầu Diệp Khuynh thấy rất phiền, ai kiên nhẫn mỗi ngày gặp một đám tiểu lão bà tướng công nhà mình!

Sau này dần dần tương kính như tân với Lương Bình đế, cộng thêm Thục phi, Lệ phi, Nhu phi, từng người lần lượt vào cung, Diệp Khuynh dần nghĩ thoáng, lại nhìn một đám mỹ nhân hoàn phì yến gầy, muôn màu muôn vẻ oanh oanh yến yến bên tai, cũng có thể nói cảnh đẹp ý vui.

Có điều từ xưa ba nữ nhân thành một cái chợ, nhiều nữ nhân như vậy mỗi ngày túm tụm với nhau lại thêm lắm chuyện, ai đạp vào váy ai, nước trà trong tay ai đổ lên người mỹ nhân bên cạnh, Diệp Khuynh xử án muốn sứt đầu mẻ trán.

Diệp Khuynh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, nàng tìm việc cho các mỹ nhân nhàm chán này làm.

Điều các mỹ nhân cảm thấy hứng thú nhất đương nhiên là Lương Bình đế, mà Hoàng đế chỉ có một, còn không nghe Diệp Khuynh chỉ huy, cũng may các mỹ nhân còn có chung một sở thích nữa.

Tất cả các mỹ nhân đều đặc biệt yêu quý dung nhan mình, đừng nhìn bên ngoài hằng năm tiến cống vào cung nhiều son phấn, vải dệt quý hiếm như vậy, nhưng căn bản không đủ phân.

Mỗi năm rất nhiều ngày hội, các mỹ nhân đều muốn mặc bộ mới, quần áo xinh đẹp nổi bật tứ phía lu mờ những người khác, cho nên tủ quần áo luôn thấy thiếu.

Một lần các mỹ nhân đến thỉnh an nàng, Diệp Khuynh giả như vô tình dẫn lời về phương diện bảo dưỡng dung nhan, lập tức khiến mọi người hưởng ứng.

Diệp Khuynh không giấu làm của riêng, lấy bí phương cướp đoạt từ Thái y viện ra, thả con tép bắt con tôm, lại chủ động đem son phấn của mình cho các vị mỹ nhân dùng thử, còn tự mình ra tay thử nghiên cứu chế tạo son phấn mới.

Dưới lực kéo của nàng, nhiệt tình với việc bảo dưỡng dung nhan của các mỹ nhân tăng vọt chưa từng thấy, thật sự nghiên cứu ra không ít phương thuốc – chung quy là Hoàng cung, các loại tài liệu cung cấp không hạn chế, tùy ý các mỹ nhân thoải mái thí nghiệm.

Diệp Khuynh còn sai cung nữ cầm các phương thuốc đóng thành sách, thỉnh thoảng chọn vài loại dùng tốt ban cho mệnh phụ tiến cung yết kiến, cho nên xưa nay, thanh danh Diệp Khuynh giữa các phu nhân có cáo mệnh tương đối tốt, nhắc tới Diệp Khuynh chính là vài chữ, hiền lương, rộng lượng!