Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 17: Mỹ nhân đều có chút khuyết điểm



Phó thị nhìn lướt qua, hiện tại ấn tượng bà với Diệp Khuynh rất tốt, không đề phòng thuận miệng trả lời: “Cái đó à, lần trước sinh nhật Bình Dương Công chúa, Công chúa ban cho.”

Mày Diệp Khuynh hơi nhíu lại, Bình Dương Công chúa? Không phải là phong hào của Cửu Công chúa, con gái út Lương Bình đế và Nguyên phi, kiêu ngạo ngang ngược, Phò mã chết lập tức đi tái giá sao!

Lại nói, mấy người con trai Lương Bình đế, chết chết tàn tàn, mà vài Công chúa lại sống không tệ lắm, nhất là Bình Dương Công chúa, sớm được phong thuộc địa, sau khi Phò mã đời thứ nhất chết đi, dứt khoát nuôi luôn ba ngàn trai lơ trong phủ.

Sau khi Tam Hoàng tử uổng mạng trong quá trình đoạt đích, Lương Bình đế càng sủng ái nữ nhi này, ban thưởng phủ Công chúa như nước chảy chỗ trũng.

Cho nên hiện tại cho dù đương kim Hiển Khánh đế chỉ là đường huynh Bình Dương Công chúa mà nàng ta vẫn sống thoải mái vô cùng.

Diệp Khuynh thấy cả người không tốt, đương kim Hiển Khánh đế không có nữ nhi trưởng thành, nhưng Bình Dương Công chúa có!

Nhắc tới Bình Dương Công chúa cũng là độc nhất vô nhị, cả đời phóng đãng không kiềm chế, nam sủng vô số, mà chỉ có một con gái, còn không biết phụ thân là ai!

Nữ nhi này được Bình Dương Công chúa coi như châu báu, tuổi nhỏ mà đã xin Hiển Khánh đế phong Công chúa, lúc đó Diệp khuynh vẫn là Hoàng Thái hậu tất nhiên không để nàng ta như ý, bằng không chỉ sợ hiện giờ càng thêm kiêu ngạo.

Nghĩ đến cuộc sống hoang đường loang lổ của Bình Dương Công chúa, Diệp Khuynh lập tức lo lắng cho tiền đồ biểu ca Đoạn Tu Văn.

Cả nhà cậu đã được Diệp Khuynh coi là người thân, nàng rất bao che khuyết điểm, huống chi biểu ca Đoạn Tu Văn niên thiếu thành danh, tiền đồ như cẩm, tương lai cho dù nàng xuất giá, có biểu ca địa vị cao, vào nhà chồng sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Dù thế nào, nàng tuyệt đối không thể để Bình Dương Công chúa đạt được mục đích!

Tay phải Diệp Khuynh bất giác nắm chặt bình sứ kia, Phó thị hiểu lầm nàng thích lọ Nhuyễn hương cao, hào phóng nói: “Con thích thì cầm đi, mùi quá nồng, mợ ngửi không quen.”

Diệp Khuynh vội nới lỏng tay, đặt xuống bàn như vứt củ khoai lang nóng, “Không thích, chỉ tò mò thôi.”

Dừng lại, Diệp Khuynh quay đầu phân phó Phỉ Thúy: “Lấy son phấn của ta đến đây, mấy cái chưa mở ấy.”

Rất nhanh Phỉ Thúy ôm một đống lớn son phấn quay lại, bày biện đầy bàn trang điểm rực rỡ muôn màu trước mặt.

Phó thị liếc mắt nhìn, riêng son đã có mười bảy mười tám loại, từ phấn hồng đến tím đậm, màu sắc chuyển từ nhạt tới đậm.

Diệp Khuynh bắt đầu vẽ loạn lên mặt Phó thị, Phỉ Thúy Trân Châu cộng thêm vài đại nha hoàn của Phó thị vây lại, muốn nhìn vị quý nữ phủ Định Quốc công trang điểm như thế nào.

Diệp Khuynh vừa trang điểm vừa giảng giải, “Đều nói một trắng che trăm xấu, nhưng không phải càng trắng càng tốt, dùng phấn thoa nhẹ trắng hơn bình thường một chút là đủ, đúng rồi, cổ cũng phải thoa một ít, bằng không mặt với cổ hai màu khác nhau.”

Diệp Khuynh nói xong, hai tay thoa nhẹ, nàng chưa từng làm việc nặng, thậm chí ngay cả châm tuyến cũng chưa làm, ngón tay khẽ lướt, động tác thoa rất nhẹ, một vòng trắng nhờ hòa tan trên mặt Phó thị, mặt Phó thị trở nên trắng hơn nhiều.

Diệp Khuynh đánh phấn xong, lại cầm son, “Son cũng không tùy tiện tô loạn, ban ngày nhiều nắng, nên dùng son màu nhạt, nhìn rất tự nhiên, buổi tối ánh nến mờ ảo, tô son đậm hơn, càng thêm xinh đẹp động lòng.”

Diệp Khuynh chọn son tím nhạt, trước tiên vẽ thử vào lòng bàn tay, “Mợ xem, son màu đậm vẽ từ xương gò má xuống, một lớp thật nhạt, sẽ khiến mặt nhỏ đi nhiều.”

Ngón trỏ Diệp Khuynh vẽ dọc theo xương gò má Phó thị, trên mặt bà xuất hiện một vùng tím nhạt, bà nhìn gương quay qua quay lại, mừng rỡ kêu lên: “Đúng là gầy hơn nhiều này!”

Diệp Khuynh cười nhẹ, lại dùng ngón út lấy chút son, “Nhắm mắt.”

Đợi Phó thị nhắm mắt, Diệp Khuynh vẽ một lớp tím nhạt hơn trên mí mắt bà, khóe mắt thì kéo dài hất lên.

Diệp Khuynh xử lý xong mắt, không để Phó thị lập tức mở mắt ra, mà vòng ra sau bà, lấy son hồng nhạt làm công tác vẽ rồng điểm mắt cuối cùng — theo đường môi tô lên một lớp son lấp lánh.

Lúc này Diệp Khuynh mới khẽ cười: “Xong rồi, mợ có thể mở mắt.”

Phó thị mở mắt ra, vừa mừng vừa sợ nhìn mỹ nhân trong gương, rốt cuộc hiểu ra lúc đầu Diệp Khuynh nói tầm thường là có ý gì!

Mỹ nhân trong gương một đôi mắt phượng cong cong khiêu khích e ấp, môi mỏng hồng phấn long lanh như hoa đào mùa xuân, khuôn mặt trắng nõn thật sự người tựa hoa đào, diễm lệ không tục!

Nha hoàn xung quanh ngây người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, đại nha hoàn mặt tròn ấp úng: “Thái, thái thái thật đẹp.”

Từ hình dung mộc mạc như vậy lại làm Phó thị nở gan nở ruột, bà không ngừng ngắm mọi góc độ, chiếu hết chỗ này đến chỗ nọ, cảm thấy mỹ nhân trong gương không chỗ nào không đẹp, càng xem càng mừng rỡ trong lòng.

Diệp Khuynh mỉm cười đứng bên, đợi Phó thị soi đủ mới nói: “Mợ, thật ra đối với nữ nhân mà nói, khí chất quan trọng hơn dung mạo nhiều, mợ phải tin tưởng rằng bản thân là tiểu mỹ nhân ngàn dặm mới có một! Nữ nhân tự tin mới xinh đẹp nhất!”

Cho nên Diệp Khuynh mới ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào quốc yến, thoải mái đánh bại Nguyên phi triều phục trang trọng trang điểm tỉ mỉ, trở thành tiêu điểm toàn điện.

Con người lúc tự tin, tư thế đi đường sẽ như vậy, ưỡn ngực ngẩng đầu, người khác nhìn vào cảm thấy thật thoải mái, đương nhiên trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.

Phó thị nghe xong gật đầu liên tục, Diệp Khuynh khéo tay làm bà trước sau tựa như hai người, hiện tại Diệp Khuynh nói gì bà cũng tin!

Đây cũng là điểm thông minh của Diệp Khuynh, lấy được sự tín nhiệm từ người khác, chỉ dựa vào mồm mép rất khó, nhưng một khi để lại ấn tượng tốt với đối phương, làm việc gì cũng rất dễ dàng.

Tầm mắt Phó thị lại chuyển tới gương, lần này soi vài lần, chần chừ nói: “Nhưng mà vẫn cảm thấy nếu gầy xuống sẽ hấp dẫn hơn nhiều!”

Diệp Khuynh cười ra tiếng, “Mợ nghĩ vậy cũng đúng!”

“Thật ra nữ nhân xinh đẹp cỡ nào cũng vẫn không vừa lòng dáng người dung mạo mình, luôn cảm thấy thiếu gì đó, ví như Tứ phi Lương Bình đế, Nguyên phi chân to, Lệ phi nặng mùi, khuôn mặt Thục phi không tinh xảo, Nhu phi ngực nhỏ —“

Phó thị há hốc mồm, lẩm bẩm: “Diệp gia con không hổ sinh ra Hiếu Hiền Hoàng hậu, biết nhiều bí mật như vậy!”

Diệp Khuynh hừ lạnh trong lòng, bí mật với người khác, không phải với nàng, trong Hoàng cung, chẳng có gì là bí mật cả!

Chỗ thiếu hụt của Tứ phi lúc đầu không ai biết được, nhưng thời gian trôi qua, Diệp Khuynh dần nhận ra manh mối.

Ví như giày Nguyên phi chưa từng làm ở Chức Tạo ti, hơn nữa làn váy luôn phủ qua chân; Cung Lệ phi dùng nhiều hương liệu nhất, hằng năm hơn người khác rất nhiều, nếu loại bình thường thì thôi, mà hương liệu quý hiếm đều ghi lại số lượng, tuyệt đối không phải người khác dùng.

Cung nữ trong cung Thục phi luôn chọn người khuôn mặt tầm thường, có câu hoa tươi cần lá xanh làm nổi bật, tâm tư nhỏ của Thục phi không cần nói cũng biết.

Người cuối cùng, Nhu phi, mỗi phải đều uống sữa bò, sau này không biết nghe ai nói đu đủ nâng ngực, cống phẩm này quá nửa vào cung Nhu phi.

Số khuyết điểm đó Diệp Khuynh không định làm gì, nàng chỉ trong lúc lơ đãng tiết lộ cho các nàng, tự bản thân các nàng sẽ đấu đến chết đi sống lại.

Phó thị bên kia cảm thán xong, đột nhiên hỏi: “Thế Diệp Hoàng hậu thì sao, có khuyết điểm không?”

Diệp Khuynh suýt chút nữa bị sặc chết, hai mắt trợn lên, Phó thị tự biết mình nói lỡ, vội vàng chữa lời: “Là mợ nói sai, cô tổ mẫu con đương nhiên tốt nhất.”

Diệp Khuynh cười khẩy hai tiếng, nàng đương nhiên thập toàn thập mỹ, nếu nói khuyết điểm thì cũng có một, nàng ngàn tốt vạn tốt, chỉ có một điều không tốt, tướng công rất cặn bã, đáng tiếc đổi không được!

Diệp Khuynh nhất thời đắc ý, suýt nữa tha mình vào, nàng khụ hai tiếng, mở miệng cẩn thận hơn: “Mợ, thật ra con muốn nói, mợ nên có tín niệm này — hiện tại mợ đã rất đẹp rồi, nhưng gầy đi, nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn!”

Phó thị lặp lại lời Diệp Khuynh nói mấy lần, càng nói lưng càng thẳng hơn, phảng phất hấp thu vô số năng lượng từ mấy câu nói đó, hai mắt bà cũng có thần thái, khuôn mặt trở nên chói lọi, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Thấy Phó thị đã tin tưởng, Diệp Khuynh thở phào một hơi, thật ra gầy xuống không khó, mấu chốt ở chỗ phải tuyệt đối tin tưởng bản thân, vì quá trình này vô cùng dài lâu, thậm chí kéo dài cả đời nữ tử.

Trong quá trình đó rất dễ sinh ra dao động — làm như vậy rốt cuộc có hiệu quả không, vì sao kiên trì lâu như vậy mà không có hiệu quả?

Lúc đó con người cũng dễ dàng cam chịu, kết quả kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Cho nên ngay từ đầu Diệp Khuynh không nói với Phó thị làm cách nào gầy xuống, mà trước giúp bà tạo dựng lòng tin, đây mới là căn bản trong việc biến gầy.

Diệp Khuynh kéo Phó thị ngồi xuống sập, nha hoàn bày biện bàn trên sập, lại bưng tới trà bánh bốn màu, còn có nho với đào mật tẩm qua nước giếng, nhìn vô cùng mịn màng mê người.

Diệp Khuynh chọn tư thế thoải mái dựa ra sau, bắt đầu chậm rãi nói: “Đừng quan trọng hóa việc biến gầy, cứ như thường ngày, nên ăn nên uống.”

Phó thị hai mắt tròn xoe, nửa tin nửa ngờ, “Như thế có thể gầy sao?”

Diệp Khuynh mỉm cười, vẫy tay gọi nha hoàn lại, bảo lấy văn phòng tứ bảo đến, đặt giấy bút trước mặt Phó thị: “Mợ, viết hết những món ăn bình thường mợ thích ra.”

Đoạn gia dòng dõi thư hương, chọn con dâu đương nhiên không phải người dốt đặc cán mai, năm đó Phó thị ở khuê các cũng có tài danh, tân hôn với Đoạn Văn Bân từng qua ngày cử án tề mi vui vẻ.

Có điều sau này tiếp quản sự vụ trong phủ từ tay mẹ chồng, lại liên tiếp sinh ra hai con trai, mỗi ngày bận rộn tiền nong với ăn uống các con, có thể phân ra thời gian để ý ăn mặc đi lại Đoạn Văn Bân đã không tệ rồi, nào có thời gian phong hoa tuyết nguyệt!