Trương thị cười nheo mắt, mẹ chồng xưa nay bất công, có thứ gì tốt đều cho Đại cô nương chọn trước, thôi bỏ đi, cũng may mấy năm nay bà chưởng quản bếp núc, âm thầm làm không ít trang sức cho Diệp Vân Diệp như, bằng không kiểu gì cũng bị tức chết!
Diệp Vân Diệp Như cũng mất hứng, có phải kẻ ngốc đâu, đều là tổ mẫu ruột, không phải do di nương sinh, đãi ngộ sao khác biệt như vậy!
Diệp Khuynh lại nở nụ cười, nàng xua tay: “Trang sức của con nhiều quá rồi, mà hai muội muội không biết có trang sức thích hợp chưa.”
Mọi người sửng sốt, nếu nói vừa rồi Diệp Khuynh tặng lễ vật đã làm cả phòng sợ hết hồn, thì hiện tại đúng là khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.
Mà nàng biểu hiện bình thản, làm người nhìn vô cùng thoải mái.
Diệp lão Thái quân cười: “Được được, đồ của lão Thái bà ta tương lai còn không phải đều thuộc về tỷ muội mấy con! Thược Dược! Lấy hòm sa tanh tím bên dưới ra, cho các cô nương xem!”
Một nha đầu mặt trái xoan, trang điểm nhẹ nhàng, một thân váy dài màu lục liễu, quay đầu, lưu loát đáp lời, từ phía sau nâng tráp trang sức bao lụa tím ra.
Từ thị và Trương thị duỗi cổ, luôn biết phủ Định Quốc công là nhà mẹ đẻ Hiếu Hiền Hoàng hậu, Diệp lão Thái quân lại quan hệ rất tốt với vị chị chồng này, bà tư tàng nhất định thật phong phú, mà hai người lại không biết rốt cuộc phong phú đến mức nào, hiện tại tất nhiên ai nấy đều tò mò.
Diệp lão Thái quân cười híp mắt quét qua mọi người, mở miệng: “Số trang sức này là năm đó cô tổ mẫu các con tặng cho ta lúc chưa về nhà chồng, không tính quý trọng bao nhiêu, được các hình dáng mới mẻ.”
Trương thị lập tức bĩu môi, còn tưởng là thứ tốt gì, tài liệu không quý trọng, qua nhiều năm như vậy, kiểu dáng có mới mẻ cũng lỗi thời rồi!
Diệp lão Thái quân không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp mở hộp trang sức ra.
Một mảnh lấp lánh chói lọi sáng mù mắt mọi người, thấy được lão thái thái cực kỳ yêu quý số trang sức trong tráp, lúc nào cũng chà lau mới duy trì vẻ sáng rõ như mới thế này.
Diệp Như tuổi nhỏ, vẫn ham chơi, liếc mắt nhìn lập tức mừng rỡ kêu lên, đồng thời duỗi tay lấy một cái kẹp tóc mai, “Đây là con dế sao? Nhìn như thật ấy!”
Trong tay nàng rõ ràng là con dế mèn khéo léo, chỉ lớn nửa tấc, điêu khắc từ ngọc bích, lúc chuyển động cánh rung nhè nhẹ, có thể nói tinh tế vô cùng.
Diệp Vân cũng cầm lấy đôi hoa tai bươm bướm, đôi hoa tai này khéo léo linh lung, chất liệu vàng kim, hoa văn trên cánh có thể thấy rõ ràng, tinh xảo phức tạp, hơn nữa mắt bước còn khảm đá hồng ngọc nhỏ như hạt gạo.
Diệp Khuynh thì cầm một cây trâm, trâm cài được tạo dáng như dây mây triền cổ thụ, dây mây từ cành cây rủ xuống phía dưới gắn hai quả dưa ngọc bích, kết cấu xảo diệu, kinh diễm tuyệt luân.
Trương thị hận không thể đánh mình một cái tát, mấy trang sức này đâu từng nhìn qua, không phải thợ cao tay nhất thì không thể làm ra, hơn nữa một người thợ cả đời chỉ tạo được một thứ như vậy đã là tốt lắm rồi, chỉ có Hoàng cung mới cất giấu trân phẩm thế này.
Mấy người lấy từng món đồ ra thưởng thức, không cái nào không tinh diệu bậc nhất, ngay cả Trương thị chủ trì sự vụ phủ Định Quốc công nhiều năm cũng chưa từng thấy tinh phẩm như vậy.
Quả thật như lời Diệp lão Thái quân, tài liệu trang sức không đáng tiền, mà thật đang yêu vô cùng.
Diệp lão Thái quân mỉm cười tùy ý để cháu gái và con dâu thưởng thức, cuối cùng vung tay lên: “Được rồi, mấy đứa chọn cái mình thích đi!”
Trương thị cùng Từ thị vui mừng quá đỗi, mà ngượng ngùng tranh giành với các cô nương, vài cô nương chọn trước, Diệp Vân Diệp Như theo thói quen nhìn về phía Diệp Khuynh, Diệp Khuynh cười nhẹ: “Hai muội chọn trước đi, ta thấy món nào cũng thích.”
Nàng nói vậy, Diệp Vân Diệp Như thấy có lý, ánh mắt lại vẫn dính vào tráp trang sức, thứ nào cũng thích, hận không thể ôm cả tráp về!
Cuối cùng, Diệp Vân cầm đôi khuyên tai bươm bướm, Diệp Như cầm kẹp tóc dế mèn, Diệp Khuynh thì không chút do dự lấy trâm cài dưa ngọc bích.
Lại nói tiếp, trâm cài dưa ngọc bích này lại là một thứ tức cảnh sinh tình cuối cùng bị nàng quăng về Diệp phủ, mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc trước nàng mới làm Hoàng hậu chưa được bao lâu, đúng ngày sinh nhật, Lương Bình đế chạy tới hỏi nàng thích trâm cài dạng gì, Diệp Khuynh ngẫm nghĩ, vừa vặn vì béo không chịu được cơn nóng, trong tay cầm quả dưa hấu vừa ngâm trong nước đá, xanh mượt mát mắt, cứ thế thốt ra hình dáng quả dưa ngọc bích rủ xuống.
Kết quả đến ngày sinh nhật nàng, từ sáng sớm đợi đến đêm khuya, các mệnh phụ tặng lễ xong hết rồi mà lễ vật Lương Bình đế tặng vẫn chưa tới tay.
Buổi tối Lương Bình đế đến, nàng buồn bã ỉu xìu, cho đến khi hai người rửa mặt lên giường, Lương Bình đế như diễn ảo thuật lấy ra chiếc trâm cài này, lúc đó miễn bàn nàng mừng rỡ mức nào.
Hai người triền miên vô tận, Lương Bình đế không biết gọi bao tiếng Khanh Khanh bên tai nàng.
Sau đó, Diệp Khuynh cười lạnh, không bao lâu sau, nàng phát hiện một chiếc trâm cài y hệt trên đầu Nguyên phi lúc đó chưa vào cung.
Tiếp đó nàng chiến tranh lạnh với Lương Bình đế, cho đến khi Nguyên phi vào cung, hai người càng lúc càng xa lạ, trong trí nhớ, chiếc trâm cài này chính là nùng tình mật ý cuối cùng giữa hai người.
Nàng thật ngốc, rõ ràng là đồ của mình, dựa vào cái gì Nguyên phi được mang nàng không được mang!
Nói đi nói lại, hiện giờ chiếc trâm này đã trở thành độc nhất vô nhị, cái của Nguyên phi bị nàng tìm cớ phá hủy rồi.
Ai bảo Nguyên phi thích tha lôi váy dài, đương nhiên, sau này Diệp Khuynh mới biết, đó là để che giấu đôi chân to không bó, dù sao Diệp Khuynh không cẩn thận giẫm vào làn váy Nguyên phi, thấy Nguyên phi té ngã, lại tốt bụng đến đỡ, ai ngờ vô tình đụng phải trâm cài trên đầu Nguyên phi, sau đó cạch một tiếng, thứ yếu ớt đó cứ thế rơi xuống vỡ làm đôi.
Chính là khéo như vậy, Diệp Khuynh cũng chẳng còn cách nào, hừ hừ.
Diệp Khuynh thở ra một hơi, thản nhiên sờ trâm cài trong tay, cái của Nguyên phi lúc trước vỡ xong, nàng mới thấy hơi hối hận đã tặng cái này đi, hiện giờ trở về tay nàng, coi như là ý trời.
Diệp lão Thái quân thấy cháu gái và con dâu đã chọn xong, phất tay: “Xong rồi thì giải tán, lão bà tử mệt mỏi rồi, Thược Dược đấm lưng cho ta, mấy đứa làm gì thì làm đi!”
Mấy người Diệp Khuynh hành lễ ra ngoài, Trương thị chờ một lát mới ra ngoài, Diệp lão Thái quân thấy bà sắp đi lại gọi:
“Đúng rồi, làm quần áo mới cho mấy đứa trẻ nữa, ra ngoài làm khách trang điểm ăn đẹp đẹp vào!”
Không đợi Trương thị nói tiếp, Diệp lão Thái quân vỗ tay: “Không ngại làm ba bộ giống nhau như đúc, nhất định rất xuất sắc!”