Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 57: Hắn cũng trở về !



Phần đông quý nữ cùng hoan hô, đau hết cả tai Diệp Khuynh, Diệp Khuynh nhẹ lay động quạt xếp, cảm khái, mị lực biểu ca thật là không người kháng cự nổi.

Quay đầu nhìn khắp bốn phía, mọi thiếu nữ đều đỏ mặt, hưng phấn thảo luận đủ điều về tiểu Đoạn Trạng Nguyên, vụ xôn xao do Diệp An Trác gây nên vừa rồi tựa như một giấc mộng, biến mất không một dấu vết.

Diệp Khuynh ra hiệu với Diệp An Trác, xem thiếu niên lại đồng tay đồng chân rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thất Tịch yến của Lâm phu nhân bố trí trên hồ trong Lâm phủ, tổng cộng hai chiếc du thuyền, một chiếc thuyền nóc lưu ly, bên ngoài quét phấn vàng, điêu long họa phượng, kim bích huy hoàng nói không nên lời; chiếc còn lại là nóc bằng thanh trúc, màn trúc rủ xuống bốn phía, tươi mát lịch sự tao nhã.

Diệp Khuynh buồn cười, lôi đài của hai vị nữ chủ nhân Lâm gia thật đúng là không chỗ nào không có.

Quý nữ khác đã sớm lên du thuyền, ngay cả Diệp Vân cùng Diệp Như cũng vậy, nàng dâu quản sự đứng hầu bên du thuyền trực tiếp bước lên đón Diệp Khuynh, cười mỉm hỏi: “Không biết Diệp Đại cô nương muốn lên thuyền nào?”

Diệp Khuynh chớp mắt hỏi: “Hai cái đều là du thuyền, có cái gì khác biệt sao?”

Nàng dâu quản sự cười giải thích: “Phu nhân nhà nô tỳ thích ngâm thơ làm đối, ở cùng phu nhân đều là cô nương thích thi họa, chiếc thuyền còn lại dành cho người thích những thứ khác.”

Diệp Khuynh gật đầu, vừa rồi nàng thấy Diệp Vân và Diệp Như mỗi người một ngả, giờ mới hiểu rõ, nàng gập quạt xếp trong tay, cất lời: “Ta sẽ không lên góp vui, tùy tiện đi dạo trong vườn là được.”

Diệp Khuynh đã tìm hiểu qua, hai chiếc du thuyền xuyên qua hồ, khuê tú các nhà tụ tập trên hai chiếc thuyền này, nam tân thì tập trung tại đảo giữa hồ.

Màn trúc buông xuống, các cô nương có thể xem rõ ràng các thanh niên tuấn kiệt, mà bọn nam tử lại chỉ nghe thấy oanh oanh yến yến, sau đó cùng ngâm thơ làm đối lẫn nhau, trao đổi bản phác họa, trên bản phác họa không thể ký tên, tránh bị người ta lên án nghi ngờ có tư tình trao nhận riêng

Làm như thế vừa phong nhã lại không ảnh hưởng đến danh dự các cô nương, Lâm phu nhân quả nhiên là người tuyệt diệu.

Có điều Diệp khuynh thích cuộc sống tùy ý phóng khoáng, mà không phải cuộc tụ hội ôm tỳ bà nửa che mặt kiểu này, chẳng bằng một mình độc hành, đứng bên hồ hóng gió còn thoải mái hơn.

Đầu thuyền thanh trúc có gian nhã các, Lâm phu nhân tay cầm tờ giấy trắng, một thiếu nữ mặc váy nguyệt hoa gấm Tô Châu, tóc búi hai bên đang ngồi cạnh bàn múa bút, thiếu nữ khác mặc quần váy hoa dương rắc phủ thúy nhẹ gảy tiêu vĩ phượng cầm, thiếu nữ thứ ba mặc áo sam thêu mây ô kim nâng trà nóng hầu bên cạnh, thiếu nữ cuối cùng quần áo trắng thuần đơn giản thêu hình thủy tiên điệp tú, đang bẩm báo hướng đi mới nhất của Diệp Đại cô nương.

“Diệp Đại cô nương chối từ ý tốt từ Lâm Đại gia, đi dọc bên hồ, không vội vã, bất chợt dừng lại giống như thật sự đang thưởng cảnh.”

Hàng mày dài nhỏ của Lâm phu nhân hơi nhướng lên, khẽ cười: “Không ngờ con dâu không có duyên phận đúng thuộc phong cách nhà ta, đáng tiếc.”

Thiến nữ bưng trà nóng cười lộ ra hai cái răng khểnh, ngây thơ nói: “Lần đầu tiên thấy phu nhân khen người khác thế này, bằng không mời Diệp Đại cô nương lên?”

Lâm phu nhân phất tay, “Để nàng đi thôi, nữ tử chưa lấy chồng có thể khoan khoái thì cứ khoan khoái đi.”

Dừng lại, Lâm phu nhân nâng tay, gõ lên trán mấy thiếu nữ cười nói: “Hôm nay hiếm có lắm mới thấy tiểu Đoạn Trạng Nguyên đến, các ngươi nâng cao tinh thần cho ta.”

Mấy thiếu nữ đồng thời xấu hổ đỏ mặt, vui cười thành đoàn.

Đang náo nhiệt bỗng một nàng dâu quản sự đi thuyền nhỏ đuổi theo, chưa đợi hai thuyền dựa gần đã trực tiếp nhảy lên, cách màn trúc thi lễ, hô hấp dồn dập: “Thái thái, Nguyên Thái phi, Công chúa Bình Dương và Huyện chủ Thanh Dương đến, xa giá đã tới ngoài cửa lớn!”

Lâm phu nhân dáng vẻ luôn uể oải lập tức ngồi thẳng, nhíu mày: “Mấy vị này sao lại đến, đúng rồi, sớm nghe nói Công chúa Bình Dương nhìn trúng tiểu Đoạn Trạng Nguyên, cố ý chọn hắn làm con rể, đáng tiếc tiểu Đoạn Trạng Nguyên không hề tham gia yến hội gì, lần này hẳn đến chỗ ta ngắm con rể rồi!”

Lâm phu nhân lập tức lộ ra vẻ bất mãn, bà nhíu mày suy nghĩ chốc láy, không tình nguyện phân phó nàng dâu quản sự: “Ngươi mời lão phu nhân ra, nói Nguyên Thái phi đến!”

Vị Nguyên Thái phi đúng là nhân vật người căm quỷ ghét, nữ tử tiền triều, có quả phụ nào trượng phu chết xong không phải ru rú trong nhà, chỉ có bà ta, từ khi Lương Bình đế tấn thiên lại càng sinh động lên, chỗ nào cũng nhìn thấy bóng dáng bà ta.

Một bó tuổi còn trang điểm lòe loẹt, không biết còn tưởng tiểu tình nhân lang quân nhà ai!

Nghe nói bà ta còn chẳng biết xấu hổ nói gì với kim thượng, từ đó về sau chỉ luận cô cháu, không luận phi vị, thật không biết xấu hổ, có điều mẫu thân bà ta là Công chúa, con gái cũng là Công chúa, chẳng ai dám trêu chọc vào.

Thân phận như vậy, nếu một mình Lâm phu nhân ra ngoài cũng chỉ có thể lấy thân phận tiểu bối cẩn thận hầu hạ, Lâm phu nhân thật không vừa ý, hết cách, đành phải mời bà mẹ chồng lợi hại ra ứng đối.

Diệp Khuynh bước chậm bên hồ, Lâm phủ chung quy vẫn là thế gia quân lữ, vườn cạnh hồ không cẩn thận tu chỉnh thả thêm cá vàng vào như những nhà khác.

Mà cũng có cá tôm và vịt hoang bơi trên hồ, xung quanh không thấy hoa sen, ngược lại cỏ lau thanh trúc nhiều hơn hẳn, có phong vị thôn quê đặc biệt.

Diệp Khuynh đi đi ngừng ngừng, bất tri bất giác bước vào vùng cỏ lau, phía trước một nam tử đi tới, mặc hoàng bào, đầu đội miện, thắt lưng ngọc, vô cùng tuấn mỹ, khuôn mặt trời sinh mang theo ba phần cười, khiến người đối diện vừa thấy đã sinh lòng hảo cảm.

Diệp Khuynh vừa nhìn bỗng cảm thấy có chút quen mắt.

Nàng rất nhanh nhớ ra, nam tử trước mắt có bảy tám phần giống Thái tử ngày ấy nàng đá xuống, mà trẻ hơn, nhất thời hiểu ra, vị này hẳn là Nhị Hoàng tử vô ý rơi xuống hồ, thấy hắn xuân phong phơi phới, xác nhận đã khỏi hẳn.

Đường nhỏ trước mắt chỉ đủ một người, đối phương hậu duệ thiên gia, Diệp Khuynh tất nhiên không thể tranh đường, nên nghiêng người né sang bên, hành tung Diệp Khuynh tự nhiên hào phóng, phảng phất nàng nghiêng người đi vì thấy phong cảnh ven đường tuyệt đẹp dừng lại nghỉ chân, mà không phải nhường đường cho đối phương.

Trong nháy mắt hai người đi qua nhau, Nhị Hoàng tử đột nhiên cúi đầu, nhìn nàng, khóe môi cong lên, cười nhẹ, Diệp Khuynh ngẩn ra, thẳng thắn thi lễ đáp lại.

Nhị Hoàng tử lướt qua nàng, đi về phía trước vài bước, bỗng quay đầu, cười như có như không xem nàng, mở miệng: “Khanh Khanh, đã lâu không gặp.”

Tựa như một con rắn bò dọc theo xương sống một đường thẳng đến gáy, Diệp Khuynh kinh hãi, cách xưng hô, giọng điệu nói chuyện, tuyệt đối không sai!

Lương Bình đế!