Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 68: 68




Mặt trời vẫn còn chưa kịp lặn xuống một nửa, mọi người trên trấn đã vội vàng thu dọn người nào về nhà người nấy, lo sợ đóng chặt cửa nhà.

Mặt trời chậm rãi buông xuống nhuốm lên trấn Đào Nha một màu cam xinh đẹp nhưng với cái vắng vẻ hiu quạnh không một bóng người như này lại đặc biệt có chút gì đó quỷ dị...
Bạch Cảnh Từ một bên phe phẩy quạt ngọc một bên nhìn xung quanh, nhìn mọi người như thế nào nơm nớp lo sợ vội vàng về nhà kéo chặt cửa, nhìn trấn ban nãy còn nhộn nhịp thoáng chốc đã không có bóng người.
Có lẽ ngay từ lần đầu bước vào trấn Đào Nha, bọn họ đều nhìn thấy được xung quanh trấn Đào Nha hắc khí bao quanh, thật dày cũng rất đậm, khí vị khó ngửi tới khiến người buồn nôn.

[ Bạch Cảnh Từ: Thế giới này tôi cảm giác còn loạn hơn thế giới trước...!]
[ Đương nhiên, này cũng coi như thuộc một trong mấy cái thế giới loại harem cho nên tuyến nhân vật cùng nội dung khá nhiều, một phần dính bug nên nó loạn hết lên.

]
256 hiện tại đang trong hình dạng thu nhỏ bản người, hai tay ôm một viên kẹo hồ lô lớn vừa ăn vừa nói chuyện, hai má đều phồng lên như con chuột hamster nhỏ.

Bạch Cảnh Từ nhìn, lại nhìn, nhìn đến nhịn không nổi ngón tay đưa lên chọc chọc một bên má của 256, còn thuận miệng ghẹo nó một chút.


[ Bạch Cảnh Từ: Sao tôi cảm thấy cậu khi biến thành người rồi còn ăn nhiều hơn bản thể lúc trước, nhìn xem ăn tới sắp lăn được rồi.

]
256 một bên ăn một bên bị chọc tới phiền, đơn giản xoay người tay cũng không rời viên kẹo hồ lô, hoàn toàn không có ý định xù lông khi nghe lời kia của hắn.

Ăn nhiều thì sao? Mập mập ôm sẽ thoải mái còn rất đáng yêu! 404 hay nói với nó như vậy, còn thường xuyên mang đồ ngon tới cho nó ăn.
[ Không sao, 404 nói tôi như vậy rất đáng yêu.

Cộng sự thật không biết thưởng thức gì cả.

]
404?
Nếu hắn nhớ không lầm thì 404 ở ban hệ thống cũng giống như hắn là quản lí ban nhỉ? Đừng hỏi hắn cái tên nghe rất có vấn đề như vậy mà có thể trở thành quản lí của cả bộ phận hệ thống, có hỏi hắn cũng không biết đâu....!Mà quan trọng là.
[ Bạch Cảnh Từ: Mấy hôm nay không thấy cậu đâu, thì ra là trộm chạy về không gian hệ thống để tìm bạn trai của cậu yêu đương có đúng không, hửm? ]
[ Bạn trai? Còn yêu đương? Cộng sự, có phải mấy hôm nay làm nhiệm vụ nhiều nên bị ảnh hưởng có phải không? Cậu ta là boss của tôi đấy, cho tôi mười lá gan cũng không dám cùng boss yêu đương đâu! ┐⁠(⁠‘⁠~⁠⁠;⁠)⁠┌ ]
[ Bạch Cảnh Từ: Vậy sao? ]
Bạch Cảnh Từ buông xuống tay cũng không trêu ghẹo 256 nữa, hắn gấp lại quạt ngọc đứng trước con hẻm cuối trấn.

Con hẻm này xung quanh hắc khí rất nhiều, còn có dư lại một tia mỏng manh ma khí, như vậy có lẽ là có ma vật vừa ở chỗ này và rời đi không lâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn buông xuống ánh hoàng hôn có chút đâm chiêu.
Chu Mộc vừa lúc đuổi kịp, không biết có phải y ảo giác hay không nhưng từ khi bước vào trấn Đào Nha đã luôn cảm giác được có ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, giống như có kẻ ở trong bóng tối âm thầm quan sát mọi cử động của bọn họ vậy.

Chu Mộc vô thức đánh cái rùng mình, trong game trước khi bị lỗi reset lại thì y nhớ hình như ở cốt truyện kế tiếp chính là cốt truyện của ma vương và yêu vương.
Việc mất tích của trấn Đào Nha không phải do ma tộc làm mà là do yêu tộc gây ra, Chu Mộc không nhớ rõ được nguyên nhân trong đó là gì, chỉ nhớ Yêu tộc cùng Ma tộc từ xưa đã không hợp mắt nhau thường xuyên xảy ra tình trạng chiến tranh giữa hai bên, ma tộc hiếu chiến luôn luôn gây bất lợi cho yêu tộc, yêu tộc cũng không phải dạng sẽ cam tâm tình nguyện để kẻ khác bắt nạt tộc nhân của mình, cứ thế hai bên chỉ cần đụng độ một mặt sẽ "ngươi chết ta sống" với nhau.


Chu Mộc cũng không quá để ý đến, ở cốt truyện của yêu vương và ma vương y chỉ chơi lướt thôi.

Hai người kia đẹp thì đẹp đó nhưng mà yêu vương quá mức loè loẹt, ma vương thì quá mức âm u không phải gu của y.

Vẫn là tiên tôn với thái tử đẹp nhất! À không, giờ còn có cả Bạch sư đệ cũng rất đẹp!
" Sư huynh về thôi.

"
Bạch Cảnh Từ quay người hướng Chu Mộc mỉm cười nhẹ giọng lên tiếng kêu đối phương hồi về thần.

Mặt trời chậm rãi chìm xuống nơi chân trời, phía sau nam nhân là ánh chiều hoàng hôn ôn nhu ôm lấy bầu trời, hắn trời sinh gương mặt mỹ động lòng người không quá âm nhu cũng không quá thanh lãnh, yêu diễm lại thanh lệ cứ vậy tương phản trái ngược nhau lại đặc biệt tạo ra một loại kinh diễm khiến người khó dời mắt, nam nhân vì cơn gió bắt chợt thổi đến mà hơi nâng tay vén nhẹ lên một bên tóc mái, vài sợi tóc đen mềm mại trượt qua ngón tay như ngọc giống như được bôi lên một tầng mỡ dê bóng loáng, non mịn làm người có xúc động muốn đem chúng ngậm trong miệng lại cắn một cái.
Chu Mộc ngơ ngẩn, tâm hồn nhỏ bé đều bị mỹ nhân cùng nụ cười của mỹ nhân câu đi mất rồi! Y ngốc ngốc gật gật đầu: " Đ...!Được! Đ...Đi thôi! "
Bạch Cảnh Từ khó hiểu nhìn người trước mặt, đang yên đang lành lại đi cười như đứa biến thái như vậy làm gì? Bug di động não có...vấn đề? Hắn âm thầm nhún vai chịu thua, dẫn đầu xoay người trở về trước.

Qua một lúc Chu Mộc mới lau đi nước mắt trên khoé miệng của mình vội vàng đuổi theo sau.
Hai người vừa rời khỏi, vốn dĩ con hẻm nồng đậm hắc khí giờ phút này càng ngày càng dày hơn thành đoàn sương đen tụ lại với nhau, chậm rãi hiện ra hình người.

Một người mặc áo choàng đen kéo mũ che đi cả gương mặt chỉ lộ ra một chút từ môi trở xuống cằm, môi sắc màu đen nhợt nhạt có chút bệnh trạng hơi cong lên nhìn theo bóng lưng hai người.


" Không ngờ lần này đến lại là đệ tử của Huyền Thanh Phái, đều là mỹ nhân.

"
Người mặc áo choàng đen dường như tìm ra được món đồ chơi rất thú vị, gã lầm bầm làu bàu một mình nói chuyện sau đó âm trắc trắc cười rộ lên.

Tiếng cười không vang vọng nhưng ở trên đường, còn ở một nơi khuất ánh sáng, âm u như con hẻm này đặc biệt quỷ dị khiến người nổi cả da gà.

Trong phút chốc cả người gã lại biến trở về thành đoàn sương đen âm thầm bay lên hướng Trần phủ mà đến.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc tôi ngồi viết khúc yêu tộc với ma tộc trong đầu tôi tự nhiên hiện lên câu " Không má nào chịu thua má nào.

" Và tôi xém viết vào trong đó luôn ha ha ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ.