"Tướng quân, quân địch đang tiến đến gần doanh trại, còn cách chỗ chúng ta năm trăm dặm nữa!"
"Tập hợp toàn bộ binh sĩ! Đây chính là trận quyết định, không được có sơ sót!""
"Rõ!"
Bên trong quân doanh ồn ào hỗn loạn, tiếng bước chân binh sĩ ngay ngắn chạy đi làm nhiệm vụ, quân y nhanh tay băng bó những vết thương ngoài da cho một số người, sau đó cũng vác hòm thuốc lục tục theo đến đại bản doanh ở tiền tuyến.
Bên trong lều chiến, Lăng tướng quân Lăng Hàn ngồi trước bản đồ trận địa, hai hàng mày kiếm anh khí hơi nhíu, khí thế sát phạt không giận tự uy, uy nghiêm bức người. Ngón tay chai sần lúc có lúc không khoanh tròn vào nơi đóng quân của địch nhân trên bản đồ, đôi môi mỏng khẽ mím.
Trận này chắc chắn phải toàn thắng.
Để không lãng phí thời gian, Lăng tướng quân nhanh chóng đứng lên khỏi chỗ ngồi, khoác vào chiến giáp, tay vơ lấy đoản đao bên cạnh, xốc màn lều đi ra ngoài.
Kỳ Nam Quốc đã đối đầu với Thiên Quốc rất nhiều năm rồi, thế lực của Thiên Quốc trước kia vô cùng nhỏ yếu, rất nhiều nước khác lao vào tranh giành nhau miếng mồi ngon này, nhưng tất cả đều bị quân đội của Kỳ Nam Quốc đánh cho thành đầu heo chạy hết về nhà. Nhưng mà hơn mười năm trước Thiên Quốc xuất hiện kỳ tài, quốc gia nhỏ bé trong vòng một năm đã lật ngược thế cờ vốn có, leo lên vị trí cường quốc cho đến nay. Lúc đó Kỳ Nam Quốc bị thu vào làm thuộc địa, một cường quốc mà lại phải cúi đầu xưng thần, ai nấy đều bất mãn. Hiện tại đã có lại tự do, sau nhiều năm thu nhận cùng huấn luyện, quân đội Kỳ Nam Quốc ngày càng hùng mạnh, đã có thể quay trở lại trả thù.
Lăng Hàn tướng quân nhận lệnh của quốc vương mang binh đi xâm chiếm Thiên Quốc, đến nay quân bên nọ đã cùng quân của y kỳ kèo hơn một năm. Quốc vương có chút mất kiên nhẫn, bởi vì Thiên Quốc không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện kỳ tài thêm một lần nữa, ngài lo sợ nếu không đánh nhanh thắng nhanh thì rất có thể sẽ bị phản đòn.
Lăng Hàn mang binh đánh trận, thế nhưng tình huống không mấy khả quan, mấy lần giao tranh quân nhà đều thua thiệt. Mặc dù bọn họ có sự trợ giúp của súng ống đạn dược mua từ phương Tây, thế nhưng quân địch vẫn có thể chống lại một cách thần kỳ.
Mấy ngày trước doanh trại ở tiền tuyến bị đối phương tập kích trong đêm, toàn bộ kho lương thực cùng với kho vũ khí đều bị phá hủy. Tổn thất nặng nề như thế cũng khiến cho sĩ khí giảm sút, cho nên Lăng Hàn thân là tướng quân phải mất một khoảng thời gian chấn hưng lại ý chí, đồng thời cũng quyết định đánh nhanh thắng nhanh trong một trận cuối cùng này.
Mang theo tâm tình có chút ngổn ngang vì kết quả trận chiến sắp tới, Lăng Hàn đạp dây cương leo lên lưng ngựa.
Bất chợt, phía cổng quân doanh truyền đến một bóng người.
Một thân y phục sẫm màu ngồi trên lưng bạch mã chạy giữa sa mạc. Khuôn mặt nữ nhân bị nắng hung đến ửng đỏ, mắt anh đào hơi híp toả ra một loại khí chất lạnh lùng kiều diễm, đoá hoả diễm giữa trán giống như muốn bùng cháy dưới ánh mặt trời.
Bạch mã chạy đến cổng quân doanh thì dừng lại, mang theo một trận khói bụi mịt mù.
"Tham kiến quận chúa." Lăng Hàn có chút bất ngờ, thúc ngựa đi tới.
Kỳ Nam Quốc quận chúa Lam Lăng Nguyệt danh chấn thiên hạ, là em gái của Quốc vương, tài sắc vẹn toàn, vạn người ngưỡng mộ, hiện giờ lại chịu gian khổ mà đứng ở nơi gió cát cuồn cuộn này.
Lam Lăng Nguyệt ra dấu miễn lễ, Lăng Hàn liền thẳng người lên, lại nghiêm nghiêm cẩn cẩn hỏi: "Không biết quận chúa đến đây là có chuyện gì cấp bách?"
"Bản cung nhận lệnh của đại ca, đến đây hỗ trợ cho Lăng tướng quân." Lam Lăng Nguyệt nói, "Ngươi muốn đến tiền tuyến?"
"Vâng." Lăng Hàn gật đầu, "Quân địch đang đến gần, không còn nhiều thời gian để chần chừ nữa."
Lam Lăng Nguyệt nghe vậy trầm tư.
"Nghe nói Thiên Quốc lại xuất hiện thiên tài, quân ta liên tục bại trận, không chừng đây lại là cái bẫy của bọn chúng, Lăng tướng quân vẫn là đừng nên gấp gáp."
Lăng Hàn nhíu mày: "Cũng không còn cách nào khác. Nếu lần này không thắng được, sợ là không còn mặt mũi nào báo lại với Quốc vương."
Lam Lăng Nguyệt nghe vậy ngược lại cũng không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Chi bằng ta cùng tướng quân vừa đi vừa bàn chiến lược. Nếu mọi chuyện giống như ta nghĩ, thì vẫn có thể xoay chuyển ít nhiều."
Một trận gió cát thổi qua làm mặt người đau rát. Lăng Hàn tướng quân nhìn Lam Lăng Nguyệt, tổng cảm thấy quận chúa trước giờ luôn suy nghĩ khác thường, chẳng thể biết được nàng sẽ cho ra kế sách gì. Thôi thì cứ tuỳ cơ vậy.
"Được, vậy cùng đi."
"Được." Lam Lăng Nguyệt gật đầu, hơi kéo khoé môi, thúc ngựa cùng Lăng Hàn đi về phía trước.
Trận doanh tiền tuyến lúc nào cũng náo nhiệt ồn ào, quân lính từng tốp từng tốp ra vào. Khi cả hai người tới nơi thì sắc trời đã hơi ngả màu, nhiệt độ nóng bức ban ngày cũng lui đi một ít.
Lam Lăng Nguyệt xuống ngựa, tay dắt theo dây cương đi vào trong.
"Tham kiến quận chúa!" Đã sớm được thông tri, binh lính canh gác nhanh chóng nhận ra người tới là ai, liền dõng dạc hô.
Lam Lăng Nguyệt tiến tới vỗ vai hắn: "Ngươi vất vả rồi."
Lính canh nọ thụ sủng nhược kinh, vội vàng cuối đầu cảm tạ.
Lam Lăng Nguyệt cười cười, tiếp tục đi vào.
"Binh lính của Lăng tướng quân được huấn luyện thật tốt." Nhìn vào khu tập huấn cách đấy khoảng ba bốn mét khí thế ngất trời, nàng không khỏi cảm thán.
Lăng Hàn khiêm tốn: "Quận chúa quá khen."
Lam Lăng Nguyệt không nói gì. Sau khi cho ngựa vào chuồng thì nhanh chóng vào bên trong lều trại nghị sự.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Hàn tướng quân mang theo đội quân hơn năm vạn người, khí thế sát phạt tiến ra chiến trường.
"Nơi này là sa mạc, đồng không mông quạnh, quận chúa cẩn thận phục kích."
Lam Lăng Nguyệt đi phía sau nghe nói vậy, cười bảo: "Tướng quân cũng thế."
Khi cả đại đội nhân mã đông ngùn ngụt kéo đến nơi thì phía Thiên Quốc cũng đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Hai bên gặp nhau, nháy mắt liền bùng lên sát khí.
Nhìn quân lính đối phương khí thế ngất trời, đứng trước hết là hai nam nhân có ba phần tương tự nhau ở phía đối diện, Lam Lăng Nguyệt lên tiếng: "Đấy là hoàng đế Thiên Quốc?"
"Bẩm quận chúa, tên mang trường thương chính là hoàng đế, bên cạnh là đệ đệ của hắn." Lăng Hàn nói, "Chỉ cần gϊếŧ bọn chúng, Thiên Quốc sẽ là của chúng ta."
Lam Lăng Nguyệt ồ một tiếng: "Cũng không tệ."
Một câu này nghe không rõ ý tứ.
Sau khi nàng dứt câu, liền nghe thấy phía đối phương vang lên một hồi kèn dài, sau đó ngay lập tức, cả đội quân xông lên.
Chiến tranh chân chính lúc nào cũng kịch liệt hơn trong sách vở, khắp một vùng sa mạc khói bụi mịt mù, hàng vạn nam tử hán thân cao thước tám lao vào tử chiến, chỉ có ngươi chết hoặc ta chết, không có chuyện hòa đàm. Lam Lăng Nguyệt tuy là nữ nhân, nhìn qua bề ngoài trông giống như tay trói gà không chặt nhưng thực chất trước đây nàng cũng đã từng ra chiến trường, hơn nữa sống trong thâm cung tranh đấu mười mấy hai mươi năm, thủ đoạn cũng không thiếu tàn nhẫn quyết đoán. Một đường phối hợp ăn ý với Lăng Hàn đánh tới chỗ của hoàng đế Thiên Quốc.
Hoàng đế Thiên Quốc tên gọi Âu Dương Mặc. Ngay lúc y đâm chết một binh lính, quay đầu lại nhìn thấy Lăng Hàn đang hướng mũi kiếm về phía mình, liền lách người tránh né.
Lăng Hàn thân là chiến thần của Kỳ Nam Quốc, nào có đạo lý dễ dàng buông tha kẻ địch. Vì thế sau khi chém hụt liền không chút do dự tiếp tục xoay mũi kiếm về hướng mục tiêu.
Chỉ là, chưa đi được hai bước, hắn liền khuỵ xuống.
Giữa vùng hoang mạc khói bụi mịt mù, hắn cuối đầu nhìn thanh kiếm khắc hoa văn xinh đẹp đang xuyên qua ngực mình, Lăng Hàn không dám tin mở lớn hai mắt, quay đầu lại.
Lam Lăng Nguyệt mỉm cười nhìn hắn.
Hai mắt hắn trừng lớn, không dám tin đây là hành động do quận chúa nước mình gây ra.
Mà quận chúa điện hạ vẫn một điệu cười mê ly, vĩnh viễn không nhìn ra được vẻ mặt thật đằng sau đó. Nàng nói: "Lăng tướng quân, ngươi chiến đấu vất vả rồi."
Lăng Hàn giống như bị rút hết hồn phách, tê liệt ngã xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy miệng vết thương chảy máu ồ ạt, há miệng thở dốc.
Lúc này, Âu Dương Mặc lên tiếng: "Lam Lăng Nguyệt, ngươi cũng thật bỉ ổi."
Lam Lăng Nguyệt kéo khoé môi: "Bệ hạ quá lời, ta sẽ coi như một lời khen vậy."
Âu Dương Mặc không nói nữa, quay người đi.
Lăng Hàn hơi thở mỏng dần, nhưng hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra, ít nhất là trước khi chết. Vì vậy hắn giương mắt nhìn lên.
Lam Lăng Nguyệt cười với hắn: "Hẳn là Lăng tướng quân bất ngờ lắm. Nhưng mà bản cung phải nói cho ngươi một điều, rằng ngươi không thể sống nữa rồi."
"Quốc... vương..." Lăng Hàn thanh âm như muốn vụn vỡ.
"Hửm?" Lam Lăng Nguyệt vẫn cười, "Đại ca à? Bản cung đã gϊếŧ rồi. Hiện tại Quốc vương của Kỳ Nam Quốc chính là bản cung."
Ngưng một lát, lại nói: "Lăng tướng quân trung thành với đại ca như thế, chắc sẽ hận bản cung lắm nhỉ? Hận bản cung thấp hèn, phải nhờ đến kẻ địch để có được ngôi vương."
"Haha, nhưng mà Lăng tướng quân có hận đi nữa cũng vô dụng." Lam Lăng Nguyệt ngồi xuống vỗ nhẹ vào mặt Lăng Hàn, ánh mắt trào phúng, "Bởi vì người chết thì không thể trả thù."
Sau đó, nàng đứng dậy, ra lệnh với đội quân không biết đã tập hợp lại thành hàng từ lúc nào.
"Mang Lăng tướng quân trở về, an táng cho thật tốt."
Lăng Hàn cảm thấy tuyệt vọng, không ngờ tới bản thân vẫy vùng huy hoàng bao nhiêu năm, cuối cùng lại chết trong tay một nữ nhân thâm độc.
Càng không ngờ tới, quận chúa mà hắn cứ nghĩ là lãnh đạm an tường, lại là phản tặc.