Ngày thứ bảy.
Vài hạt nắng li ti điểm xuyết trên hàng mi đen dài. Những sợi tóc tơ mỏnh manh bay bay trên chóp mũi.
Cánh tay Duy Phong đã tê rần, dấp dính mồ hôi sau một đêm làm gối tựa bất đắc dĩ cho Linh Nhi. Nhưng anh không hề có ý cử động. Chỉ đơn giản nằm yên ngắm nhìn khuôn mặt cô.
Lúc ngủ trông Nhi rất đáng yêu. Cái miệng nhỏ hồng hồng cong lên dỗi hờn. Hàng mi rung rinh như hai cánh quạt nhỏ khẽ phe phẩy. Thân người thì cuộn tròn, thỉnh thoảng lại dùng mũi cọ cọ lên cánh tay Phong nũng nịu hệt một chú mèo con.
Duy Phong mấy lần đều muốn cúi xuống chạm môi mình vào đôi môi nhỏ nhắn của Nhi, muốn đưa tay gạt những sợi tóc vướng trên gò má nhưng lại sợ đánh thức cô dậy nên đành rút tay về.
Mấy năm gần đây Duy Phong rất khó ngủ, hơn nữa lại hay giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm. Nếu trên giường có người lạ thì đảm bảo hôm đó anh sẽ thức trắng. Nhưng hôm qua, nằm bên Nhi, được ôm ấp bảo vệ chú mèo nhỏ là cô trong vòng tay, anh lại có một giấc ngủ sâu chưa từng thấy. Hồi sáng tỉnh dậy anh còn có cảm giác không chân thực, nghĩ rằng bản thân có chút không bình thường nên mới tưởng tượng ra việc ngủ cùng Nhi. Đến khi cơn đau nhức ở tay truyền tới, Phong mới phát hiện hoá ra Linh Nhi vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh.
Dường như cuối cùng Nhi cũng cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình, bèn cựa quậy, đưa tay lên che bớt ánh nắng buổi sớm, từ từ mở mắt.
Cảm xúc đầu tiên xuất hiện trên mặt Linh Nhi là lo sợ, ngỡ ngàng. Qua một lúc cô bắt đầu vươn tay vỗ vỗ, nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười của Phong khiến anh vừa buồn cười, vừa tức:
- Em làm cái trò khỉ gì thế! Mặt anh có phải cái bánh cho em nhào nặn đâu!
- Ô! Nói này! Anh nói được này! Chứng tỏ không phải em hoa mắt hay hoang tưởng gì đúng không?!
- Em ngủ với con nhà người ta rồi bây giờ tính bù đắp thế nào đây? _ Phong cười ranh mãnh.
- Em chịu trách nhiệm với anh cả đời là được chứ gì _ Linh Nhi ôm cổ Phong cười khanh khách.
Rõ ràng cả hai người đều biết hôm nay là ngày hẹn hò cuối cùng nhưng lại cố ý tránh nói đến chủ đề không mấy vui vẻ này.
Đột nhiên Duy Phong nhăn mặt, vặn vẹo cánh tay đã sớm mất cảm giác.
- Em còn định tra tấn anh bao lâu nữa? Cả đêm không được đi vệ sinh, anh thật sự sắp không chịu nổi rồi.
- Á!
Linh Nhi thấy thế liền bật dậy như lò xo giải thoát cho cánh tay Phong đáng thương. Cô nhìn theo bóng dáng quẫn bách của anh mà không khỏi buồn cười:
- Ai bảo tay anh êm quá chứ. Không nói em còn tưởng đó là gối lông chim mềm mại nữa. Hi hi.
Linh Nhi đánh răng rửa mặt xong vẫn mặc nguyên chiếc áo sơmi của Duy Phong bước xuống nhà.
Trong bếp, Duy Phong đang cặm cụi làm bữa sáng. Linh Nhi nhìn thân hình cao lớn của anh sau lớp tạp dề có chút không quen mắt định lên tiếng trêu chọc. Nhưng nghĩ đến khoảng thời gian ít ỏi còn lại của hai người bèn mỉm cười tận hưởng chút hạnh phúc giản đơn cuối cùng.
Bữa sáng Phong chuẩn bị thực ra không hề cầu kì. Trên bàn ăn bày toàn những món Tây Âu tối giản. Có bánh mì nướng, trứng ốp, mứt dâu, thịt nguội, nước cam, sữa tươi, còn có bánh quế thơm ngon. Nhưng đối với một Duy Phong kiêu ngạo Nhi từng biết thì việc dậy sớm chuẩn bị bữa ăn đã rất đáng tuyên dương khen ngợi rồi.
Duy Phong cẩn thận đặt vào đĩa của Nhi một chiếc bánh quế thơm mùi mật ong vàng ruộm. Anh mỉm cười chỉ vào cốc sữa tươi đặt cạnh tay cô:
- Sữa anh mới đun. Nhân lúc còn nóng, em mau uống đi.
Linh Nhi nhấp một ngụm sữa, nghiêng đầu ngây ngô nhìn Phong:
- Thật không nghĩ có ngày công tử Duy Phong lại vào bếp làm bữa sáng cho em đấy.
Anh không trả lời chỉ nhếch miệng cười rồi đi vòng qua bàn, cúi xuống ngắm nghía hàng ria mép trắng xoá do váng sữa để lại trên miệng Nhi. Một nụ hôn thật nhẹ. Linh Nhi chưa kịp phản ứng thì anh đã tách môi mình ra, lùi lại phía sau một bước, nhăn nhở nói:
- Dạo này em thật biết dụ dỗ đàn ông.
- Anh muốn chết hả!
Linh Nhi hùng hổ ném lát bánh mì đến trước mặt Duy Phong. Chỉ tội lát bánh mỏng quá, không bay được xa, thản nhiên hạ cánh xuống đĩa trứng ốp. Duy Phong liền vui vẻ nở nụ cười cám ơn rồi cúi đầu chăm chú giải quyết bữa ăn.
Linh Nhi vừa cắt bánh quế vừa thỉnh thoảng đưa mắt liếc Duy Phong, nhịn không được bèn lên tiếng hỏi một câu tưởng như vô hại:
- Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?
- Ra ngoài ở lâu nên mấy món đơn giản tự nhiên cũng biết làm. Những lúc mệt mỏi không muốn ra ngoài ăn thì phải tự nấu thôi.
- Trước giờ anh toàn “cơm đường cháo chợ” sao?
- Lúc đầu còn sang nhà mấy thằng bạn ăn chực. Nhưng sau cũng ngại nên toàn gặp gì ăn nấy thôi _ Duy Phong nhún vai.
- Ừm…Sao phải khổ thế? Anh có nhà cơ mà. Có phải lang thang cơ nhỡ đâu…Sống một mình cái gì cũng phải lo. Ốm đau thì ai chăm sóc? Dù gì “nơi đó” cũng là ngôi nhà anh từng sinh ra và lớn lên. Hơn nữa…
- Không thích _ Duy Phong vẫn cúi đầu gặm bánh mì, buông một câu nói lạnh lùng cắt đứt mớ lí luận dài dòng của Nhi.
- Em hiểu cảm giác của anh. Thật đấy. Có lúc em nghĩ rằng bản thân rất bất lực vì không thể làm gì để giúp anh nhưng em hiểu những đau khổ, mất mát anh đã phải chịu đựng. Anh luôn nghĩ không ai hiểu nổi mình. Anh luôn đẩy mọi người ra xa không cho bất cứ ai chạm vào chiếc vỏ ốc của mình. Nhưng có lúc nào anh cảm thấy cô đơn không? Có lúc nào anh nghĩ đến cảm giác của người khác khi nhìn thấy anh tự dày vò, dằn vặt bản thân mình không?
- Em thương hại anh?
- Em không có tư cách để thương hại anh. Không ai có tư cách để thương hại anh hết. Sống thế nào là quyền của anh. Anh đối xử với bản thân ra sao cũng chẳng ai can thiệp được. Nhưng em đau lòng lắm anh à. Và em tin tất cả những người quan tâm anh đều đau lòng như thế. Em biết mình chẳng là gì của nhau. Nhưng có một chuyện em không thể không nói. Anh về nhà đi, được không? Dù gì ông ấy cũng là cha ruột của anh. Người ta nói “hổ dữ không ăn thịt con” mà. Ông ấy có làm sai bao nhiêu chuyện đi chăng nữa thì vẫn là cha anh. Có thể anh rất hận ông nhưng đã bao giờ anh nghĩ rằng ông ấy cũng có nỗi khổ riêng? Tình yêu thì không có đúng sai. Mà khi yêu có mấy ai giữ nổi tỉnh táo? Thật ra, em cũng rất hận Âu Dương Hoa nhưng sau tất cả mọi chuyện em lại thấy ông ấy rất đáng thương. Người chết thì không thể sống lại. Anh nên nghĩ thoáng ra một chút. Biết đâu mẹ anh lại đang sống hạnh phúc trên thiên đường…
Linh Nhi tiến lại gần Phong, nửa quì dưới sàn nhà dịu dàng vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh. Phong không tránh né nhưng cũng chỉ lạnh nhạt nói:
- Anh không cao thượng được như em.
- Máu mủ chính là thứ duy nhất trên đời không thể chối bỏ. Mặc kệ anh có thừa nhận hay không, dòng máu đang chảy trong huyết quản anh vẫn là của Âu Dương Hoa. Em nghĩ ông ấy có ác độc, máu lạnh đến đâu nhất định cũng sẽ yêu thương, quan tâm tới anh và anh Duy Tuấn. Nếu mẹ anh còn sống, dì cũng không muốn nhìn thấy cảnh gia đình anh mỗi người một nơi như vậy.
Bờ vai rắn chắc của Duy Phong khẽ run lên khi. Anh bỗng đưa tay ôm ngang người Linh Nhi, chôn mặt vào bụng cô che giấu ánh mắt hoang mang. Giọng nói đều đều của anh cất lên khiến Linh Nhi thoáng rùng mình.
- Hôm qua các tờ báo đều đưa tin chủ tịch tập đoàn thời trang Âu Hoa bị tai nạn máy bay. Anh cũng gọi điện về công ty và bên công an. Họ đều xác nhận ông ta…đã chết.
Linh Nhi cả người cứng đờ một lúc lâu mới có thể tiếp nhận thông tin Duy Phong vừa đưa ra. Cô lóng ngóng một tay xoa xoa mái tóc nâu choco, một tay ghì chặt lấy bả vai Phong.
- Anh định thế nào?
- Về dự đám ma cho có mặt chứ thế nào nữa. Em biết anh Tuấn bỏ đi từ lâu rồi còn gì. Sau chuyện của mẹ, anh ý càng chẳng có lí do gì để về. Nếu anh mà không đứng ra thì chẳng ai tổ chức đám ma cho ông ta đâu. Ha ha. Đám cổ đông trong công ty còn đang bận xâu xé tranh giành cái ghế chủ tịch.
Linh Nhi nhận ra trong giọng cười giễu cợt của Duy Phong còn có phần chua xót, căm phẫn và hơn hết là sự đau buồn khó lòng kìm nén.
- Anh đừng như thế. Phong à, anh không cần lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, bất cần. Em luôn hi vọng anh có thể thoải mái thể hiện cảm xúc của mình. Đàn ông cũng là con người, cũng có cảm xúc mà.
- Ông ta từng nói với anh, đã là đàn ông thì không được khóc. Chỉ có loại bất lực yếu đuối mới khóc. Đàn ông đích thực thì dù có đau lòng đến mấy cũng không được phép rơi lệ. Anh cũng chỉ không muốn phụ lòng người cha đáng kính của mình thôi _ Phong nhếch mép cười mỉa mai.
- Em chỉ muốn anh biết rằng trước mặt em, anh vĩnh viễn không cần tỏ ra mạnh mẽ. Hãy cười khi vui, khóc khi buồn. Đơn giản vậy thôi. Bởi vì đối với em, đàn ông đích thực cần phải biết thế nào là đau lòng.
- Đừng nói chuyện này nữa! Hôm nay em muốn đi đâu? _ Duy Phong đẩy Linh Nhi lên phòng thay quần áo.
Nhi biết anh muốn né tránh nhưng cũng không nói gì. Cô cố gắng duy trì nụ cười trên môi:
- Hôm nay chúng ta cùng quay ngược về quá khứ để tìm lại những kỉ niệm bỏ quên nhé!
Con đường đến trường cấp hai Minh Tuệ vẫn không hề thay đổi. Hai hàng cây cổ thụ đổ bóng mát xuống lối đi nhỏ dẫn vào trường. Những hàng quán bên đường dường như vẫn chưa thay tên đổi chủ. Mọi vật đều dấy lên trong lòng Nhi cảm giác thân thương quen thuộc.
Thật ra hồi còn đi học Duy Phong chưa bao giờ nắm tay Linh Nhi lê la hàng quán vỉa hè như những bạn học khác. Khiến cô mỗi lần bắt gặp những đôi bạn đang yêu cười nói, thân mật đút cho nhau từng muỗng kem mát lạnh đều vô cùng ghen tị.
Những năm tháng cấp hai của Nhi vì thế mà tuyệt nhiên không có chỗ ùi vị chua chua cay cay của ô mai dầm, vị ngọt lịm của bò bía, mùi thơm hấp dẫn của nem chua nướng, màu xanh đỏ bắt mắt của những cốc sữa chua đá…
Khi bạn bè vui vẻ chen chúc trong căng-tin trường vào mỗi giờ ra chơi thì Linh Nhi chỉ biết ngoan ngoãn để Duy Phong gối đầu lên đùi mình ngủ ngon lành rồi nhẹ nhàng lấy vở bài tập ra làm giúp anh. Nhưng đối với Nhi mà nói đó lại là niềm hạnh phúc nhỏ bé rất đáng trân trọng. Cô chấp nhận đánh đổi mọi thú vui thời áo trắng chỉ để dành thêm thời gian được ở bên Duy Phong. Linh Nhi cảm thấy tất cả những mùi vị chua cay mặn ngọt ấy đều không sánh được với cảm giác dịu dàng, yên bình mà Duy Phong mang lại.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Duy Phong bước vào hành trình tìm về quá khứ.
Lá cây xào xạc dưới chân gợi cảm giác thoáng buồn. Ánh nắng yếu ớt ngả màu trên khung trời rộng lớn. Những hạt bụi thời gian bị gió cuốn tung bay lượn xung quanh hai người.
Tiếng phấn viết bảng, tiếng giảng bài quen thuộc vọng lại từ miền kí ức xa xôi. Tiếng trống trường bỗng vang lên thúc giục. Giọng cười ríu rít của đám học sinh nghịch ngợm. Hình như còn có tiếng cửa kính rơi vỡ do bị bóng va phải. Rồi tiếng chân bịch bịch của bọn con trai chạy trốn thầy giám thị.
Linh Nhi đang thả hồn theo dòng kỉ niệm thì Phong bỗng kéo tay cô sang bên hông trường, lộ ra vẻ mặt ranh mãnh:
- Chủ nhật, trường đóng cửa. Đành phải đi đường khác thôi.
- Hả? Đường nào? Em nhớ trường mình đâu có cổng sau _ Linh Nhi nhất thời không hiểu.
- Trèo tường cũng tính là đi cổng sau phải không?
Duy Phong vừa nói vừa cúi thấp người, hất đầu ra hiệu với Nhi.
- Lady first!
Linh Nhi ngơ ngác chớp mắt nhìn Duy Phong. Anh chỉ chỉ vào vai mình, kiên nhẫn giải thích:
- Em dẫm lên vai anh trèo vào trước đi.
- Em…
- Em em cái gì. Còn không nhanh lên. Đến lúc ông bảo vệ ra, đừng hối hận.
Linh Nhi băn khoăn cắn cắn môi dưới. Hít sâu một hơi. Nhắm mắt quyết định trèo lên vai Duy Phong còn không quên dặn dò cẩn thận:
- Nếu đau thì nhớ kêu lên nhé. Em sẽ xuống ngay.
- Anh cũng không phải chưa từng làm trò này.
Lúc bàn chân Linh Nhi trực tiếp dẫm lên vai, Phong mới thở dài nói thầm: “Có điều thằng đứng dưới bị dẫm đạp chưa bao giờ là anh”.
Sau khi Linh Nhi “tiếp đất” thành công, Duy Phong cũng nhanh chóng trèo vào.
Bên trong trường cũng không thay đổi nhiều. Ngoài bức tường vừa sơn lại, những cây cổ thụ cao to ngút tầm mắt, bảng đen và bàn ghế lớp học được thay mới thì cảnh vật đều khá giống với kí ức Linh Nhi ba năm về trước. Linh Nhi im lặng bước chầm chậm về phía lớp học ngay bên phải sân khấu lớn của trường. Biển lớp không còn là tấm biển cũ. Có lẽ phòng học này cũng không còn là của lớp D nữa. Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng Linh Nhi vẫn không tránh khỏi có chút hụt hẫng.