Oxford tháng bảy.
Những tán cây xanh mướt rũ mình nhuộm sắc vàng, sắc đỏ. Thu Oxford thơ mộng và yên bình lạ.
Mùa thu của vương quốc Anh không có mùi hoa sữa nồng nàn phố cổ, không có hương cốm vòng quẩn quanh những gánh hàng rong, cũng không có tà áo dài phất phơ những chiều buồn mê mải bên bờ hồ…
Bốn mùa ở Oxford đều trầm buồn, cổ kính và thanh bình như chính thành phố này vậy.
Nhưng vào dịp từ tháng tư đến tháng bảy, thành phố bỗng trở mình, khoác lên chiếc áo diễm lệ của những sắc màu cây lá. Màu xanh của những tán cây ngả vàng rồi chuyển sang đỏ nhẹ nhàng và nhanh chóng đến độ nếu không có con mắt quan sát kĩ lưỡng hay chút tinh ý trước thiên nhiên ta sẽ chẳng kịp nhận ra sự thay đổi thầm lặng ấy. Oxford dường như đã tu dưỡng cho con người ta một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm đủ để thưởng thức khoảng thời gian đẹp nhất trong năm này.
Thu Hà Nội đậm đặc nhưng không rõ rệt như thu Oxford.
Cô gái đạp xe chầm chập qua những con đường nhỏ dẫn về kí túc xá. Ở đây những sinh viên và kể cả giáo sư đều thích trang bị ình một chiếc xe đạp gọn nhẹ và tiện dụng để len lỏi qua mọi ngõ ngách của các college – một phương tiện ít được các sinh viên Việt Nam lựa chọn và ưa thích.
Con đường trải thảm lá vàng lao xao theo từng vòng quay của bánh xe. Cô gái đạp thật chậm, thật nhẹ như sợ làm đau những chiến binh mùa thu đã ngã xuống.
Chiếc xe lượn một vòng cua thật đẹp rẽ vào kí túc xá.
Khu nhà ở của sinh viên hôm nay đông đúc và nhộn nhịp lạ thường.
Ở Anh hầu hết mọi sinh viên đều sống khá thân thiện nhưng đồng thời cũng vô cùng độc lập. Họ sẽ nhiệt tình giúp đỡ vào những ngày đầu bạn bỡ ngỡ nhập học. Nhưng sau quãng thời gian đối đãi nồng hậu, nhiệt tình đó, thường thì mọi thứ sẽ lại quay về trật tự vốn có của mình. Nghĩa là việc ai người đấy làm. Tôi không can thiệp vào việc của bạn và bạn cũng chỉ có nhiệm vụ duy nhất là trang bị ình những kiến thức cần thiết cho kì thi cuối kì thay vì bận tâm quá nhiều đến đời tư của tôi.
Khác với Việt Nam, thân thiện đôi khi đồng nghĩa với bao đồng và thích xen vào đời sống cá nhân của người khác. Mà đó lại là điều tối kị của công dân Anh.
Những sinh viên nước ngoài du học tại đây dần dần cũng sẽ quen với cách sống độc lập này. Hơn nữa, chương trình học nặng nề ở đại học cũng không cho họ quá nhiều thời gian rảnh rỗi để tụ tập và thân thiết với nhau. Đấy là còn chưa kể đến những việc làm thêm hay trợ giảng cho giáo sư đã chiếm hầu hết quĩ thời gian còn lại ít ỏi của họ.
Vậy nên việc các sinh viên túm tụm lại dưới kí túc vào một chiều thu thế này là vô cùng kì lạ, hiếm hoi.
Cô gái đạp xe đến gần đám đông. Từng vòng quay của bánh xe dường như đang tăng tốc dần. Bản tính tò mò của người Việt trỗi dậy trong cô.
Tiếng ghita bay lượn trong không khí.
Giọng hát trầm ấm của chàng trai.
Bầu trời nước Anh nhả xuống vài giọt nắng cuối thu ngả màu. Những toà nhà cũ kĩ, cổ xưa ẩn hiện sau làn sương mỏng nhẹ đang dần tan.
Khung cảnh gợi nhớ đến một câu chuyện cổ tích nào đó mà ngày bé mẹ vẫn thường kể hằng đêm ru ta vào giấc ngủ tròn đầy. Câu chuyện về một chàng hoàng tử vượt ngàn dặm xa xôi, vượt qua những mụ phù thuỷ độc ác, vượt bao khó khăn thử thách của tạo hoá trái ngang, và vượt qua chính sự cố chấp cứng đầu của bản thân để tìm lại nàng công chúa – tình yêu đích thực của đời mình.
“I’ve been hiding all my hopes and dreams away
Just in case I ever need them again someday
I’ve been setting aside time
To clear a little space in the corners of my mind”
Những câu hát ngọt ngào như rót vào trái tim cô gái một chút gì đó ngọt ngào nhói đau. Cô nhảy khỏi chiếc xe đạp, len mình vào đám đông.
Mấy cô bạn cùng phòng tươi cười kéo tay cô:
- Meggie, anh chàng này cũng đến từ Việt Nam đấy. Nghe nói là đi tìm người yêu. Có phải là cậu không vậy?
Trái tim cô gái khẽ run rẩy đánh rơi từng nhịp đập lạc lõng. Đôi mắt to tròn bỗng ngập nước. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên miệng như cố nén xuống tiếng khóc nấc.
Chàng trai ngẩng lên nhìn cô, nhếch môi cười quyến rũ. Tiếng đàn ghita bay bổng. Từng câu hát ngọt ngào với chất giọng chuẩn như một người Anh thực thụ vẫn không ngừng vang xa.
“I’ve been looking for someone to shed some light
Not somebody just to get me through the night
I could use some direction
And I’m open to your suggestions”
Một chiếc lá phong xoay mình đáp xuống mái tóc màu choco ấm áp. Những ngón tay thon dài vẫn lướt nhẹ trên dây đàn.
Cà vạt nới lỏng. Cổ áo được tháo tung hai chiếc cúc phía trên. Chiếc cằm lún phún râu xanh và khuôn mặt ánh lên sự mệt mỏi của một người vừa kết thúc công việc đã đáp ngay chuyến bay từ Hà Nội tới Luân Đôn mất 12 giờ đồng hồ, cộng thêm 1 giờ lái ô tô để tới thành phố Oxford nhỏ nhắn này. Nhưng đôi mắt sâu thẳm của chàng trai vẫn toát lên niềm hạnh phúc, mong chờ khó che dấu.
Cô gái chạy đến ôm chầm lấy chàng trai bằng tất cả sự nhớ nhung suốt bốn năm trời xa cách. Anh mỉm cười mãn nguyện, dùng chất giọng trầm khàn khó lẫn gọi tên cô: “Linh Nhi, be the sunshine in my dark world”.
Ngọn đèn kí túc bật sáng. Sắc vàng cam rọi xuống chiếc khuyên tai hình boomerang được chế tác tỉ mỉ.
Bản tình ca dịu ngọt mãi ngân vang trong tiếng vỗ tay của đám sinh viên trẻ trung nhiệt huyết.
“All I want to do is find a way back into love
I can’t make it through without a way back into love
And if I open my heart to you
I’m hoping you’ll show me what to do
And if you help me to start again
You know that I’ll be there for you in the end”.