Châu Thanh Di còn muốn tiễn đến cuối đường, nên đứng sếp hàng chung đi vào.
Hàn Chính Tự thấy phiền hà đuổi cậu ta về đi, nhưng Châu Thanh Di không nghe, đi cạnh thì thầm hỏi: "Em gái Thi Hàm làm sao vậy?"
Châu Thanh Di để ý cứ thấy cô thất thần, lúc đến không quá thân thiện, lúc này sắp về cũng không chào anh. Hàn Chính Tự liếc nhìn thêm, Thi Hàm ở cuối hàng, cách một đoạn, lúc quay về đáp lại: "Ai mà biết được."
Châu Thanh Di thấy lạ, nhưng không đoán được.
Lúc đứng ở cửa hải quan sắp đến lượt, Hàn Chính Tự dở hộ chiếu ra, Châu Thanh Di mới nhận ra mình phải đi. Lưu luyến lần cuối nói chia tay Hàn Chính Tự.
Hàn Chính Tự vướng víu đẩy người, Châu Thanh Di buồn chán quay ra nói: "Vậy cậu đi đi."
Hàn Chính Tự nhếch mép cười, nhân viên hải quan đợi người tiếp theo, anh chuẩn bị đi vào, liếc sang lần cuối thấy Châu Thanh Di để ý Thi Hàm.
Cậu ta định mặc kệ anh nói: "Tôi ra chỗ em gái Thi Hàm."
Hàn Chính Tự không muốn cậu ta đi, vội kéo tay: "Từ đã."
Châu Thanh Di quay lại, Hàn Chính Tự nói nhỏ vào tai một chuyện, đến lúc nói xong mặt cậu ta trắng trợn.
Nguyên văn anh nói: "Đừng đi ra đấy, Thi Hàm đang giận. Đêm hôm ấy, tôi lỡ chạm ngực."
Châu Thanh Di kinh hãi đứng yên, miệng há hốc, lúc nhận ra thì Hàn Chính Tự đã rời đi rồi.
Anh vừa đi qua cửa hải quan vừa cười cười, Châu Thanh Di thì muốn kêu gào, đứng khoa chân múa tay: "Tên khốn, cậu có làm người không? Sao bây giờ mới kể."
Châu Thanh Di sợ tất cả nghe được chỉ dùng khẩu hình miệng, nhưng Hàn Chính Tự nhìn có thể đọc ra.
Anh chỉ muốn trêu ghẹo cậu ta một trận, ai bảo lần trước bao nhiêu lần bị cậu ta ghẹo.
Nhân viên hải quan kiểm tra xong, anh liền đi vào trong.
Chỉ bỏ lại Châu Thanh Di đứng ngoài rủa anh, bản tính nhiều chuyện của Châu Thanh Di mà không làm rõ được thì không khác nào hành hạ. Châu Thanh Di muốn phát điên. Nhưng lúc Thi Hàm đi ngang qua lại không dám hỏi cô, chỉ nhe răng vẫy tay chào.
Thi Hàm cũng không biết gì cả, cô để tâm bên ngoài nên không chú ý nhiều. Lúc Châu Thanh Di chào cô cũng không nhận ra, lúc qua cửa hải quan mới nhìn lại. Lúc này Châu Thanh Di đã đi mất rồi.
Chắc là Hạ Vũ không kịp.
Thi Hàm bỏ vali lên kệ, rồi đi qua cửa, làm xong thủ tục thì lấy đồ tìm cửa lên.
Chuyến bay tuy rất dài, nhưng Thi Hàm gần như không ngủ.
Giống như lần đầu bay, lần này cô mang thêm tâm trạng hỗn loạn. Thi Hàm nghĩ đủ lí do vì sao Hạ Vũ không đến gặp, anh đến không kịp, hay là anh không thể đến gặp.
Tại sao không gọi điện?
Thi Hàm tự lấy lí do thích hợp, cũng tự thích hợp hoá lí do cho anh, tự nhủ nên rộng lượng, nhưng dù thế nào cũng không thấy vui.
Rõ ràng anh đã hẹn trước, nhưng lại không đi.
Những suy nghĩ ấy không ngăn làm Thi Hàm thất vọng.
Hàn Chính Tự ngồi kế bên thức cùng gần như cũng cảm nhận được.
Phải gần tới những tiếng cuối cùng, khi đã quá mệt, Thi Hàm mới chịu chợp mắt ngủ.
Lúc hạ cánh, Thi Hàm ngủ mê mệt nên không biết chuyến bay dừng lại. Hàn Chính Tự phải lay người cô.
"Thi Hàm..."
Thi Hàm qua một hồi mở mắt lại, thấy xung quanh không còn bóng người. Hàn Chính Tự ngồi bên cạnh thấy cô đã tỉnh thì đứng lên, mở khoang đựng va li
Thi Hàm bối rối đứng dạy.
"Xin lỗi." Cô lúng túng.
Hàn Chính Tự không nói gì cả, tay cầm sẵn vali của Thi Hàm, kéo đi theo mình.
Ra khỏi sân bay, nhiệt độ Thượng Hải đập thẳng mặt. Cái lạnh xuyên thấu đến sợ, Thi Hàm cố che kín cổ với chiếc áo khoác mỏng manh.
Hàn Chính Tự chỉ mặc áo sơ mi, tay cầm va li đi vững vàng đến chỗ đợi taxi.
Thi Hàm muốn chạy tới lấy vali, nhưng không theo kịp tốc độ. Hàn Chính Tự tới một chiếc taxi đỗ sẵn bên ngoài, nhân viên lái xe mở cốp nhận hành lí bỏ vào.
Ngồi lên xe, Hàn Chính Tự tự nói với tài xế rẽ vào một quán ăn trên đường G.
Thi Hàm cũng không phản ứng gì, thật ra cô cũng đói bụng, về nhà có khi Giác Ngọc không nấu ăn, quá muộn sẽ không còn tiệm ăn.
Quán cháo đêm còn khá đông người.
Hàn Chính Tự chọn ở góc trong cùng, kín gió, không quá ồn
Cháo đêm nổi tiếng lòng heo, Chính Tự tự gọi hai tô, thêm chút thịt luộc, và bánh quẩy.
Thi Hàm im lặng không nói gì cả, đến khi chủ quán bưng cháo, bắt đầu ăn, Thi Hàm mới phản ứng cầm muỗng lên định thử, nhưng chợt nhớ ra một việc.
Có lẽ Hạ Vũ đã gọi điện, nhưng cô vừa mở lên mới phát hiện không có mạng, cần phải đổi sim điện thoại.
Lọ mọ một hồi thì cũng thay xong, Thi Hàm lên wechat để kiểm tra, nhưng không có gì bên trong.
Gương mặt thoáng thất vọng thu vào trong mắt Hàn Chính Tự.
Thi Hàm lặng lẽ ăn cháo, Hàn Chính Tự ở đối diện đã ăn gần một nửa rồi. Hai người không nói gì, đột nhiên Hàn Chính Tự mở lời.
"Cậu ta không đến à?"
Thi Hàm cũng biết có lẽ biểu cảm của cô quá lộ liễu, nên cũng không giấu diếm gì.
"Chắc là bận." Cô lấp liếm cho qua chuyện.
Đột nhiên Hàn Chính Tự lại nói: "Gary Vee said: Don't fall in love in college, love in college exactly that is the number one scam taking you down."(Gary Vee nói, đừng yêu trong trường, tình yêu đại học chính xác là mưu đồ bất lương đứng thứ hàng đầu, mà sẽ kéo bạn xuống.)
Thi Hàm đang không hiểu, khựng lại: "Gary Vee là ai vậy?"
Hàn Chính Tự kể: "Là một tác giả Hoa Kỳ, cô chưa từng nghe à?"
Thi Hàm thấy có chút thân quen, nhưng không nhớ rõ ràng, cảm giác đấy không phải là bài thuyết giảng mình nghe được.
"Tại sao lại như vậy?" Thi Hàm tự hỏi.
Hàn Chính Tự tiếp tục nói: "All the guys in college you meet, they are all scams." (Mọi chàng trai ở đại học mà bạn gặp gỡ, đều là mưu đồ bất chính.)
Nghe vậy, Thi Hàm mới nghĩ: "Ý anh là lừa đảo tình cảm nam nữ?"
Hàn Chính Tự ngập ngừng: "Đại loại như vậy."
Thi Hàm không hiểu sao lại thấy kì cục: "Nhưng tôi ra trường rồi mà."
Hàn Chính Tự: "..."
Một lúc sau chắc là nhận ra mình dẫn lối không đúng, anh liền nói: "Dù sao thì con trai tầm tuổi đó thường không đáng tin tưởng lắm. Suy nghĩ theo bản năng và thiếu trách nhiệm trong lời nói của mình. Tóm lại là không đáng tin tưởng."
Thi Hàm ngẫm một hồi, cũng không rõ là Hàn Chính Tự đang an ủi hay là đang khuyên mình.
Cô khuấy muỗng vài vòng trong tô cháo, chần chừ hỏi: "Giám đốc Hàn, vậy hồi trẻ anh cũng từng là scam à?"
Hàn Chính Tự suýt sặc, anh ho khan hai tiếng rồi đáp: "Cô nghĩ thời của tôi đâu được như bây giờ. Tiền ăn còn chẳng có, lấy đâu đi tán gái."
Thi Hàm đánh giá qua loa vóc dáng, nhìn Hàn Chính Tự một hồi, lại thấy Hàn Chính Tự chắc ít nhất cũng từng là soái ca một thời, tuy bây giờ đã có chút nét già dặn, nhưng thời trẻ chắc chắn là nổi tiếng. Anh nói người ta không đàng hoàng Thi Hàm lại thấy có chút thấy không thoả đáng. Chuyện tối hôm qua anh ta động chạm cô còn để trong lòng, mặc dù dặn lòng nghĩ chắc là do anh say rượu chứ không phải cố tình, nhưng dù thế nào cũng thấy không dễ chịu.
Thi Hàm lại nói: "Tầm tuổi đó cũng đã đâu quan trọng chuyện đó, con gái cũng có thể tự đến mà, có ngoại hình là tốt rồi."
"Ý cô là tôi có ngoại hình." Hàn Chính Tự nắm ngay được trọng điểm.
Thi Hàm lúng túng: "Ý tôi là không phải mỗi con trai có ý đồ. Con gái cũng có thể là scam mà."
Hàn Chính Tự nhếch mép cười, không nhìn cô nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Thái độ của anh tự nhiên làm Thi Hàm lại có chút thấy tự ái khó chịu, cô nắm chặt muỗng mình, mắt nhìn trong tô cháo, lưỡng lự hỏi: "Vậy nếu là ngược lại, không lẽ không có scam là con gái à?"
Hàn Chính Tự khựng lại, liếc mắt lên nhìn cô một cái, một lúc sau mới dừng nghĩ ngợi.
Anh thẳng thắn hỏi: "Cô có ý với cậu ta à?"
Thi Hàm hơi đỏ mặt, cô không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Hàn Chính Tự lại đưa tự kết luận: "Cô vẫn là bị dính scam trước."
Thi Hàm không biết trả lời thế nào, nên mơ hồ với Hàn Chính Tự, cầm muỗng múc một miếng cháo, đồ ăn đã bưng lên từ lâu, sợ bị nguội. Nhưng một lúc sau cô mới chợt nhớ ra một chuyện. Thi Hàm ngẩng đầu: "Nhưng bây giờ đâu thể tính, chúng tôi tốt nghiệp rồi mà."