Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả Điên

Chương 30: thích đi tìm cô (1)





Trong lúc cô đang nằm tắm nắng, vô tình nghe vài tiếng hò hét của các cô nàng mặt bikini, cô thấy khó hiểu nên mở mắt ra, ngay sau đó, đập vào mắt cô là hai chành trai với body sáu múi mê hoặc mắt nhìn, đó chính là Ngôn Bách Thần, và người nào đó, cô không biết, vừa lúc cô đang nhìn anh thì anh cũng nhìn về hướng này?

Hả? Đang nhìn cô sao?

Không phải cô bị phát hiện rồi chứ?

Cô thấy, Nam Thiên Tước đang đi về phía cô, không phải chứ?

Nam Thiên Tước nhận ra cô rồi, cô cố gắng ngoảnh mặt đi, không cho anh nhìn thấy.

Nam Thiên Tước nhếch môi, dù cho cô gái nào đó có hóa thành tro anh cũng nhận ra, còn dám giả nam để trốn tránh anh, ha, cô gái , em chết chắc rồi?


Nam Thiên Tước giả vờ theo cô, ngồi xuống cái ghế cạnh cô, làm ra vẻ không quen không biết cô.

Hồng Tịch Nhan không khỏi run rẩy, à, mà cô có gì phải run chứ?

Thái độ này là chưa phát hiện ra, ha, cô chưa bị nhận ra.

Năm khẽ liếc mắt nhìn cô, anh chỉ thích đi tìm cô, các người phụ nữ khác không có cửa đó.

"Chào cậu, cậu không ra bơi sao?"_Nam Thiên Tước quyết định bắt chuyện cùng cô, ừ cô thích giả vờ như vậy? Anh cũng giả vờ theo thôi.

Hồng Tịch Nhan cười cười, ngồi thẳng lưng:"Tôi, tôi không thích bơi cho lắm?".

"Ồ vậy sao? Cậu đến đây cùng ai?".

"Bạn gái?"

Thấy anh như vậy, cô chắc chắn anh vẫn chưa nhận ra mình, nghĩ vậy, mũi cô to ra.

Kĩ năng giả của cô quá tuyệt mà.

"Bạn gái?"_Nam Thiên Tước muốn cười, đến cả giọng nói cũng chỉnh sửa, Hồng Tịch Nhan, em thông minh quá rồi?

Làm sao mà tôi có thể để em rơi vào tay ai cho được?

"Bạn gái cậu đâu?".


"Ừm, ở đó, đang bơi, cô gái mặc đồ màu hồng?".

"Ồ, bạn gái cậu đẹp đấy!".

Azz, kì lạ, Nam Thiên Tước khen Bạch Dạ Hủy đẹp thì có liên quan gì đến cô chứ?

Tại sao cô lại khó chịu như vậy?

"Ừm".

Nam Thiên Tước nhận ra, cô gái kia chính là cô gái mà Ngạn Niên đã chỉ cho anh, cậu bạn của anh chắc chắn theo đuổi cô gái kia đến cùng. Chỉ mong lần này Ngạn Niên thật lòng yêu ai đó.

Hồng Tịch Nhan đứng dậy, tay đút vào túi quần:"Tôi đi trước, tạm biệt".

Em muốn trốn tôi nữa rồi?

Không dễ đâu cô gái à?

Nam Thiên Tước đứng nhanh dậy, cánh tàu ào dặng của anh đưa xuống eo cô, kéo cô về phía mình, tấm lưng cô đập mạnh vào lòng ngực anh của, chỉ là cảm giác ấm áp bắt đầu trổi lên.

Hình ảnh hai người đàn ông ôm nhau vô tình lọt vào mắt nhiều cô gái.

-Azz, ngược chết rồi?


-Hai nam thần yêu nhau

-Thật uổng phí, cực phẩm, cực phẩm yêu nhau.

Rất nhiều suy nghĩ vang lên, đa phần đều là suy nghĩ thương tiếc.

"Này, làm gì vậy, buông tôi ra"_Hồng Tịch Nhan cố gắng thoát ra khỏi vòng tay to lớn kia, giống như chỉ một cái ôm có thể che chở cả đời.

"Hồng Tịch Nhan, em cả gan dám trốn tôi?".

"Hả?"_Hồng Tịch Nhan giật mình, thì ra Nam Thiên Tước nhận ra cô từ lâu rồi, ấy mà dám dửng dưng như không?

"Anh nói gì vậy, tôi không phải Hồng Tịch Nhan gì Nhan đó đó"

"Ha, còn dám giả vờ không? Để tôi cho em nhớ lại?"_Nam Thiên Tước phủ vào môi cô nụ hôn vừa nóng bỏng vừa cuồng nhiệt, chỉ có thể nói, cô như chết nhũn ra rồi, anh hôn quá thành thạo, cô không thể cưỡng lại.

Cứ như đang ăn một món ăn ngon chỉ muốn ăn mãi, ăn mãi mà không ngưng.