Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả Điên

Chương 46: cô dám mắng tôi?





"Tại sao không dám nhận?"

"Bởi vì em không dám chắc chắn chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng"


Nam Thiên Tước dám khẳng định :"Đời này của em sẽ bị anh bám theo, anh không cho phép em rời xa anh dù chỉ là một chút".

"Được rồi, em đến đó ngay".

"Ừm"

Hồng Tịch Nhan tắt máy, bắt taxi đến Nam Thị, thoạt đầu cô vì ngã nhiên mà nhìn, từ phía xa xa đã thấy được hai chữ Nam Thị to đùng trên tấm bảng lớn có màu đỏ, bề ngoài được trang trí bởi những bóng đèn màu. Cô không thể không công nhận Nam Thị là một tập đoàn lớn, nó còn lớn hơn trong tưởng tượng của cô nữa.

Đến nơi, cô trả tiền taxi rồi mới đi vào trong, sảnh lớn rộng rãi đến mức có thể chứa được tầm hai trăm người. Mà theo ước tính tập đoàn này trên dưới tầm một nghìn người. Nó nhiều đến mức khó tả.


Hồng Tịch Nhan vẫn tuân theo nội quy của công ty anh, cô đến quầy tiếp tân, lịch sự hỏi:"Chào cô, tôi muốn gặp chủ tịch, cô có thể cho tôi biết chủ tịch ở tầng mấy không?"

Nhân viên tiếp tân liếc ngang cô, ánh mắt đó khiến cho Hồng Tịch Nhan phải chau mày.

"Cô ơi, cô có nghe tôi nói gì không?"

Nhân viên tiếp tân kia lúc này mới cáu lên:"Cô là ai mà muốn gặp chủ tịch? Đừng hòng giả vờ vào đây để lừa đảo, bảo vệ mau kéo cô ta đi".

"Cô vừa nói gì? Cô nói ai là kẻ lừa đảo?"


Hồng Tịch Nhan hỏi ngược lại cô ta, trước mặt cô mà dám có người vô học thức như vậy sao? Nhìn cô giống kẻ lừa đảo lắm à?

Cô ta cười khỉ nhổ:"Cô còn bảo mình không phải là kẻ lừa đảo đi, nhìn cách ăn mặc kìa, quê mùa hết sức".

Hồng Tịch Nhan nhìn lại mình. Cô chỗ nào cũng không thấy quê mùa, cô ta có mắc nhìn không vậy, đây là kiểu đồ mới nhất của nhà thiết kế JK, có tiền cũng chưa chắc mua được. Cô với JK từng là bạn học chung khóa cho nên về sau cũng có quen biết. Vậy mà cô ta bảo cô ăn mặc quên mùa. Nực cười.