Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 42



Phương Liên Dung cảm thấy mọi chuyện trong nhà bỗng đột nhiên bị đảo lộn, mau chóng gọi điện cho em họ về nhà để giải quyết mọi việc.

Sau khi Hàn Thiên đi thì trong căn biệt thự Lâm gia thì đã có thêm hơn chục người vệ sĩ, còn có chuyên gia dinh dưỡng, người giúp việc. Những người này đều được Hàn Thiên cử tới chăm sóc cho một mình Dương Nguyên.

Dương Nguyên kêu người sắp xếp lại mọi thứ trong nhà. Căn phòng giữa của ngôi biệt thự là phòng ngủ của Kim Phượng nhưng giờ nó đã là phòng của Dương Nguyên. Trước đây nó là của cô thì bây giờ nó cũng là của cô, cô chỉ là đang đòi lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình.

Dương Nguyên cùng Hướng An đang nhàn hạ ngồi uống trà chiều, nhìn Mọi người thu dọn tấp lập đi lại còn có những vệ sĩ đứng xung quanh mà mặt ai nấy đều lạnh như băng, Hướng An liền lên tiếng, “Cậu chỉ ở đây có vài ngày thôi mà, cần gì phải khoa trương đến mức này.”

“Anh ấy làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho mình và đứa nhỏ. Nếu làm như vậy khiến cho anh ấy yên tâm thì như này cũng được, mà ở đây là nhà chứ có phải người đường đâu. Sẽ không có ai để ý tới đâu.” Vừa nói Dương Nguyên mỉm cười hạnh phúc, điều này chứng tỏ Hàn Thiên rất yêu cô, luôn lo lắng cho cô.

Sau khi rời khỏi Lâm gia, Hàn Thiên tính là sẽ tới tập đoàn làm việc tiếp nhưng sau đó lại nhận được cuộc gọi của Thiếu Tường, nghe giọng của Thiếu Tường có vẻ như buồn sầu nên anh cũng tới quán bar mà Thiếu Tường hẹn.

Đến nơi, Hàn Thiên thấy Triệu Vũ và Diệp Thần đều có mặt ở đây liền đi tới. Không hiểu vì sao hôm nay bọn họ lại rảnh như vậy.

Thiếu Tường nhìn thấy Hàn Thiên đã tới liền đưa cho anh một ly rượu, “Nào, chúng ta cùng cạn ly, hôm nay không say sẽ không về!”

Hàn Thiên cầm ly rượu của Thiếu Tường đưa nhưng mà anh không uống, nhìn gương mặt như sắp khóc của Thiếu Tường, lại còn uống rượu ừng ực, rượu chứ có phải là nước đâu mà uống như vậy! Hàn Thiên nhìn hai người kia, cau mày hỏi, “Cậu ấy bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Nghe câu hỏi của Hàn Thiên, Triệu Vũ lắc lắc đầu thở dài, còn Diệp Thần nhạt nhạt nói ra hai tiếng, “Thất tình.”

Câu trả lời của Diệp Thần khiến cho Hàn Thiên xém chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình. What? Thất tình? Thiếu Tường mà cũng có lúc thất tình sao? Không biết cô gái nào lại có năng lực lớn như vậy?

Thiếu Tường không ngừng uống hết chén này đến chén khác, Triệu Vũ ngồi bên cạnh không chịu được nữa, đoạt lại chén rượu trong tay Thiếu Tường, “Cậu bị điên à, uống như vậy thì có tác dụng gì, cậu chỉ đang hành hạ bản thân mà thôi.”

Thiếu Tường lấy cả chai rượu, tu ừng ực, sau đó ném cả chai rượu xuống đất, “Các cậu nói đi, mình có điểm nào không tốt chứ, tại sao cô ấy lại đối xử với mình như vậy? Tại sao thà chết chứ cô ấy lại không muốn ở bên mình.”

Diệp Thần nghiến răng túm lấy cổ Thiếu Tường, đấm một cú thật đau để cho Thiếu Tường tỉnh ra, “Shit! Cậu có phải là đàn ông không vậy. Ngồi ở đây uống rượu đập phá thì có tác dụng gì. Nói cho mình biết cô gái đó là ai, mình sẽ đi bắt cô ta đến tận giường của cậu.”

Thiếu Tường lắc đầu, “Đừng, đừng làm như vậy. Nếu là như vậy cô ấy chắc chắn lại càng hận mình hơn. Mình không muốn cô ấy hận mình, mình chỉ muốn cô ấy sống thật vui vẻ.”

Thiếu Tường lúc này chẳng giống với Thiếu Tường suốt ngày nở nụ cười bất cần đời, lúc nào cũng có ong bướm vây quanh đầy mình, đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt đến đó. Giờ đây Thiếu Tường như một người đàn ông si tình trong tình yêu, đau khổ trong tình yêu vì không được đáp lại.

Có những lúc, có một số chuyên sẽ khiến cho một số người thay đổi hoàn toàn. Vì chuyện tình cảm mà Thiếu Tường từ một người đàn ông phong lưu lại biết thế nào là yêu và cảm nhận được nỗi đau khi bị đối phương cự tuyệt.

Cuộc đời chỉ biết được hiện tại nhưng lại chẳng thể nào biết trước được tương lai.

Hàn Thiên từ lúc nhìn thấy cảnh Thiếu Tường như một người điên, thì liền lên tiếng, “Thiếu Tường, cậu nói đi, cô gái đó rốt cuộc là ai, mình sẽ đi tìm người đó nói chuyện giúp cậu.”

Lúc này Thiếu Tường mới nhớ ra được điều gì đó, mắt sáng lên, “Hàn Thiên, cậu phải giúp mình, việc này chỉ có cậu mới giúp được mình thôi.”

“Liên quan tới cô gái đó?”

Thiếu Tường gật đầu, “Đúng! Cô ấy tên Như Khanh, làm việc trong văn phòng thư kí của cậu. Trước đây, mình nghe nói em dâu là thư kí của cậu chắc cũng biết Như Khanh, cậu thử về nhà nhờ Dương Nguyên hỏi giúp mình về cô ấy được không? Hỏi xem cô ấy thích mẫu người đàn ông như thế nào?”

Hàn Thiên không muốn nhìn thấy bộ dạng của Thiếu Tường lúc này chút nào, anh liền gật đầu đồng ý. Ấn tượng của anh về cô gái tên Như Khanh đó là một người làm việc chăm chỉ, hết lòng vì công việc, tác phong nhanh nhẹn. Tóm lại là Như Khanh để lại ấn tượng không xấu đối với Hàn Thiên.

Hàn Thiên gật đầu đồng ý, gương mặt của Thiếu Tường cũng tươi tỉnh hơn.