Mấy đứa con gái tìm 1 chỗ rộng rãi ít người qua lại ngồi xuống để đầu óc bình tĩnh lại. Con Hạnh vẫn chưa hết bủn rủn chân tay, Nhật Hùng ngồi yên lặng bên cạnh nắm tay nó, Vũ Phong thì nhè nhẹ vỗ vào lưng tôi, nhẹ nhàng hỏi:
- Còn sợ nữa ko?
- Cũng đỡ rồi.- tôi cười trả lời, thật ra vẫn còn thấy sợ lắm, cứ nhớ là lại cảm thấy dựng tóc gáy.
- Biết thế ko cho mấy bà vào còn hơn, vừa bị bọn nó lợi dụng rồi ám ảnh mấy ngày.- thằng Khánh siết chặt tay.
- Thôi nào, đâu phải mỗi mình mình đâu.
- Biết thế lúc đấy tôi đánh chúng nó thật đau.- thằng Khánh vẫn chưa thôi lầm bầm.
- Về đi.
Con Linh bám vào tay thằng Khánh đứng dậy đề nghị, bọn tôi gật đầu rồi tiến về phía lán xe.
- Chết quên, đi hội phải mua quà về cho em trai chứ nhỉ.
Con Linh hào hứng, tâm trạng của nó hết hốt hoảng rồi thì phải. Mấy đứa con gái đồng ý, kéo theo bọn con trai ra quầy bánh kẹo. Quầy bánh kẹo rất lớn, đủ loại luôn, nào là kẹo dừa bến tre, bánh cáy, cơm cháy, bánh phu thê, bánh cốm, mè sửng, bánh củ mài,.....
Tôi mua mấy gói mè sửng với cơm cháy vì mẹ tôi đặc biệt thích ăn, Phong đứng bên cạnh chỉ trỏ, tôi nhìn theo hướng cậu ấy. Một đám chuột bạch lông trắng muốt bị nhốt trong cái lồng bé tẹo, nhìn thấy đáng thương hơn là đáng yêu đấy. Bọn con gái mua xong vui vẻ ngoảnh ra thấy thế thì xà vào:
- Ôi, chuột xinh thế.
- Mua đi em, rẻ lắm.
- Bao nhiêu ạ?
- 50k một đôi.
- Có mua ko?- con Linh ngẩng mặt lên hỏi thằng Khánh.
- Ko mua đâu, tao ko thích chuột, mấy con vật lông lá kiểu này tao thấy ghê lắm.
- Eo, chuột nhà tao mấy thấy ghê thôi, chuột này bình thường mà, mày sờ thử xem.
Con Linh cầm con chuột nhỏ đưa về phía thôi, tôi sợ quá lùi về phía sau tránh né. Nói thật là tôi sợ chuột cực luôn ấy, có hôm vừa mở thùng đựng giấy nháp ra thì con chuột nhắt bé tẹo nhảy ra ngoài rồi chạy mất. Tôi sợ quá hét toáng lên chạy nhanh xuống bếp, ko dám về phòng cho tới khi mẹ tôi đi làm về.
Do vội lùi lại ko chịu nhìn, tôi va phải người đứng đằng sau. Vội vàng quay lại, định cúi đầu xin lỗi thì phát hiện người quen, Anh Tài với Tố Như cũng ngạc nhiên mở to mắt nhìn chúng tôi:
- Trùng hợp quá, ko ngờ lại gặp 2 người ở đây.
Tôi cười cười, cúi xuống xem mình có dẫm phải chân ai ko thì may quá, con Linh cho con chuột bạch vào lại lồng của nó rồi đứng dậy.
- 2 người đánh lẻ nha, dạo này quan hệ có chút mờ ám đấy.
Con Tâm nháy mắt với chúng tôi, Tố Như nghe thấy vội cười xua tay giải thích:
- Ko phải như các cậu nghĩ đâu, bọn tớ cũng chỉ trùng hợp gặp nhau ở đây thôi.
- Mọi người đừng hiểu nhầm, bọn tớ thực sự ko có gì.
Anh Tài cũng cố gắng gân cổ lên giải thích mà chúng nó có nghe đâu, con Tâm cứ bịt tai rồi liên tục nói làm bọn tôi phì cười:
- Ko nghe thấy gì hết, ko nghe thấy gì hết.
Anh Tài với Tố Như ko biết phải giải thích thế nào, Anh Tài bất lực nhìn tôi, tôi đang định mở miệng nói thì Phong thấy thế giải vây giúp họ luôn:
- Có duyên vậy bọn mình cùng đi cho vui.
- Được.
Bọn cái Linh kéo tay mấy thằng con trai vào cửa hàng vòng tay, những cái vòng tay tết dây tỉ mỉ, có cái vòng được xâu hình 12 cung hoàng đạo trông khá hay ho.
Tôi bới tìm cung hoàng đạo của mình, tôi cung Sư Tử nhé, có tố chất lãnh đạo, thông minh được cái nóng tính thôi. À quên, đây tôi đọc trên mạng thấy thế ko phải tôi bịa đặt gì đâu nha.
Vũ Phong cung Bảo Bình, tôi chẳng biết 2 cung hoàng đạo bọn tôi có hợp nhau ko mà nói chuyện ăn ý phết.
Phong tìm 1 cái vòng mã não màu cam đeo cho tôi, nói rằng con gái đeo vòng này rất đẹp. Tay tôi ko phải to nên cậu ấy đeo 1 cái là vào ngay, tôi giơ tay về phía ánh đèn nhìn cười tủm tỉm.
- Công nhận tay tớ đeo đẹp ghê gớm, mà chỉ sợ vỡ thôi ý.
- Ko vỡ đâu mà sợ, vòng này chắc mà. Trừ khi cậu ngã đập tay thật mạnh thì mấy bị, chứ va chạm bình thường ko sao hết.- cậu ấy giải thích.
Trong khi Phong chăm chú chọn vòng tay cung hoàng đạo, tôi ngẩng mặt lên nhìn bọn con gái bên cạnh, thì phát hiện Anh Tài đang nhìn tôi chăm chú. Bị tôi phát hiện, cậu ấy bối rối quay mặt đi, tôi cũng ngại quá liền cúi xuống nghịch mấy cái vòng tay gần chỗ tôi đứng.
Sau một hồi tìm qua lựa lại, chắc ko tìm được cái vòng ưng ý, Phong chuyển sang tìm được 2 chiếc móc khóa được khắc bằng bút chì gỗ trông cũng hay hay.
- Cho cậu 1 cái, tớ 1 cái.
Tôi nhận cái móc từ tay cậu ấy, giơ lên xem, trong đấy là hàng chữ " Look into my eye" được uốn lượn trông nghệ thuật lắm.
- Cái móc của cậu chữ gì đấy?
Tôi tò mò quay sang hỏi, cậu ấy cười giấu đi, tôi kì kèo mãi mới lôi ra cho tôi xem " Everything will be alright".
- Ơ, đây là 1 câu hoàn chỉnh?- tôi ngơ ngác.
- Đúng vậy!
Tôi suy ngẫm 1 lúc mới hiểu được ý nghĩa của câu này, chúng tôi cứ nhìn nhau cười như thế, cho tới khi cậu ấy xoa đầu tôi, kéo tôi đứng dậy để cậu ấy đưa về. Mấy thằng con trai khổ sở xách túi lớn túi nhỏ cho chúng tôi, mấy đứa con gái trường khác thấy thế tủm tỉm cười:
- Thật mất mặt quá đi, tôi còn chưa có người yêu nữa.- thằng Tân cảm thán.
- Xách từ bây giờ, khi nào có người yêu ko phải bỡ ngỡ, ngốc quá à.
Con Quế Anh trề môi, anh Mạnh nãy giờ xách đồ cho nó có kêu ca cái quái gì đâu, mấy thằng con trai lớp tôi lười thì có, thật là. Bọn nó đi trước nói chuyện rất rôm rả, anh Mạnh đi cùng chúng tôi nên chẳng có thằng thanh niên nào dám trêu bọn tôi hết. Phong lái xe chầm chậm phía sau, thấy tôi thở dài 1 tiếng, cậu ấy thấy thế liền hỏi tôi:
- Sao lại thở dài thế?
- Hôm qua bác hàng xóm cạnh nhà tớ bị chồng đập cả cái gạt tàn thuốc lá vào đầu chảy máu, đi bệnh viện rồi.
- Thế con cái ko vào can à?
- Có chứ, nhưng anh con trai vào can cũng bị bố anh ý đánh cho, may mà bố tớ sang kịp ngăn lại ko thì ko biết còn chuyện gì xảy ra nữa.
- Ông ấy bị say rượu à?
- Đúng rồi, bác ý là sâu rượu, hôm nào cũng lê la ở quán rượu từ sáng đến tối mò mấy về. Xong 2 bác ý cãi nhau to, giằng co thế nào bác gái mấy bị đánh.
- Thế lần sau gặp người đàn ông đó cậu phải tránh xa ra, nếu ông ý ko phân biệt được đánh nhầm cậu thì chết.
- Ừ, nhưng tớ sợ lắm. Nhỡ sau này tớ lấy phải thằng chồng vũ phu, mới lấy về được mấy ngày đã cãi nhau um sùm lên, rồi nó đánh tớ thì chết.
- Tớ nói thật đấy ko phải cười đâu, nhỡ nó cứ lôi tớ ra đánh như cơm bữa thì sao. Tức nó cũng đánh, cãi nhau với đồng nghiệp về nhà nó cũng đánh, xong cái gì cũng trút giận lên đầu tớ thì tớ chết.
- Thế tớ sẽ xây nhà cạnh nhà cậu, nếu chồng cậu dám đánh cậu thật, thì tớ sẽ là người đánh nó đầu tiên.
- Nhưng nhỡ nó khóa cửa thì cậu vào bằng niềm tin à?- tôi nghĩ 1 lúc sau đấy ngẩng mặt lên hỏi.
- Tớ sẽ phá cửa bằng được, vào đấm cho nó 1 trận rồi đưa cậu sang nhà tớ ở với tớ luôn, thế là nó ko dám làm gì cậu nữa.
- Eo, ko sợ vợ cậu ghen à?
- Ko.
- Hờ hờ, cậu hứa rồi đấy nhé. Nhưng tớ ko dám ở nhà cậu đâu, chỉ dám nhờ cậu đưa tớ về nhà mẹ đẻ thôi. Hôm qua tớ cũng nói chuyện với mẹ tớ rồi, nếu tớ bị chồng đánh thật, tớ sẽ lập tức li hôn ngay, xách vali về ở cùng bố mẹ, ko bao giờ lấy chồng 2 nữa. Mẹ tớ cũng đồng ý như thế luôn rồi, hờ, nhưng biết làm sao mà lựa được đàn ông tốt. Chỉ đến khi lấy về mới lộ bản chất thật thôi, phụ nữ thông minh, xinh đẹp ko bằng may mắn.
- Cậu sẽ là 1 cô gái may mắn.
- Mong là vậy. Haizzz...
Thấy tôi tiếp tục thở dài, cậu ấy cười, vòng tay ra đằng sau xoa đầu tôi:
- Giao thích 1 người con trai thế nào?
Tôi suy nghĩ 1 lát rồi mới nói:
- Ờ, ko cần đẹp trai, cao ráo trắng trẻo 1 chút là được. À quên, ko cần học giỏi nhưng ít ra phải thông minh một chút, phải thương tớ, có quát tớ thì cũng là lo lắng cho tớ.
- Thế tớ được bao nhiêu phần trăm?
Cậu ấy hỏi, nhỏ đến mức như có như ko, tôi ko trả lời, có lẽ cậu ấy nghĩ tôi ko nghe thấy, nên cũng im lặng, được 1 lúc cậu ấy lại nói:
- Nhất định cậu sẽ tìm được 1 người đàn ông tốt, có thể quan tâm, lo lắng cho cậu, trải qua bao nhiêu giông bão cũng chỉ yêu 1 mình cậu. Tớ ko quan tâm cậu sẽ lấy ai, nhưng cậu nhất định phải thật hạnh phúc.
- Thế còn cậu, cậu hứa dù tớ có xa lánh cậu, cậu cũng ko rời tớ nửa bước mà. Cậu nói vậy là có ý gì?
Tôi bấu chặt tay cậu ấy, giọng hốt hoảng, đột nhiên cậu ấy dừng xe lại, bọn cùng lớp đã đi trước 1 khoảng khá xa rồi. Cậu ấy bước xuống, lôi từ trong túi áo khoác ra 1 chiếc đồng hồ quả lắc, Phong cầm tay tôi lên, đặt chiếc đồng hồ vào đấy.
- Dù tớ có đi đâu, cậu ko được nhìn thấy tớ nữa. Thì cậu phải tin rằng tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, theo 1 phương thức khác.
Tôi nghe cậu ấy nói xong thì thút thít, nắm chặt cái đồng hồ quả lắc trong tay, Phong đưa tay lên lau nước mắt cho tôi:
- Dù thế nào cũng ko được khóc, mắt sẽ sưng đấy, đôi mắt đẹp thế này bị sưng thì xấu lắm.
- Người ta toàn chê mắt tớ xấu thôi.
- Ai dám chê chứ, họ mắt mù hết cả rồi, với tớ mắt cậu luôn đẹp nhất.
Cậu ấy càng nói tôi càng khóc to hơn, cậu ấy chỉ biết đứng im lặng vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi. Được, tôi sẽ ko bao giờ khóc nữa, tôi phải mạnh mẽ. Nếu như cậu ấy đi rồi tôi cứ khóc lóc thế này cậu ấy sẽ rất lo lắng. Vũ Phong vòng tay qua vai tôi, cằm cậu ấy tựa vào đầu tôi, 1 lúc lâu cậu ấy nói:
- Nếu như thật sự ko thể chịu đựng được nữa, hãy trốn 1 góc rồi khóc thật to, sáng hôm sau vẫn phải là 1 cô gái xinh đẹp, vui tươi, cuộc đời ko vì cậu là con gái mà đối xử nhẹ nhàng đâu.