Bụi Bóng Đêm

Chương 14



Cuộc trò chuyện giữa tôi và Heian bị gián đoạn. Y tá thông báo mẹ của Heian vừa hồi tỉnh, tình hình sức khỏe của bà có chuyển biến tốt. Cậu bạn ngoại quốc mừng rỡ, nắm tay tôi, kéo vào phòng điều trị.

Mẹ của Heian chưa thể tự ngồi dậy nhưng sắc mặt của bà đã có thêm chút sinh khí. Bà yêu cầu các y tá cho bà được ngồi và chuyện riêng với tôi và Heian. Sau khi giúp bà ngồi vững trên giường bệnh, đội ngũ y bác sĩ ra ngoài. Cánh cửa phòng bệnh được đóng lại. Trong phòng chỉ còn ba người, cảm giác an tâm giúp bà mở lòng chia sẻ.

Từ lúc tình cờ nhìn thấy vụ tai nạn ở bên kia đường, bà nghe thấy tiếng thì thầm của chồng và lạc đến một thế giới xa lạ. Nơi đó không có gì ngoài bóng tối và gió lạnh. Bà cố bước đi, lần tìm lối thoát dù đã kiệt sức vì tay chân nặng như đeo chì. Đã có lúc sự mỏi mệt khiến tư tưởng bỏ cuộc choán lấy tâm trí. Nhưng rồi bà nghe thấy tiếng thì thầm của Heian ở phía trước và đi theo rồi được dẫn đến một con đường khác đầy ánh sáng.

Sau đó, bà tỉnh lại. Điều đầu tiên bà muốn làm là yêu cầu được gặp Heian. Bà biết cậu con trai cưng vẫn chưa đi xa nơi này. Linh cảm về ngày ra đi không còn xa buộc bà phải tìm người đáng tin tưởng để căn dặn về những nguyện vọng sau cùng.

“Nếu như sức khỏe của mẹ lại chuyển xấu và vượt khỏi tầm kiểm soát của y học, con phải yêu cầu họ đưa mẹ về để chăm sóc tại nhà. Mẹ muốn ở cạnh các con, trong nhà mình đến lúc chết đi.” Bà chậm rãi dặn dò. Thấy Heian im lặng, sắc mặt tái nhợt, bà đưa tay xoa đầu con trai bà, cười hiền từ. “Con trai của mẹ trưởng thành rồi. Mẹ cũng đến lúc phải đi. Mẹ không muốn để cha con cô độc ở nơi đó.”

“Nhưng mà…” Heian ngập ngừng. Nét mặt hoang mang, hoảng sợ của cậu bạn ngoại quốc hệt như một đứa trẻ bị lạc mẹ giữa chốn đông người.

“Ai cũng phải chết đi. Cuộc sống là một vòng sinh tử khép kín. Con đừng buồn.” Rồi bà nhìn tôi, dành tặng một nụ cười biết ơn. “Bé An, cảm ơn con vì mọi chuyện.”

Tôi gượng gạo mỉm cười. Thật sự, tôi không hiểu bà ấy cảm ơn tôi vì điều gì.

Khi đã nói hết những điều cần nói, bà yêu cầu Heian đỡ bà nằm xuống giường và bảo muốn được ở một mình. Thấy Heian do dự, bà mỉm cười, trấn an rằng bà không sao.

Cậu bạn tếu táo, vui vẻ trở nên trầm lắng rất nhiều sau những chuyện vừa xảy ra. Suốt một chặng đường dài, Heian chỉ nắm chặt tay tôi, bước từng bước nặng nề và không nói gì. Ra khỏi bệnh viện, Heian nhắc lại đề nghị muốn được tôi giúp đỡ. Bởi các anh chị trong nhà lẫn cậu ấy đều đã sử dụng hết ngày nghỉ phép trong tháng. Dù là làm việc ở công ty của anh nhưng vẫn phải tuân theo nguyên tắc và kỉ luật. Hơn nữa, công ty đang bước vào thời kì khủng hoảng thiếu hụt nhân sự sau đợt sàn lọc nhân lực của ba ngày trước. Cho nên, nghỉ vào lúc này không khác nào làm khó anh và những người trong công ty.

Không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi đồng ý.

Chuyện gia hạn visa ở tòa lãnh sự quán diễn ra khá suôn sẻ khi Hyuga cũng đến yêu cầu kéo dài thời hạn lưu trú cho tôi. Không biết tên cáo già lôi ở đâu ra một dự án đã có sẵn chữ kí của tôi để làm lí do ép tôi ở lại. Đây là việc gấp rút và quan trọng, trước khi hoàn thành, tôi không được phép rời đi.

Phía lãnh sự quán bảo chúng tôi đợi lấy quyết định vào chiều mai.

Biết Hyuga vừa giúp mình, Heian vội vã cảm ơn khi vừa đi khỏi tòa lãnh sự quán.

Hyuga bảo cậu bạn ngoại quốc nên về công ty gấp vì đã gần hết giờ nghỉ trưa dành cho nhân viên. Phần về tôi, tên cáo già yêu cầu tôi trở về chờ ở thư viện trung tâm Tokyo. Khi việc xong, anh ta sẽ đến đón và đưa tôi về tận đền. Trước khi cùng Heian quay lại nơi làm việc, Hyuga nắm chặt tay tôi và thả vào một hạt gì đó. Sự việc diễn ra khá nhanh, người bình thường nhìn thấy chỉ nghĩ đó là một cái chạm tay tình cờ.

Thư viện trung luôn mở cửa chào đón tôi. Vẫn một quyển sách dày, vẫn bàn đọc sách nơi cửa sổ. Số tiền mang theo đủ cho tôi mua thêm một li cà phê sữa. Tôi buộc phải đợi Hyuga đến rước bởi tôi không biết cách để trở về bằng lối đi từng sử dụng.

Chiều, đến giờ tan tầm, từng dòng xe nối đuôi nhau trên một đoạn đường dài, trật tự và không có cảnh chen lấn. Ô tô riêng của Hyuga rẽ vào con đường trước cổng thư viện. Thấy tôi đứng nhìn, anh ta mở cửa, xuống xe và kéo tôi vào trong.

Tên cáo già chu đáo đã mua sẵn một túi thức ăn to cùng nước uống để tôi khống chế cơn đói. Để có đủ năng lượng cho một chuyến đi kéo dài bốn giờ đồng hồ từ Tokyo về Nagano, chưa kể thời gian đi lên đền bằng con đường kéo dài mấy trăm bậc thang, thì ăn là giải pháp thích hợp nhất. Hơn nữa, tên cáo già vẫn chưa muốn biến thành cáo nướng khi tôi mất kiểm soát vì đói. Sự tử tế có tính toán của Hyuga khiến tôi thấy buồn cười nhiều hơn giận. Thật khó để từ chối một việc làm đều mang đến lợi ích cho cả hai bên.

Không khó để thoát khỏi tuyến đường ồn ào, đông nghịt xe cộ. Các đoạn đường sau dễ đi và ít tiếng động cơ xe hơn. Tôi ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn khung cảnh ven đường thay cho việc nói chuyện ồn ào khiến tên tài xế cáo già mất tập trung. Thi thoảng, tôi cảm nhận được anh ta lén nhìn tôi và mỉm cười.

Bốn tiếng im lặng trên xe khiến đoạn đường dài hơn. Cuối cùng, đường bậc thang dẫn về đền cũng hiện ra trước mắt. Hyuga ra trước, mở cửa xe đưa tôi ra ngoài. Và anh ta ngồi xuống, bảo muốn được cõng tôi. Thật khó có dịp được lười, tôi leo lên tưng tên cáo già, không cần phải suy nghĩ.

“Em liều thật, đang tình hình dầu sôi lửa bỏng mà dám một mình rời đền. Định âm thầm trốn về hả?” Hyuga hỏi đùa.

“Biết được cũng không giúp lương của anh tăng thêm.” Tôi hờ hững trả lời. “Làm nhiệm vụ của mình đi.”

“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ em.”

“Không cần anh lo!”

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian. Không có tiếng gió, không có âm thanh của tiếng bước chân giẫm lên cành mục hay lá khô. Yên tĩnh đến khó chịu.

“Hyuga, lúc trưa anh cho tôi thứ gì?” Bàn tay từng bị Hyuga nắm vẫn có chút hơi ấm lạ giống như có một sự sống khác đang âm thầm sinh trưởng bên trong.

“Một cái cây ngu ngốc có thể bảo vệ em. Khi gặp nguy cấp, cứ ném nó về phía đối thủ. Dễ sử dụng, hợp với người lười như em.”

Tôi nghiến răng, thò tay định nhéo anh ta một phát thật đau thì bị chặn đứng bằng một lời nói: “Có thể tôi không đau nhưng con cáo trắng của em sẽ bị thương. Suy nghĩ kĩ đi, cô chủ bạo lực.”

“Hyuga, tại sao anh giúp tôi gia hạn thời gian lưu trú?”

“Như tôi từng nói, đang tình hình dầu sôi lửa bỏng. Nếu để em vượt ra ngoài tầm kiểm soát, chắc chắn tôi sẽ mất em lần nữa.” Hyuga trả lời. “Đợi qua hết giai đoạn này, em muốn về luôn cũng được.”

“Chết một người, Trái Đất vẫn quay.” Tôi cười.

“Đáng tiếc, nơi này không phải Trái Đất.” Tên cáo già thành thật phản bác. “Đây là một phần hình ảnh phản chiếu của nơi em từng ở. Nơi này dành cho những người trẻ tự sát làm lại cuộc đời. Đương nhiên, ngoài việc trở thành nơi cư trú cho những linh hồn yểu mệnh, nơi này còn chào đón những sinh vật khác. Như tôi chẳng hạn.”

“Chọn nơi này làm đích đến sau cùng được không?”

“Cuộc vui nào cũng phải tàn.” Hyuga bật cười. “Đừng tiếc một trạm dừng mà bỏ cả hành trình phía trước.”

“Đừng có lên giọng dạy đời tôi.” Tôi lạnh giọng.

Hyuga im lặng một lúc rồi đổi sang chuyện khác:

“Chắc em cũng biết chuyện mẹ của Heian. Bị sốc khi nhìn thấy cảnh cũ tái hiện chỉ là phần phụ, nguyên nhân chính là do có kẻ đang cố tình lấy đi linh hồn của bà ấy. Có lẽ, khi em đến, sức mạnh từ vòng đá mặt trăng giúp bà ấy tạm thời chiến thắng. Bà ấy biết đó chỉ là sự trợ giúp tạm thời và đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi thật sự của mình.”

“Là con yêu nữ Juri làm à?”

“Không phải. Yêu khí lần này rất khác. Tạm thời, tôi không thể xác định chính xác hành tung và lai lịch của kẻ đang thao túng Tokyo nhưng không lâu nữa, hắn ta sẽ lộ diện.” Hyuga khẳng định.

“Lí do?” Tôi nhíu mày. Thật khó để tin những thông tin tên cáo già vừa tiết lộ.

“Ngọn núi này có miếng mồi ngon mà hắn không thể bỏ qua.”

“Đỉnh cao của nhờ vả là lợi dụng.” Tôi cười tự nhạo mình.

“Không phải lợi dụng mà là giúp đỡ.” Rồi Hyuga yêu cầu được ngủ nhờ trong đền. Trời đã quá tối và anh ta cũng không muốn về Tokyo để ăn ngủ một mình. Riêng về chiếc xe, anh ta đã dùng thực vật ngụy trang che giấu. Người bình thường sẽ khó nhận ra.

Cổng điểu cư thấp thoáng trong sương và tiếng chuông báo động bắt đầu rộ lên. Đích đến không còn xa nữa. Tôi bảo tên cáo già cho tôi tự đi.

Vào trong đền, tôi nấu một vài món đơn giản để ăn rồi lại tìm đến cuốn sách đang đọc dang dở. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu tủi thân vì không ai quan tâm của cục bông gòn, tôi đặt sách qua một bên, bế con cáo lên bàn, để nó đọc sách cùng tôi.

Con vật nhỏ cuộn mình vào mấy cái đuôi dài, quay mặt về phía tôi. Nó muốn tôi đi ngủ. Đã gần mười một giờ đêm. Nếu ngủ muộn, tôi sẽ không thể dậy sớm vào ngày mai. Hơn hết, nó muốn thể lực tinh thần của tôi luôn duy trì đủ mạnh để chống lại sự cám dỗ trong quá trình nghiên cứu quyển sách bí ẩn này.

Ánh mắt của con cáo làm tôi mất tập trung. Tôi bắt cục bông gòn, đặt lên giường, chống hai tay lên hông, nghiêm giọng ra lệnh: “Cáo con, biến hình.”

“Có tôi đây.” Hyuga hiện ra sau lớp bụi mù cùng những hương thơm dễ chịu. Anh ta ngồi trên giường, dùng ánh mắt của con cáo nhỏ trêu chọc tôi. “Cô chủ gọi tôi.”

“Anh thuộc chủng cáo gì?” Tôi hỏi một câu không liên quan đến điều mình đang nghĩ. “Tại sao tóc đỏ nhưng biến thành cáo thì lông có màu trắng?”

“Vì tôi biết em thích màu trắng.” Tên cáo già trả lời và mỉm cười thật hiền. “Em bảo tên sát nhân này hiện thân để hỏi những chuyện tào lao à?”

Tôi kéo ghế, ngồi đối diện với anh ta và bắt đầu nói chuyện chính. Ở bệnh viện, tôi đã nhìn thấy luồng ánh sáng lạ bao trùm lấy thân thể mẹ của Heian. Nó như một thực thể vô hình có gốc rễ ăn sâu vào trái tim, hút lấy sinh khí của bà ấy từng chút, từng chút một. Sức mạnh từ vòng đá mặt trăng chỉ khống chế nó tạm thời. Sau đó, nó lại hoạt động mạnh mẽ hơn. Kiểu ma thuật đó không được đề cập trong quyển sách tôi đang nghiên cứu. Nếu muốn cứu bà ấy, tôi nên làm gì?

Bằng linh cảm của một con yêu cáo, Hyuga cảnh cáo nếu còn nhúng tay can thiệp sâu vào chuyện sinh tử của mẹ Heian, chắc chắn tôi phải trả giá đắt. Thế giới này là hình ảnh phản chiếu của thế giới con người, những chuyện diễn ra ở nơi này đều là luật nhân quả. Khi còn sống, con người dùng động thực vật phục vụ cho việc sinh tồn và những lợi ích của họ. Lúc chết đi và đến đây, họ trở thành thức ăn của yêu quái cũng không có gì là sai trái. Hơn nữa, ở nơi này, mẹ của Heian có được tất cả những gì bà từng mong ước. Bà cảm thấy hài lòng nên chấp nhận ra đi. Nếu kéo dài sự sống cho bà thì bà không có được gì ngoài đau đớn.

“Nhưng Heian thì sao?” Tôi buộc miệng lên tiếng vì thấy bất công cho cậu bạn ngoại quốc.

“Tên ngốc đó cũng chỉ là một linh hồn. Lúc trẻ tự sát vì áp lực công việc. Đến đây, anh ta được sống và làm việc trong một môi trường đúng như mong muốn, lại có thêm một người mẹ thấu hiểu và bao dung, có một ông anh dễ tính, như vậy quá viên mãn rồi. Lấy đi một chút cũng chẳng sao…”

Ngay lập tức, Hyuga nhận một cái tát khi câu cuối cùng chưa kịp nói hết. Anh ta nhếch môi cười đầy ẩn ý như vừa được thưởng thức một chút hương vị đặc biệt của cuộc sống. Là sự thích thú của một kẻ săn mồi gặp được một con mồi đang nỗ lực phản kháng để thoát thân.

Anh ta đứng dậy, tóm lấy tay tôi, nhanh chóng ép tôi nằm lên giường, thì thầm: “Đừng khiêu khích bản năng trong tôi. Đừng quên, tôi cũng là yêu quái.”

“Đồ ma quỷ!” Tôi hét lên và dùng hết lực đạp anh ta ra xa.

Sau cú va đập mạnh vào cạnh giường, tên cáo già bình thản tiến đến, dùng sức mạnh toàn thân khống chế tay chân tôi rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến. Cảm giác đau rát nhẹ xuất hiện trên môi. Ngoại lực tác động mạnh mẽ rút đi một vài giọt máu từ vết rách vừa tạo. Khi đã thỏa mãn, Hyuga chậm rãi trả lại tự do cho tôi và biến thành con cáo trắng, cuộn mình nằm yên.

Sự căm tức và kinh tởm khiến tôi tóm lấy con vật mình thương, ném mạnh vào tường. Mặc kệ con vật yếu ớt nằm rên rỉ trên sàn, tôi kéo chăn trùm kín đầu, lơ đi, vờ như không biết gì.

Những tiếng kêu vì đau của cục bông gòn thưa dần rồi tắt đi. Suốt đêm, nó không tìm đến tôi. Đến sáng, tôi giật mình thức giấc vì tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Sắp có mưa. Sấm chớp sáng lòa bên ngoài. Ánh sáng tự nhiên cho tôi thấy cục bông gòn vẫn nằm trong góc tường, không cử động.

Tôi phớt lờ, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chải tóc và xuống bếp làm điểm tâm.

Đồng hồ điểm sáu giờ. Thường ngày, Hyuga hay rời đền vào lúc này. Tôi vào phòng, kéo con cáo thích diễn kịch dậy, định ép nó về Tokyo rồi phát hoảng khi thấy toàn thân nó lạnh ngắt và mềm nhũn, hai mắt nhắm nghiền, bốn chân thả lỏng như một con rối đứt dây.

“Đồ yêu quái! Đùa như vậy không vui đâu!” Tôi lắc mạnh con cáo và gắt. “Dậy, đi làm!”

Con cáo nhỏ vẫn bất động. Tình trạng của nó không giống như đang đùa.

Tôi cố lay gọi thêm vài lần nữa nhưng đáp lại nỗ lực của tôi là sự im lặng. Hết cách, tôi mang con cáo đặt lên giường, kéo chăn đắp cho nó rồi đi tìm cái hộp gỗ. Phải mai táng cho nó, càng nhanh càng tốt. Lúc còn sống không được đối xử tử tế thì khi chết, ít nhất, cũng phải cho nó mồ yên mả đẹp.

Mất một lúc lâu cũng tìm được một cái hộp gỗ sơn màu trắng vừa với kích thước của con cáo, tôi mang vào phòng và bắt con vật nhỏ ra khỏi chăn, lấy mảnh vải trắng vuông vức quấn thân nó rồi đặt vào trong hộp, đóng nắp lại.

“Đồ phụ nữ vô tâm! Định chôn sống tôi thật hả?” Tiếng của Hyuga phát ra từ trong hộp.

“Chưa chết hả?” Tôi mở nắp hộp, trút con cáo ra. Cảm giác bực tức khiến tôi dùng tay không xé đôi sinh vật đáng ghét đó để trút giận. Nhưng khi nhìn thấy con cáo nhỏ co người trong mảnh vải mỏng, cơn giận trong lòng tôi tự nhiên vơi đi.

Cục bông gòn gượng bò dậy, rùng mình biến thành tên cáo già. Anh ta nằm dài trên giường, mặt vẫn còn phủ tấm vải trắng tôi từng dùng để liệm cho con cáo nhỏ.

Thừa lúc tôi ngơ ngác trong mớ cảm xúc hỗn loạn của mình, tên cáo già kéo tôi nằm xuống, gác chân lên người tôi, nói: “Em xúc phạm con cáo này quá đấy. Hôm nay, đừng hòng mở cửa đền.”

“Buông tôi ra! Đồ yêu quái!” Tôi hét và tìm cách đẩy anh ta ra.

“Suýt nữa là mất luôn con cáo, giờ vẫn muốn bạo hành à?” Anh ta vuốt tóc tôi, mỉm cười, trong đôi mắt không có chút trách móc. Giống như một cử chỉ thể hiện tình cảm của một con cáo đực dành cho con cái. Vừa trêu đùa vừa trân trọng và cũng rất bao dung trước những hành động tàn ác đậm tính bản năng. “Tôi nói rồi, đừng khiêu khích bản năng giống loài của tôi.”

“Muốn nằm vạ ở đây đến bao giờ? Đến giờ đi làm rồi!” Tôi giãy dụa phản kháng.

“Hôm nay tôi nghỉ.” Hyuga nhéo mặt tôi. “Do em cho tôi cơ hội…”

“Anh có tin lần này tôi nướng chín hai tay của anh không?” Tôi nghiến răng, một tay tóm chặt tay phải, tay còn lại luồn xuống, tóm chặt tay trái của Hyuga, đe dọa. Từ ngày nghiên cứu quyển sách ma quái trong nhà kho, tôi đã có thể điều khiển sức mạnh tiềm ẩn theo ý muốn của mình.

“Được rồi.” Hyuga ngồi dậy, chỉnh sửa trang phục rồi nói. “Chải tóc, thay quần áo đi. Tôi đưa em đi.”

Gió mưa bên ngoài không là vấn đề khi Hyuga sử dụng tấm gương ở nhà kho đưa tôi đến bệnh viện. Anh ta cùng tôi vào phòng điều trị nơi mẹ của Heian đang nằm, quan sát tình hình của bà rồi nhìn ra hướng cửa sổ – nơi xuất phát của luồng yêu khí lạ. Khi đã chắc chắn tình hình của bà không chuyển xấu quá nhanh, anh ta đưa tôi đến hiện trường tai nạn trước nhà Heian.

Khi mưa, góc đường đó thật buồn và gợi ra cảm giác rờn rợn. Những cành cây xào xạc, tiếng mưa lộp bộp trên chiếc ô rộng đang che cho tôi và Hyuga, và hơi lạnh của gió cứ quẩn quanh, lướt nhẹ trên từng tấc da. Thi thoảng, tôi nghe thấy tiếng gào thét của một người phụ nữ lẫn trong gió. Như ảo thính. Lúc cố gắng tập trung tìm kiếm để xác minh, nó không xuất hiện. Lúc không muốn quan tâm nữa, nó lại ám ảnh bên tai, khắc sâu vào tâm trí.

Rồi tôi lùi ra sau Hyuga, bảo anh ta đưa tôi về đền không cần lí do.

Hyuga chiều ý tôi. Kể cả khi về đến đền, anh ta cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà chỉ dùng một tay ôm ngang người, để tôi tựa đầu lên vai anh ta suốt một thời gian dài.

Đợi khi cảm xúc trong tôi lắng xuống, Hyuga để tôi tự chiến đấu với chút dư âm còn lại. Còn anh ta thì vào bếp, nấu thuốc. Cảm nhận được sự hiện hữu của tôi trong nhà bếp, tên cáo già lấy bát thuốc vừa nấu xong, cho tôi nếm thử một muỗng.

Tôi nhăn mặt. Vị thuốc của anh ta vẫn kinh khủng như trước tuy công dụng khác đi rất nhiều. Dù chỉ uống một chút thuốc nhưng tâm trạng đã khá hơn rất nhiều.

“Thế nào?” Anh ta hỏi.

“Anh nghĩ tôi là chuột bạch?” Tôi cau có, quạu quọ khi nhận ra ẩn ý trong mắt tên cáo già.

“Ở thế giới này, con người là vật nuôi trong phòng thí nghiệm.” Nụ cười tinh quái hiện lên trên mặt Hyuga. “Tôi đối xử với em giống cách em yêu thương con cáo trắng.”

“Mục đích của anh là gì? Nấu thuốc cho ai?”

“Cho người chúng ta sắp đi thăm. Thứ này kết hợp với những kiến thức em học được trong sách cổ sẽ giúp bà ấy sống như một người bình thường trong một thời gian ngắn.” Hyuga chậm rãi giải thích.

“Thật khó tin!” Tôi nhếch môi cười, châm chọc. “Anh mà cũng muốn cứu người?”

Gương mặt Hyuga trở nên nghiêm túc, trong đôi mắt anh ta là sự kiên định, chắc chắn đủ để thu phục lòng tin của người đối diện. “Tùy em.” Anh ta đổ chén thuốc vào nồi, tiếp tục nấu và nói. “Nhưng tôi tin em sẽ có quyết định đúng đắn trong thời điểm này.”

Hơi nước nóng trộn lẫn với mùi thuốc đắng nồng ngập trong không khí. Tên cáo già tập trung vào công việc và không nói thêm điều gì. Anh ta để tôi được yên tĩnh để suy nghĩ.

Cửa đền được mở ra. Cơn mưa bên ngoài mỗi lúc một to hơn. Đám mây dông trên nền trời vẫn chưa tan. Sấm chớp sáng một góc trời. Tia sét đánh xuống một cây cổ thụ trong rừng. Mặt đất dưới chân tôi chấn động nhẹ khi cái cây bị sét đánh ngã xuống đất.

Hôm nay, ngôi đền này sẽ rất vắng vẻ. Mưa như thế này, không mấy người có tâm trạng đến xin ấn hay mua bùa. Những thứ quý giá như vậy bị ướt mưa sẽ mất đi giá trị. Nhất là bùa bình an. Những người bán bùa Nhật thường khuyên người mua nên giữ bùa được khô ráo. Bởi ướt rồi, bùa sẽ mất đi sự linh thiêng.

Tên cáo già đặt hai li cà phê sữa nóng xuống sàn và ngồi ngay bên cạnh tôi. Anh ta luôn xuất hiện đúng thời điểm và chọn nói những việc thật bình thường, nhưng đủ sức xoa dịu cảm xúc của người bên cạnh.

Li cà phê nóng đậm vị đắng được đặt bên cạnh tôi. Hơn ai hết, Hyuga hiểu rằng khẩu vị của tôi chưa từng thay đổi dù cuộc sống và suy nghĩ đã khá hơn. Không quên được quá khứ tức là chưa tha thứ cho chính mình. Và vị đắng trong li cà phê trong tay hợp với tôi hơn bao giờ hết.

Tôi uống một ngụm rồi đặt li lên sàn, hướng mắt ra phía cổng. Cảm giác trống rỗng, mông lung chợt quay về. Kí ức về những ngày đội mưa sau giờ tan học hiện ra trước mắt. Những lời trêu ghẹo của bạn bè loáng thoáng bên tai. Tôi mỉm cười, nhắm mắt để giữ nước mắt. Tôi đã từng rất cố gắng để trở thành một sinh viên, để thực hiện ước mơ dịch quyển tự truyện mình thích ra nhiều thứ tiếng, bán đi khắp thế giới. Mơ mộng cho nhiều, hi vọng bao nhiêu, cuối cùng lại vứt bỏ nhanh bấy nhiêu. Mọi thứ kết thúc như một giấc mơ.

“Quá khứ qua rồi, để nó ngủ yên đi.” Hyuga nói. “Hiện tại, em vẫn còn nhiều việc quan trọng phải làm. Tiếc nuối, căm hận để được gì?”

“Không phải việc của anh.” Tôi chậm rãi mở mắt và nâng li cà phê lên miệng, uống một ngụm rồi nói tiếp. “Đừng bao đồng khi bản thân không thể làm gì để thay đổi.”

“Kết quả phép cộng giữa sự nhiệt tình và ngu dốt là đại phá hoại.” Tên cáo già bật cười. “Bọn bạn của em thường kháo nhau như vậy.”

“Đừng nhắc nữa. Chuyện qua rồi.” Tôi mỉm cười, khẽ lắc đầu. Không hiểu từ khi nào tôi đã có thói quen dùng nụ cười để đáp lại mọi chuyện bất kể cảm xúc trong lòng đang thay đổi ra sao.

“Đối với một số người, sự trân trọng chỉ xuất hiện khi họ lấy lại được những giá trị đã từng mất đi. Còn đối với những thứ vĩnh viễn không thể trở về, cảm xúc tồn tại khi nghĩ về nó là sự tiếc nuối.” Hyuga nhìn sang tôi, cười nhẹ và giải thích.

“Tiếc? Một quá khứ nhơ nhớp, xấu xa và ngu ngốc có gì đáng để tiếc?” Tôi đáp trả bằng nụ cười đầy bất cần. “Chỉ là tôi thấy có lỗi với một người. Bà hết lòng vì tôi, thương tôi hơn sinh mạng, chăm lo cho tôi từng chút cốt để chờ ngày nhìn thấy tôi mặc áo cử nhân, bước khỏi giảng đường. Cuối cùng, tôi chẳng mang về cho bà thứ gì cả.”

“Đừng lấy quá khứ để dằn vặt bản thân. Hiện tại, em có nhiều thứ để lo hơn. Và hơn hết, nếu thực sự muốn trở về, em phải học cách đối mặt, chấp nhận và buông bỏ. Trốn chạy không phải giải pháp khả thi, đi tắt giai đoạn lại càng không nên. Mọi chuyện nên thuận theo lòng mình, thuận theo tự nhiên.” Rồi Hyuga lấy ra hai lọ thuốc nhỏ, đề nghị. “Hiện tại vẫn đáng lo hơn. Trước khi mạo hiểm cần phải chuẩn bị kĩ càng. Em vẫn còn muốn cứu mẹ của Heian, đúng không?”

“Anh định đưa tôi đi đâu?” Tôi hỏi, giọng nhẹ tênh. “Vào chỗ chết à?”

“Gần như là vậy.” Tên cáo già dúi một lọ thuốc vào tay tôi. “Cái này cho em. Trước khi đi quậy phá thứ chuyên đùa cợt với kí ức của người khác, em cần để quá khứ của mình lắng dịu thật tự nhiên.”