Đồng Tuyết học chuyên ngành văn học Trung Quốc, nhưng sau khi tốt nghiệp thì sống chết không muốn học lên nghiên cứu sinh. Người nhà không còn cách nào khác với cô, đành phải đưa ra điều kiện, không học lên nghiên cứu sinh cũng được nhưng phải nghe theo sự sắp xếp của người nhà.
Sau đó, họ đưa ra cho cô hai con đường, một là làm giáo viên thì phải thi chứng chỉ sư phạm hoặc thi công chức nhà nước. Đối với phụ nữ mà nói thì đây là hai con đường không tệ. Nhà cô có rất nhiều người theo nghề giáo viên nên cô không muốn đi theo con đường mòn ấy. Rút kinh nghiệm xương máu, cô quyết định đi thi công chức nhà nước, sau đó...chính là ba năm thê thảm.
Năm nay sau khi thi rớt lần nữa, cô sống chết không muốn thi lại lần nữa, càng không nói đến việc thi chứng chỉ sư phạm. Mặc kệ người nhà dụ dỗ, cưỡng ép thế nào cũng không được, chỉ muốn đi tìm việc làm.
Nhưng tìm việc cũng không dễ dàng chút nào. Trước hết, cô không có kinh nghiệm
Thứ hai là chỉ tốt nghiệp một trường đại học bình thường.
Thứ ba là ngoại hình không xuất sắc, nhưng tầm mắt lại quá cao, không thèm để ý mấy công ty cỡ vừa và nhỏ nên đã lãng phí mấy tháng trời không tìm được công việc thích hợp.
Cô thật sự muốn như Lâm Hi, tự mình mở cửa hàng buôn bán, tiếc là điều kiện gia đình không được như vậy. Ba mẹ không ủng hộ, từ ăn mặc đến đi lại đều gia đình lo, tiền gửi ngân hàng cũng không có. Vì vậy chỉ có thể nhìn cửa hàng hoa của Lâm Hi chảy nước miếng hâm mộ mà thôi.
Lâm Hi thực sự không còn gì để nói với cô bạn thân của mình. Cô và Đồng Tuyết là bạn học cùng trường đại học nhưng khác chuyên ngành. Cô học chuyên Anh, lúc trước nhận phòng ký túc xá,đúng lúc phòng cô còn dư một chỗ trống, mà trùng hợp khoa của Đồng Tuyết lại dư ra một mình cô ấy.
Thế là hợp tình hợp lý, dọn tới làm bạn cùng phòng. Bốn năm ở chung, tính cách hai bên cũng không quá khó chịu, nên hiển nhiên có thể phát triển một tình bạn tốt đẹp.
Vừa định khuyên nhủ thêm vài câu thì điện thoại bàn trong cửa hàng vang lên. Trần Bình để bình tưới nước xuống rồi ra nghe điện thoại, vừa nói mấy câu liền gọi Lâm Hi.
" Chị Lâm Hi có người tìm chị"
Lâm Hi đi qua nhận điện thoại, thì ra là khách quen muốn đặt hàng tiếp. Lâm Hi quen thuộc trò chuyện vài câu với đối phương rồi hỏi
" Vẫn như cũ ạ?"
Nhận được câu trả lời khẳng định, liền mỉm cười nói được rồi sau đó cúp máy.
Đồng Tuyết cũng đi theo tới, thấy cô cúp điện thoại tò mò hỏi
" Như cũ cái gì? Muốn cậu đưa hoa tới hả?"
" Ừ, là khách quen, cô ấy rất thích hoa tulip trong tiệm, thường xuyên đặt một bó lớn giao sang đó."
Lâm Hi bảo trần bình đi chọn hai mươi cành hoa tulip, còn mình lấy áo khoác mặc vào. Đồng Tuyết lại hỏi
" Cậu tự mang đi sao?" Cô chỉ vào Hứa Dương đang đứng lau cửa kính bên ngoài.
" Cậu ta không rảnh sao mà cậu phải tự đi?" Tính tình Đồng Tuyết rất thẳng thắn, miệng cũng chua ngoa. Lâm Hi sợ cô nói chuyện khó nghe tới Trần Bình và Hứa Dương khó xử, liền vội vàng giải thích:
" Đây là khách quen, tớ vẫn thường đưa đi. Cậu không thấy người ta gọi điện trực tiếp muốn gặp mình sao? Tiểu Hứa đi đưa không thích hợp. Cậu ở đây chờ một lát, tớ chỉ tới toà nhà phía bên kia. Nhiều lắm cũng chỉ mất hai mươi phút, trưa nay tớ mời cậu đi ăn."
"Đợi đã."
Lâm Hi định đẩy cửa, Đồng Tuyết đã giữ chặt cánh tay cô lại
" Cậu nói đưa hoa tới Bác Lãng hả? Là Bác Lãng năm trên đường Trung Hưng sao?"