Lâm Hi phản ứng vô cùng nhanh chóng, cho dù bạn thân không nói thẳng ra, cô cũng đã hiểu rõ bèn chọc cô nói:
"Hắn? Hắn là ai vậy ta?"
" Hắn chứ ai. Nam thần của tớ!" Đồng Tuyết kêu 'trời' một tiếng, hờn dỗi.
" Tốc độ của cậu đuổi kịp tên lửa rồi đó, mới có mấy ngày đã hẹn hò riêng rồi sao?"
" Không phải như cậu nghĩ đâu, dù sao cậu cũng tới đây nhanh đi. Kim Đỉnh trên đường Kim Hải cậu biết không? Nhanh lên, tớ chờ đó, đến thì gọi điện cho tớ."
Nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối.
Lâm Hi bất đắc dĩ, liền tắt bếp, cầm chìa khoá xe đi tới nơi hẹn. Dù sao cô cũng rất tò mò về người đàn ông đã cướp được trái tim sắt đá của em gái nhỏ nhà cô.
Kim Đỉnh cách cửa hàng của Lâm Hi không xa, lái xe khoảng 20 phút là tới. Vừa đậu xe xong lại nhận được điện thoại của Đồng Tuyết, Lâm Hi nói đến rồi.
Đồng Tuyết ở đầu dây bên kia vô cùng thục nữ
nói số phòng bảo cô tự mình đi lên, giọng nói thùy mị dịu dàng khiến người ta nổi hết da gà.
Thông thường, các nhà hàng karaoke đều lấy màu tối làm gam màu trang trí chủ đạo, Kim Đỉnh cũng không ngoại lệ, có vẻ kinh doanh rất tốt, quán bar ở tầng một đã chật kín người.
Gian phòng Đồng Tuyết nói ở tầng ba, Lâm Hi vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy cô em gái nhỏ đã đứng đợi bên ngoài.
" Không phải bảo tớ đi thẳng tới phòng bao sao?" Cô nhướn mày hỏi.
" Cậu là khuê mật của tớ, đương nhiên tớ phải ra đón rồi." Đồng Tuyết cười hì hì, ôm vai cô nói.
Lâm Hi liếc mắt, không phải muốn biểu hiện tốt trước mắt người yêu hay sao. Xí. Cô cũng lười vạch trần cô.
Ông chủ Đồng Tuyết tên là Cảnh Bình, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, phong thái lịch sự tao nhã.
Anh ta rất cao và gầy, trên người mặc một bộ âu phục thoải mái màu xám bạc, tóc cắt ngắn chỉ khoảng 5 phân.
Khi nói chuyện với người khác,ánh mắt đã uốn cong lên rất đẹp, chưa nói đã cười mang đến cho người ta cảm giác tính tình rất thoải mái, dễ gần.
Đồng Tuyết giới thiệu hai người với nhau, sau khi trò chuyện mấy câu thông thường, Lâm Hi không nói thêm gì mà chỉ nhìn hai người kia nói chuyện.
Còn mình ngồi một bên uống nước trái cây và chơi game trên di động, lặng lẽ làm tốt vai trò người đi cùng.
Vừa rồi ở thang máy, cô đã hỏi rõ chân tướng sự việc.
Anh họ của Đồng Tuyết làm ở Bộ Công thương, ít nhiều gì cũng có chút vai vế.
Cảnh Bình không muốn dựa vào sự giúp đỡ của gia đình nên khi đăng ký giấy phép thành lập công ty đã nhờ anh họ cô giúp đỡ rất nhiều, tốn không ít công sức.
Để bày tỏ lòng cảm ơn, Cảnh Bình hẹn hôm nay mời cơm. Mà hiện giờ, Đồng Tuyết là trợ lý của anh ta, nhờ bóng quan lớn nên tất nhiên cũng được gọi đến đi cùng.
Sau khi ăn xong, thấy thời gian còn sớm, cô liền nhân cơ hội này đề nghị đi hát karaoke.
Anh họ cô cũng nhận ra tâm tư cô em gái nên gật đầu phối hợp. Cả hai đã có ý kiến như vậy, đương nhiên Cảnh Bình không thể phản bác, nhưng khi vừa vào cửa phòng KTV, chị dâu họ gọi điện thoại tới nói là nhóc con ở nhà bị sốt phải đưa đi viện.
Sau đó...
Mặc dù Đồng Tuyết tơ tưởng tới nam thần, nhưng chỉ có sắc tâm chứ không đủ can đảm, hơn nữa nam thần còn kêu thêm bạn bè tới.
Cô có chút cuống cuồng, không muốn đối mặt với một đám người xa lạ, nên liền gọi bạn tốt của mình đến cho bớt trống vắng.
Thật lòng, cô không nghĩ bạn thân mình có thể thu phục được Cảnh Bình, tuy chỉ vừa mới tiếp xúc.
Nhưng trực giác Lâm Hi cho thấy người đàn ông này không đơn giản, không thuộc tuýp người như Đồng Tuyết. Có lẽ bạn tốt của cô đã tốn công dã tràng rồi.
Không lâu sau, trong phòng xuất hiện thêm 5,6 người, có cả nam lẫn nữ,ăn mặc rất sang trọng.
Cảnh Bình tự mình đứng ra giới thiệu từng người. Một cô gái xinh đẹp, nổi bật đặc biệt như Lâm Hi Hi hiển nhiên nhận được rất nhiều sự chú ý, rất nhanh đã có người tới bắt chuyện.
Người này tên là Diêm Hoa, không biết đã đến 30 tuổi chưa, dáng người cân đối, quần áo một thân hàng hiệu sặc sỡ, tóc uốn xoăn.
Đi vào chưa đầy 5 phút đã lủi đến tán tỉnh Lâm Hi. Nghe Đồng Tuyết gọi cô là Hi Hi anh ta cũng gọi theo như vậy rồi hỏi lung tung hết chuyện này tới chuyện khác, ồn ào không chịu nổi.