Hôm nay Minh Lê đặc biệt mặc một bộ áo xanh dùng tơ vàng thêu thành, giữa ống tay áo còn có hoa văn màu đen. Y giương môi cười, lúc đi vào, trong tay cầm ba ống thẻ màu sắc không giống nhau, nghênh đón ánh mắt của mọi người, Minh Lê cất cao giọng nói: "Các vị tu sĩ trẻ tuổi ưu tú, chắc hẳn đều đã xem phong thư tối qua rồi?"
Phía dưới có tu sĩ tính tình hoạt bát tiếp lời cười nói: "Xem rồi ạ! Cũng đợi không nổi nữa!"
Minh Lê càng mỉm cười rõ ràng hơn, y cười một tiếng, chỉ vị tu sĩ vừa nói chuyện kia: "Nếu như đợi không nổi nữa, vậy là người đầu tiên lên chọn lệnh bài đi."
Tu sĩ mang vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ lên trên bục, nhìn tiểu đội của mình một cái, sau khi mọi người rối rít gật đầu, hắn ta rút ra một thẻ lệnh vàng.
Phía trên thẻ lệnh vàng bị rút ra kia rất nhanh liền hiện lên một dòng chữ.
Tu sĩ nhìn một cái, lộ ra biểu tình vui mừng, mang thẻ lệnh vàng quay về trong tiểu đội.
Từng tiểu đội lên chọn thẻ, chọn có thẻ lệnh xanh và thẻ lệnh vàng, thẻ lệnh đen gần như không có người chọn.
Sáu người Ngu Tri Dao chụm đầu lại, nói nhỏ, nhanh chóng quyết định để cho Ngu Tri Dao người có vận may tốt nhất đi rút thẻ.
Kỷ Phù chắp hai tay: "Tiểu Ngư, ngươi nhất định phải rút được cái nhiệm vụ thẻ lệnh xanh đơn giản nhất!"
Tròng mắt đen nhánh của Lạc Vân Dã lấp lánh, bên trong tựa như vút qua một ánh sáng ôn nhu, hắn nhướng mày cười nói: "Không cần lo lắng, vận may của Tiểu Ngư rất tốt."
Năm người trông ngóng ngóng trông, chờ Ngu Tri Dao rút lệnh bài quay về.
Ngu Tri Dao đón lấy nụ cười sáng lạn của Minh Lê, đưa tay rút một thẻ lệnh xanh.
Rút ra nhìn một cái
Bên ngoài lệnh bài dần dần hiện ra bốn chữ đen [Sâu trong rừng trúc.]
Ngu Tri Dao:?
Nàng có chút mơ hồ, nhìn sư tôn, phát hiện sư tôn vẫn là dáng vẻ mang theo nụ cười ngây ngô xán lạn, chỉ đành mang vẻ mặt nghi hoặc cầm thẻ lệnh xanh về.
Tiểu đội trừ ma phải hoàn thành điểm tích lỹ giống như Linh Tu và Kỷ Phù, cũng chọn nhiệm vụ thẻ lệnh xanh.
Ở vị trí mấy hàng sau bọn họ, Sở Thanh ngồi chung một chỗ với đồng đội trong tiểu đội Thiên lâu của mình. Sau khi nàng ta phải bỏ ra một viên đan dược bát phẩm mà phụ thân cho nàng ta để bảo vệ tính mạng, cuối cùng gia nhập vào một tiểu đội trừ ma Thiên lâu.
Sở Thanh nhìn thấy Tiểu Ngư chỉ mới là tu vi Khai Thiên Cảnh cũng cầm thẻ lệnh xanh, rất là thèm muốn, liền không nhịn được đề nghị: "Nếu không thì chúng ta cũng thử làm thẻ lệnh xanh?"
Đội trưởng của tiểu đội trừ ma này là một thiếu nữ mặt mũi trong trẻo lạnh lùng. Thiếu nữ liếc nàng ta một cái, trầm giọng nói: "Dưới tình huống không rõ độ khó dễ của nhiệm vụ, mọi người nhất trí cho là khả năng thông qua thẻ lệnh vàng càng cao hơn. Tiểu đội của chúng ta tích lũy kinh nghiêm trước, sau đó mới có thể đánh cao hơn. Chứ không phải liều lĩnh, tùy ý thay đổi quyết định hành động. Sở Thanh, ta hi vọng sau này lúc ngươi nói lên đề nghị, phải suy nghĩ đến tiểu đội trước."
Sở Thanh lại bị giáo huấn, cảm giác gò má nóng hừng hực, trong lòng khó chịu giống như bị nhục nhã rất lớn.
Ở Vân Kiếm phái, chưa bao giờ có người dám nói chuyện với nàng ta như vậy, hơn nữa trong mọi chuyện các đệ tử đều lấy quyết định của nàng ta làm đầu.
Thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng đi lên chọn thẻ lệnh vàng.
Sở Thanh nhìn thẻ lệnh vàng, lại nhìn thẻ lệnh xanh mà những tiểu đội Thiên lâu khác rút, trong lòng càng khó chịu.
Sau này, nàng ta nhất định phải có tiểu đội trừ ma của riêng mình, có quyền phát biểu tuyệt đối!
Lúc này tiểu đội 6 người của Ngu Tri Dao đang vây quanh thẻ lệnh xanh, hoàn toàn rơi vào trầm tư.
Sáu cái đầu nho nhỏ xuất hiện dấu chấm hỏi thật to.
[Sâu trong rừng trúc]?
Linh Tu nghi ngờ: "Sâu trong rừng trúc này là có ý gì? Sâu trong rừng trúc sẽ có cái gì?"
Trong mắt Hoa Hoa lộ ra vẻ mê mang sâu sắc, trong đầu hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, trong thoáng chốc như bừng tỉnh, trầm giọng nói: "Ta biết!"
Năm người nhanh chóng vểnh tai lắng nghe.
Chỉ nghe Hoa Hoa nói: "Sâu trong rừng trúc... có một mảnh trúc lớn!"
Năm người vừa vểnh tai nghe: "..."
Giỏi lắm, nghe như không nghe.
Kỷ Phù nước mắt lưng tròng cảm khái nói: "Hoa, đừng động não nữa, đó sự dịu dàng cuối cùng mà ngươi dành cho chúng ta."
Năm người bỏ Hoa Hoa ở một bên, suy nghĩ hồi lâu.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, nhìn chằm chằm bốn chữ này, quả thực không có manh mối.
Thời Việt đã hoàn toàn từ bỏ chuyện suy nghĩ, cầm thanh trường đao mà Ngu Tri Dao cho hắn ta mang đi mài.
Ngu Tri Dao bất lực buông tay: "Tin tức của chúng ta quá ít. Đã biết đây là thảm kịch đột kích của Ma tộc lúc trước, vậy sâu trong rừng trúc nhất định là có người hoặc là yêu, còn có ma. Còn là ma gì, trước mắt hoàn toàn không có manh mối."
Linh Tu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, xoa mi tâm nói: "Vậy chúng ta cứ chuẩn bị đầy đủ trước, mấy ngày nữa sẽ đi? Nhiệm vụ rèn luyện này, học phủ cho một tháng để hoàn thành."
Hai con võ công phát ra tiếng gào thét đồng ý: "Được. Hoàn thành sớm quay về nghỉ ngơi sớm."
Thời Việt đang mài đao: "Ta cũng không có vấn đề."
Hoa Hoa - người mắc chứng khủng bố giao tiếp xã hội này, sau khi bị bại lộ chỉ số thông minh trũng của mình, bị ngăn cách bên ngoài, bắt đầu nhảy loạn trong các tiểu đội.
Sau khi nghe ngóng, hắn ta quay về liên tục thán phục nói: "Lệnh bài mà chúng ta rút được rất tốt nha! Bọn họ còn có cái gì mà sa mạc, đầm lầy, thành trì cổ. Tên gọi cũng kì kì quái quái. Ví dụ như [Kí ức về thành trì cổ], [Tìm kiếm gian khổ trong sa mạc], [Rực rỡ bên dưới đầm lầy], đầm lầy đó cũng là thẻ lệnh xanh giống chúng ta, nhưng nhìn cái này của chúng ta, [Sâu trong rừng trúc], một mảnh rừng trúc nhỏ yên bình."
Hoa Hoa ôi một tiếng: "Nhìn cái tên này hẳn là không khó, địa điểm cũng là chỗ bình thường không có gì lạ, chắc là nhiệm vụ đơn giản nhất trong thẻ lệnh xanh. Có lúc vận may tới rồi, thật sự là cản không được."
Thời Việt vừa mài đao vừa nói: "Thường thì chỗ nhìn càng đơn giản, lại càng khó."
Linh Tu gật đầu: "Đúng như vậy."
Những người khác lần lượt gật đầu hoặc hắng giọng.
Hoa Hoa: "..."
"Ta không tin." Hắn ta bướng bỉnh nói: "Đừng nản lòng như vậy, ta tin tưởng vận may của Tiểu Ngư!"
Ngu Tri Dao muốn nói lại thôi. Nhiệm vụ thẻ lệnh xanh lần này thật kỳ quái, trực giác của nàng thật đúng là không thể nói ra đây là khó hay dễ.
Phần lớn tu sĩ Thiên lâu rút xong lệnh bài, sau khi bàn bạc một phen, cũng lần lượt rời đi.
Sáu người Ngu Tri Dao lấy thẻ lệnh xanh, rời đi trong nụ cười lặng lẽ của Minh Lê.
Đợi sau khi các tu sĩ đều rời khỏi lầu cao nhất, Minh Lê mới vuốt cằm, trong con ngươi lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.
[Sâu trong rừng trúc] Địa điểm của nhiệm vụ thẻ lệnh xanh này, mấy trăm năm trước y cùng người trong thánh địa có đi ngang qua nơi đây để trừ ma.
Giây phút cuối cùng, suýt nữa thất bại trong gang tấc.
Nhiệm vụ nói khó không khó, nhưng quả thật không dễ làm. Làm sai một bước, thì sẽ thất bại.
Đối với tiểu đội có giá trị võ lực mạnh như đội Ngu Tri Dao mà nói, trái lại những nhiệm vụ tập kích ma quỷ trong thành trì, đầm lầy, sa mạc càng dễ làm hơn.
Đôi mắt hoa đào của Minh Lê hơi cong lên, trong tròng mắt hiện ra tia hứng thú dào dạt, lần này sao vận may của Tiểu Ngư Ngư lại có chút không tốt rồi.
Học phủ Thánh địa cung cấp cho các tu sĩ thời gian một tháng để tiến vào rèn luyện trong kính trừ ma, Phù Không lâu hoàn toàn yên tĩnh lại.
Kính trừ ma đặt ở ngay trước nấc thang ở lối ra vào của Phù Không lâu, đó là một mặt kính bầu dục có thể kéo rộng ra, ước chừng cao hơn hai mét.
Mặt kính liên tục cói một vòng xoáy màu tím đen xoay tròn, bên rìa của vòng xoáy tựa như mang theo ngân hà rực rỡ, không ngừng cuốn tất cả chấm nhỏ sáng ngời đi vào.
Từ ngày thứ hai sau khi rút lệnh bài, đã bắt đầu có tiểu đội trừ ma cầm lệnh bài đi vào.
Mỗi một người trong tiểu đội trừ ma đều phải nhỏ m.á.u lên lệnh bài nhiệm vụ, mới có thể đi vào trong kính trừ ma, tiến vào địa điểm nhiệm vụ mà tiểu đội cần làm.
Các tu sĩ bên trong học phủ lần lượt đi vào.
Tiểu đội trừ ma Thiên Bảng chuẩn bị đan dược, vũ khí, đúng lúc Minh Lê cũng mang Thần hỏa kiếm và Cổ Phù bút đã được luyện chế xong tới.
DTV
Hai món bán thần khí ở dưới sự luyện chế của Minh Lê, nhìn qua giống như là đã trải qua vô số sự phá hủy, hoàn toàn mất đi ánh sáng trong sinh mệnh, hình dáng vô cùng ảm đạm.
Vũ khí quá bình thường, hai người Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thiếu chút nữa cũng không nhận ra đây là bán thần khí.
Chỉ là lúc bán thần khí rơi vào trong tay, cổ sức mạnh cường đại kia lập tức truyền vào lòng bàn tay.
Hai người đồng thời kinh ngạc a một tiếng.
Ngu Tri Dao sờ thanh kiếm này, thản nhiên chê bai: "Có chút xấu."
Tiểu Ngư kiếm từ bỏ giãy giụa trong tay nàng, mũi kiếm hướng thẳng về phía Minh Lê, tựa như muốn liều mạng với y.
Cổ Phù bút không quá để ý đến chuyện xấu đẹp, nó lười biếng tiếp tục nằm làm võ công.
Minh Lê đau lòng che ngực: "Vi sư đã dốc hết tâm can, cả ngày đêm không chợp mắt, mới luyện thành dáng vẻ bình thường không có gì đặc sắc như bây giờ, tránh cho sau này có người nhớ nhung bảo bối của các ngươi. Không chỉ như vậy, ta còn thêm một ít đồ tốt vào, các ngươi thử một chút, xem xem có phải sức mạnh lớn rất nhiều không?"
Ngu Tri Dao vung kiếm thử một chút, Lạc Vân Dã cầm bút thuận tay vẽ ra một dấu ấn màu vàng.
Hình như, quả thật có tăng thêm sức mạnh?
Cảm xúc của hai người không quá lộ rõ, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngoan." Minh Lê cười híp mắt mạnh mẽ sờ đầu của hai đứa trẻ: "Tu luyện thật tốt, đợi sau khi trở về từ kính trừ ma, sư tôn lại tặng cho hai đứa mỗi người một món quà."
Hai đứa con nít tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
Ngu Tri Dao nói ngọt: "Cảm ơn sư tôn! Sư tôn là tốt nhất!"