“Không sợ khổ, không sợ mệt, gieo lao động, gặt thành công! Phấn khởi lên, phấn khởi lên, phấn khởi lên, chúng ta có thể!!!”
Dưới mương ruộng, một đám người trẻ tuổi sinh lực dâng trào, khẩu hiệu vang dội. Tháng sáu trời đã rất nóng, nhóm thanh niên bị nắng chiếu đến mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi ào ào tuôn rơi, thấm ướt hết cả áo. Trạng thái tinh thần và sự cần lao chịu khó thế này, thật có thể xứng với từ lao động mẫu mực.
Chẳng qua, nói thì nói như thế, cần lao, thì đúng là có cần lao thật. Nhưng mà, để nói là có hiệu quả, thì nhóm các chú các bác có kinh nghiệm trong thôn đưa mắt nhìn về phía cậu thủ lĩnh, đều âm thầm lắc đầu. Bọn trẻ thành phố, biết thế nào là làm việc chứ. Số hơi sức đem ra hô khẩu hiệu, để dành mà làm thêm việc có phải tốt hơn không? Nghỉ ngơi có phải tốt hơn không? Còn may, hiện giờ chỉ là làm cỏ thôi, còn chưa phải việc nặng.
Đương nhiên rồi.
Dù biết như thế, nhưng mọi người cũng chỉ nói thầm sau lưng, sẽ không nói ra mặt. Không ổn!
Lại nói, bất kể người ta làm tốt hay xấu gì, thì cũng là có làm việc, chứ đi mà nhìn lại tên lười của đại đội mình đi …. già trẻ gái trai của đại đội đều lặng lẽ nhìn qua anh thanh niên đứng cách đó không xa. Đó là một thanh niên vô cùng sáng sủa, cao gầy, ốm yếu.
Phải vậy thôi, thời buổi này thì làm gì có ai không gầy.
Thế nhưng, anh ta lại đặc biệt tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt đào hoa, chẳng cần phải lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cũng đủ chan chứa ý tình. Đứng giữa đám người quần manh áo vá, dù anh cũng không ngoại lệ, nhưng cũng áo sơ mi trắng sạch sẽ nhẹ nhàng, kết hợp với quần dài màu đen.
Ngay cả thanh niên trí thức đều nhễ nhại mồ hôi, nhưng anh ta vẫn sạch sẽ nhẹ nhàng, thật giống như bức tranh tươi mát giữa mùa hè oi bức.
Ừ, đúng là vậy, không sai.
Nói đơn giản, đây là một thanh niên trông vô cùng thành phố, vô cùng có học thức, cũng vô cùng thu hút người.
Thanh niên tốt như thế, nhưng già trẻ thôn Hứa gia đều cảm thấy, bọn họ thật vô phúc tiêu thụ! Ai nhìn thấy anh ta, đều chỉ phải lắc đầu.
“Suốt một buổi sáng, có một luống đất mà nó cũng chưa cuốc xong.” Thím Vương nhìn về phía anh ta, tặc lưỡi một tiếng.
Thím Lý lại thêm vào, nói: “Nhìn vợ nó kìa.”
Lại nhìn về phía khác, ở hướng ngược lại, một phụ nữ nước da đen nhẻm đang cần mẫn cuốc từng mảng đất lớn, thành thực làm việc không lười biếng chút nào, làm việc vừa nhanh vừa chất lượng. Hai bà thím không khỏi nhìn nhau, rồi thi nhau than thở, “Đại Hỉ thật khổ mà.”
“Thật chứ!”
“Nhìn đàn ông, đừng chỉ biết nhìn mặt, gặp phải thằng tệ hại, thì không cậy nhờ gì được đâu!”
Các bà các cô xung quanh gật đầu ào ào, âm thầm suy nghĩ, mình mà gả con gái, không thể tìm cho nó loại mặt hàng như này được! Dáng dấp đẹp thì làm được gì, ăn cái rắm uống cái rắm sao!
Cuộc sống thật khổ quá mà!
“Keng! Keng! Keng!” Tiếng chiêng vang lên, cùng với tiếng hô: “Tan việc!”
Lúc này, anh thanh niên lập tức xông lên, vọt đi nhanh như chớp, không hề có dáng vẻ nhàn nhã như lúc làm việc chút nào, vọt nhanh y như con gà sống bị vặt lông đuôi. Vừa chạy vừa không quên quay đầu về phía bên kia hô to: “Vợ ơi! Về nhà ăn cơm thôi!!!”
Bất quá cũng chỉ là lên tiếng gọi, chứ bóng dáng đã vọt mất từ lúc nào. Nói gì đến vợ với chả vợ!
Thường Hỉ mặt mày đen đúa, chính là cô gái mà mọi người gọi là Đại Hỉ, chẳng buồn lên tiếng, chị để cái cuốc qua bên rồi đến ghi tên, lại đến cất cái cuốc của anh thanh niên, nhân viên ghi điểm vừa sắp xếp lại cái cuốc, vừa đồng tình nhìn chị nói: “Chị Đại Hỉ, đưa em cất cho. Chị về nhà nhanh đi. Chứ không lại…”
Lời còn sót lại. lại không nói nữa.
Nhưng mà, ai nghe cũng hiểu.
Với cái nết của Hứa Lão Tam, làm không bằng ai, ăn không ai bằng. Nếu về muộn, còn cái gì mà ăn?
Thường Hỉ gật đầu, không có kiểu lạnh lùng như Hứa Lão Tam, chị cười đáp: “Ừm, cảm ơn Vân Đình nhé.”
Vân Đình: “…” khựng lại một chút, nói: “Có gì đâu mà.”
Thường Hỉ cũng không dây dưa nữa, gật đầu, tranh thủ thời gian bước nhanh về nhà, mới vừa đi đến đầu đường vào nhà mình, liền trông thấy một đám con nít ùn ùn kéo về, một đám nhóc, mỗi đứa cầm một cây trúc, y như cái bang, lắc lư qua lại.
“Một hai một hai một hai…”
Một hai một hai, đi đều bước!
Đi ở cuối cùng đội ngũ là một cô nhóc nhỏ, cột hai bím tóc bé xíu, mặc áo ngắn màu lam nhạt với quần dài màu xanh đen, vốn trông rất đáng yêu. Chỉ là, lúc này cả người cô nhóc đều bẩn thỉu, trên bím tóc còn dính một chùm ké đầu ngựa.
Nhìn là biết vừa mới đi hoành hành ở đâu về.
Vừa nhìn thấy Thường Hỉ, cô nhóc lập tức lảnh lót kêu lên: “Mẹ!”
Mấy bạn nhỏ khác cũng thi nhau lên tiếng: “Thím!”
Thường Hỉ đưa tay xoa đầu cậu nhóc dẫn đầu, rồi tiện tay gỡ chùm ké đầu ngựa trên bím tóc của con gái ra, vừa định nói gì đó, thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: “A!”
Cậu nhóc dẫn đầu run lên, vội chạy nhanh: “Bọn con về nhà ăn cơm trước nha thím!”
Vèo một cái, cậu nhóc cứ như con chim sẻ nhỏ vọt đi, vội vàng chạy về nhà, sợ nếu chậm một chút, thì kế tiếp đứa gào khóc thảm thiết sẽ là mình.
Thường Hỉ cũng dẫn con gái nhỏ vào sân nhà mình, nhà chị ở đầu đường, vừa vào cừa đã thấy một người đàn ông xách nghế nhỏ ngồi ở cửa nhà, bàn cơm đã bày biện xong. Hứa Lão Tam đôi mắt hồng hồng, sợ hãi xoa xoa bàn tay. Không cần nói cũng biết, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính xác là từ miệng anh ta.
Thấy hai mẹ con vào, anh vội vàng đưa tay ra, tố cáo: “Vợ à, Nhu Nhu đánh anh.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô nhóc nhỏ bẩn thỉu, một giây cũng không ngừng, vội vàng đứng dậy, dắt tay cô nhóc nhỏ đến bên chậu nước, nói: “Con gái của ba ơi, con nhìn con đi này, sao mà bẩn quá vậy!”
Cô nhóc nhỏ ngước đầu phơi gương mặt bẩn thỉu lên, cười ngọt ngào, hai bím tóc đong đưa, giòn giã trả lời: “Bọn con lên núi bắt thỏ hoang.”
Hứa Lão Tam ôi chao một tiếng, cười ha hả nói: “Đào Đào nhà chúng ta giỏi quá nhé, cái giống đó không dễ bắt đâu.”
Cô nhóc nhỏ Đào Đào bẹp cái miệng nhỏ, bắt chước người lớn thở dài, nói: “Đúng đó ba, con thỏ nó chui sâu lắm, bọn con phải về tay không nè.”
Hứa Lão Tam: “Con gái ba giỏi như thế, con thỏ hoang kia không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của con được đâu. Sớm muộn gì cũng bắt được nó thôi!”
Rồi anh đưa cục xà phòng thơm cho cô nhóc Đào Đào, vẫn không quên tố cáo: “Vợ à, anh chỉ muốn thử một chút xem đồ ăn chín chưa thôi, mà Nhu Nhu suýt nữa đánh gãy tay anh luôn đấy. Anh thảm quá mà!”
Thường Hỉ còn chẳng buồn đưa mắt nhìn anh, đi vào nhà ngoài, lúc này một cô nhóc tầm mười tuổi khác vừa xào xong món cuối cùng, cô nhóc đứng trên ghế, phản bác lại: “Con không đánh ba, con chỉ vỗ nhẹ một cái thôi!”
Thường Hỉ mỉm cười trả lời: “Mẹ biết, ba mà còn quấy rối nữa, con cứ thẳng tay vào!”
Hứa Lão Tam ở ngoài sân nghe được, mặt nhăn lại như trái khổ qua, làu bàu không phục: “Tôi là chủ gia đình đó.”
“Xuy!” Chỉ một tiếng xuy thấp thoáng đâu đây.
Hứa Lão Tam vẫn cứ bướng bỉnh kêu lên: “Đàn bà thôi, tóc dài kiến thức ngắn.”
“Lạch cạch!” Cô nhóc đang nấu cơm nhảy xuống ghế, thuận đà đưa chân móc một cái, chiếc ghế bay lên, đụng vào vách tường phát ra một tiếng lớn. Sau đó rớt xuống, ngay ngắn “nằm” ở góc tường. Hứa Lão Tam lập tức rụt cổ, yên tĩnh như gà bắt đầu vèo lại bàn cơm, ngồi trên ghế, không dám lên tiếng nữa.
Anh chua xót lắm chứ, đàn ông nhà ai không phải người chủ gia đình. Ngược lại nhà bọn họ, hay lắm, ai ai cũng muốn lên trời hết!
Là điển hình người bị hại, anh thảm quá mà!
Thường Hỉ bưng món cuối cùng lên, quay người hướng về trong phòng hô lên: “Tuyết Lâm ơi!” Trong phòng không truyền ra âm thanh gì.
Cô nhóc mạnh mẽ nấu cơm lúc nãy lên tiếng nói: “Lúc con đi hái nấm về đã thấy không ở nhà rồi.”
Cô nhóc nhỏ Đào Đào lập tức giơ tay: “Đề này con biết làm nè!”
Thường Hỉ mỉm cười, “Vậy con trả lời đi.”
Đào Đào lập tức đáp: “Bác Kiến Nghĩa tìm anh giúp cái gì đó, nói là trưa nay không về ăn cơm.”
Hứa Lão Tam làu bàu: “Thật cái ông này, dẫn con người ta đi cũng không nói một tiếng. Lại nói, mời con trai tôi đi ăn trưa, sao không mời tôi vậy? Người ta nói càng giàu càng keo đúng không sai! Em nói xem ông ấy….”
Thường Hỉ hờ hững: “Rồi có ăn cơm hay không đây?”
Hứa Lão Tam vội vàng cầm chén cơm của mình, lại tiếp tục làu bàu: “Mới một chén cơm với khoai lang đỏ, làm sao đủ ăn chứ? Anh một người đàn ông…”
Thường Hỉ càng lạnh lùng hơn: “Rồi có ăn hay không?”
Cùng câu hỏi, không cùng giọng điệu.
Hứa Lão Tam lập tức nhận thấy sự uy hiếp, vội cúi đầu, nhanh chóng ào ào lùa cơm.
Gần đây việc đồng áng không nhiều, nên ăn uống tương đối đơn giản, mỗi người một chén cơm khoai lang đỏ, một món rau trộn lạnh, một món nấm xào. Một nhà bốn người, cùng ngồi dưới ánh mặt trời, nhà bọn họ cũng không có thói quen ăn không nói ngủ không nói.
Hứa Lão Tam: “Thằng Hai nó không về, chúng ta chia luôn chén cơm của nó đi nha?”
Trước giờ Hứa Lão Tam vẫn luôn ung dung thong thả ăn cơm, cứ như là Đại lão gia. Chỉ khi nào về nhà cũ “ăn liên hoan”, mới ăn nhanh như gió Thu lùa lá rụng, liều mạng cướp đồ ăn. Hôm nay cũng ăn nhanh như thế, chẳng qua là vì muốn ăn thêm phần của con trai mà thôi.
Thường Hỉ: “Cút!”
Hứa Lão Tam trợn mắt: “Này không được, em sao thế hả, ở đâu có ai đối xử với đàn ông nhà mình như em? Nhớ năm đó, em thế nhưng là cô gái dịu dàng nhất, nhỏ nhẹ… A!!!”
Lại một tiếng thét vang xé trời xanh, làm mấy nhà xung quanh đang ăn cơm không khỏi run rẩy mấy phần.
Thế nhưng trên bàn cơm, hai cô nhóc nhỏ Nhu Nhu và Đào Đào lại điềm nhiên như không có gì tiếp tục ăn cơm, Đào Đào còn há to miệng ăn một ngụm lớn cơm khoai lang đỏ, đôi mắt long lanh ăn nghiêm túc vô cùng, không có chút gì là bị ảnh hưởng cả.
Hứa Lão Tam nhìn bàn ma trảo đang véo lấy mình, nước mắt tuôn rơi, anh nhìn Thường Hỉ lên án: “Em muốn gì thì nói, sao lại véo anh thế chứ? Quân tử động khẩu không động thủ. Thật là, thật là người đàn bà đanh đá! Là rõ rõ ràng ràng người đàn bà đanh đá, gia môn bất hạnh quá mà!!!”
Thường Hỉ mỉm cười từ tốn: “Nếu muốn chết, cứ tiếp tục nói đi!”
Hứa Lão Tam nhìn nụ cười của Thường Hỉ cùng với cái liếc mắt nhè nhẹ của cô con gái lớn Nhu Nhu, hoảng sợ co thành trái bóng, tủi thân rấm rứt khóc: “Anh sai rồi!”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đào Đào bé nhỏ nhìn ba mình, rồi quay sang nhìn mẹ mình, lại nhìn bà chị trâu bò nhà mình một cái.
Hứa Lão Tam lập tức có chỗ cậy nhờ: “Đào Đào nhà chúng ta thật là ngoan, ba biết con chính là áo bông nhỏ mà. Chiều nay ba không đi làm, đi bắt thỏ hoang cùng với con nhé! Đào Đào nhà chúng ta phải ăn được thỏ hoang!”
Lười biếng không đi làm, kế hoạch đã xong.
Anh đây thông minh nhất!
Ố ô!
Cô nhóc ngoan ngoãn lại chọc chọc hai ngón tay nhỏ, chột dạ liếc mắt qua lại, dưới cái nhìn chăm chú của người lớn trong nhà, líu ra líu ríu nói nhỏ: “Thật ra chiều nay bọn con…”
Dừng một chút, giọng nói lại nhỏ hơn chút nữa, khẽ nói: “Bọn con định đi chọc tổ ong.”
“Cái gì!!!”
Thường Hỉ hít sâu một hơi, choáng váng.
“Con nhóc nghịch ngợm này…”
Cô nhóc Đào Đào sau khi rửa mặt sạch sẽ, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào, mềm mại sạch sẽ như da heo nấu đông, trong suốt non mềm. Đôi mắt mèo con mở to, tròn trịa lanh lợi, khiến người khác không thể mở miệng nặng lời.
Mấy lời phê bình còn lại, Thường Hỉ vẫn là nuốt xuống, nghiêm túc nói: “Con còn nhỏ, không thể nghịch ngợm như vậy, không an toàn đâu.”
Đào Đào bé nhỏ vội vàng nói: “Không phải nghịch ngợm đâu mẹ! Có mật ong mà! Ngọt ngào, mật ong uống ngon lắm mẹ!”
Thường Hỉ đối diện với đôi mắt ngập tràn hi vọng của cô bé, không chút chần chừ nhìn qua Hứa Lão Tam: “Để ba con đi chọc.”