Cá Trên Trời

Chương 18: Chỉ trích



Về quá khứ của Đình Phong, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nó rất giống một người, một người anh chỉ hơn tôi một tuổi, nhưng đã che chở cho tôi suốt những ngày tháng khi cả hai còn nhỏ.

Người đó đã từng nói sẽ đợi tôi, sẽ đợi cho đến khi tôi sẵn sàng mở lòng, mở rộng vòng tay đón nhận anh ấy. Nhưng, tôi đã bỏ đi, còn anh có lẽ đã không còn đợi nữa. Tôi đã buông bỏ được chuyện quá khứ, hy vọng anh cũng giống tôi, hướng về tương lai phía trước, chứ không phải chôn vùi bản thân trong những ký ức đau khổ kia.

Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của tôi lại càng thêm bận rộn hơn. Việc học tập, việc làm mẫu ảnh, việc làm thêm ở quán cà phê, còn cả việc đối phó với mấy cô gái suốt ngày gây sự ở lớp khiến tôi gần như kiệt sức.

Tối đến, tôi tiếp tục công việc phục vụ ở quán nước, nhưng lại chẳng ngờ rằng, một trong những khách hàng hôm nay của mình lại chính là An Nguyên, bên cạnh nó chính là Mai Phương, tính tình khó chịu cũng chẳng kém gì Nguyên.

Cứ tưởng hai đứa nó sẽ kiếm chuyện gây khó dễ cho tôi, nhưng mọi thứ xảy ra hoàn toàn ngược lại, rất tốt đẹp và êm xuôi. An Nguyên và Mai Phương nói chuyện, cười đùa tầm một tiếng đồng hồ, sau đó mới thanh toán rồi ra về.

Đến tôi cũng chẳng ngờ rằng, ngay ngày hôm sau, có ai đó đã tung những tin đồn không hay về cuộc sống, công việc của mình lên trên Facebook, qua một tài khoản ẩn danh chẳng rõ là của ai, được mọi người trong trường chia sẻ rất rầm rộ.

Bài viết được chia ra từng phần rất rõ ràng, cụ thể như sau:

Phần 1: Chiêu Anh không xứng với Đình Phong.

Phần 2: Chiêu Anh hẹn hò với Đình Phong chỉ vì tiền.

Bài viết còn đính kèm cả hình ảnh làm thêm ở quán cà phê của tôi. Dưới phần bình luận, có rất nhiều người nói rằng tôi chỉ là một con nhỏ từ dưới quê lên, gia cảnh không tốt, lại không có tiền nên không xứng với Đình Phong bằng những từ ngữ không hay.

Mới sáng sớm đã gặp phải chuyện đen đủi, tôi chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần, đi đến lớp dưới sự bàn tán, chỉ trích của nhiều người.

Tôi không sợ người khác nói ra nói vào, chỉ sợ sau chuyện lần này, Đình Phong sẽ bỏ mặc tôi, sau đó đi tìm một cái "Bia đỡ đạn" khác. Danh tiếng của nó đang rất tốt, việc gì phải tiếp tục dính vào một đứa không ra gì trong mắt mọi người như tôi. Đình Phong chỉ cần diễn vai nạn nhân, nói bị tôi dụ dỗ, bị tôi lợi dụng, tất cả những người xung quanh không chỉ không chửi mắng, ngược lại còn yêu thương nó nhiều hơn.

Tôi bước, từng bước chân khó khăn cố đạp lên những tiếng xì xào bàn tán để đi về phía trước, mọi thứ nặng nề hệt như có mười tấn đá đang đè lên vai mình.

"Tụi mày ơi, ra đây xem người nổi tiếng nào đến này!"

"Đâu, cho tao nhìn mày con nhỏ nhà quê này với."

"Trèo cao thì ngã đau thôi!"

Bỗng, một bàn tay to lớn dịu dàng nắm lấy tay tôi, cùng tôi bước đi trên con đường phía trước.

"Láo xinh, sao trông cậu mệt mỏi thế?"

Tôi hơi giật mình, tỏ ra đáng thương để lấy được một chút đồng cảm: "Sao cậu lại nắm tay tớ?"

"Không nắm tay cậu thì nắm tay ai?"

Tôi vội buông tay của Đình Phong ra, giọng nói chẳng có chút sức lực:

"Cậu chưa đọc bài viết về tớ à? Còn nắm tay tớ nữa thì cậu sẽ bị ghét lây đấy."

"Thì sao? Đứa nào dám tung tin đồn, tôi xử đứa đó giúp cậu."

Nói xong, Phong bật cười, đưa tay ra nắm chặt lấy tay tôi một lần nữa, sau đó cùng nhau đi vào lớp học.

Tôi thừa biết rằng bài viết với lời lẽ không hay đó là do ai đứng sau. An Nguyên làm vậy, chắc chắn là vì một mục đích duy nhất, đó chính là khiến cho Đình Phong bỏ rơi tôi. Bây giờ, phải chứng kiến cảnh tôi và Phong tình tứ đi vào lớp, đương nhiên là nó tức đến mức chẳng thốt lên được lời nào.

Người khiến tôi rơi vào cảnh bị ghét là Phong, nhưng người duy nhất có thể bảo vệ được tôi cũng chính là nó. Vậy nên, tôi không thể để mất cái phao cứu sinh này được.

"Sao thế? Cậu đang nghĩ cách phải lợi dụng tôi như thế nào cho triệt để à?"

Cứ như bị đọc hết suy nghĩ, tôi giật mình, lập tức lên tiếng thanh minh: "Kh..."

"Lợi dụng đi."

Phong thản nhiên nói với tôi, gương mặt rất nghiêm túc, chẳng giống như đang đùa một chút nào.

"Chẳng phải bọn họ đồn cậu đang lợi dụng tôi sao? Vậy cứ làm giống như những lời nói ác ý đó đi. Có tiếng phải có miếng chứ, tôi không để cậu thiệt thòi đâu."

Phong ghé sát vào tai tôi, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào cổ khiến tôi vô thức run lên.

"Danh tiếng, tiền bạc, và cả tất cả mọi thứ tôi có, cậu dám lợi dụng không?"

"Bé ngoan, về mối quan hệ yêu đương này, chúng ta đã giao kèo với nhau trước rồi, không ai lợi dụng ai cả. Tuy tớ yêu tiền, nhưng không đến nỗi vì tiền mà lợi dụng người khác triệt để đến thế."

Phong lại cười, nụ cười đó khiến tôi lại một lần nữa chẳng thể hiểu được nó đang suy nghĩ điều gì trong đầu.

Không hiểu sao, tôi lại rất thích những chàng trai khó nắm bắt như vậy.

"Thế thì đúng rồi."

"Đúng cái gì?" Tôi ngơ ngác hỏi lại.

"Đúng là Láo Xinh của anh."

Đình Phong hơi nghiêng người, nhẹ nhàng vén mái tóc đang che mất nửa gương mặt cho tôi.

Cảm nhận được cử chỉ ấm áp đó, không biết là đang tận hưởng hay chịu đựng, tôi chỉ ngồi yên một chỗ, ngoan ngoãn đến mức không dám cử động dù chỉ là một ngón tay.

Đến giờ ra chơi, tôi lén tìm lại bài viết mình đọc được hồi sáng, lướt xuống dưới để đọc những dòng bình luận mới.

"Con nhỏ nhà quê đó đúng là chỉ xứng đáng làm phục vụ ở quán cà phê thôi."

"Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu."

"Đình Phong và cái móng chân của anh ấy."

Đôi mắt tôi mở to khi bắt gặp dòng bình luận của Đình Phong, từng từ từng chữ một được viết ra vô cùng rõ ràng.

"Nếu không gỡ bài viết và xin lỗi bạn gái tôi trong vòng một tiếng nữa, tôi sẽ công khai danh tính của cậu và báo cáo sự việc với ban giám hiệu nhà trường."

Vừa đọc hết từng dòng chữ đó, tôi vội quay đầu sang nhìn chàng trai ngồi bên cạnh. Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của tôi, Đình Phong chỉ thản nhiên nói một câu: "Người đăng bài và cả những người đã dùng lời lẽ ác ý với cậu đều phải xin lỗi và viết bản kiểm điểm."

Cứ tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa, thế mà đến vài ngày sau, Đình Phong thật sự nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đến gặp cô hiệu trưởng.

"Cậu đưa tớ lên đó làm gì?"

"Đừng nói gì hết, tôi lo được."

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau, chỉ nghĩ rằng Đình Phong muốn đòi lại công bằng bằng cách khiến An Nguyên phải xin lỗi tôi. Thế nhưng, mọi thứ lại chẳng giống như suy nghĩ đó. Vừa bước vào văn phòng, hiện lên trước mắt tôi là hơn ba mươi học sinh, có cả nam lẫn nữ đang ngồi viết cái gì đó.

"Sao đông quá vậy?"

"Ở đây có cả những người dùng từ ngữ tục tĩu xúc phạm cậu nữa."

"Cậu làm lớn chuyện thế?"

"Tôi cứ không thích tha cho bọn họ đấy."

Phong nắm chặt tay tôi, hiên ngang đi vào bên trong trước ánh mắt của nhiều người. Sau đó, chúng tôi cùng nhau cúi chào cô hiệu trưởng.

"Cháu đến rồi à?"

"Cảm ơn dì đã bảo vệ Chiêu Anh giúp cháu."

"Em cũng cảm ơn cô ạ." Tôi nói bằng tất cả sự chân thành của mình.

"Không phải là giúp, đây là nghĩa vụ mà một người hiệu trưởng tốt nên làm. Các em không cần phải cảm ơn."

Tôi quan sát một lượt tất cả những người ngồi ở đây. Tất cả đều là đều lạ mặt, trừ một người duy nhất, đó chính là An Nguyên. Nó cúi mặt xuống bàn viết bản kiểm điểm, chẳng dám nhìn ai, có lẽ là vì xấu hổ.

Tôi không biết Đình Phong đã làm cách nào để An Nguyên phải nhận tội, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hổ thẹn này của nó, trong lòng tôi đã cảm thấy dễ chịu phần nào.

Cô hiệu trưởng tiến lên phía trước, phát biểu dõng dạc:

"Với tư cách là một người nhà giáo, cô rất buồn khi chứng kiến các em bạo lực mạng bạn học của mình bằng những từ ngữ nặng nề và đáng xấu hổ như vậy. Rất may là, nhờ có Đình Phong báo cáo sự việc sớm, nên mọi chuyện đã được giải quyết và không gây bất kì sự cố đáng tiếc này. Qua chuyện lần này, cô mong các em rút kinh nghiệm, cố gắng rèn giũa đạo đức cho thật tốt thì mới trở thành người có ích cho xã hội được."

"Cuối cùng, tất cả các em nên đứng dậy xin lỗi Chiêu Anh. Đặc biệt là An Nguyên, nếu em còn dám tái phạm, cô sẽ hạ hai bậc hạnh kiểm, việc này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của em sau này."

An Nguyên đứng dậy, nó cắn môi, bàn tay nắm chặt tỏ ra không cam tâm. Dằn vặt nội tâm mãi, Nguyên mới chịu đi về phía tôi, nụ cười và lời nói đều hết sức giả tạo: "Xin lỗi cậu, tớ không nên vì ghen tức mà bội nhọ danh dự của cậu như thế. Mong cậu bỏ qua cho tớ."

Nếu như Nguyên đã muốn diễn cảnh bạn bè tình thương mến thương, tôi đây đương nhiên phải giúp sức rồi!

"Không sao, cũng nhờ chuyện lần này mà tớ mới biết Đình Phong yêu thương và tin tưởng tớ nhiều đến thế. Tớ phải cảm ơn cậu mới đúng!"

Vừa dứt lời, tôi nghe được tiếng cười khe khẽ của Đình Phong, và tiếng nghiến răng ken két của An Nguyên. Có lẽ nó rất muốn lao vào nắm đầu tôi, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nói lời cảm ơn rồi rời đi. Mọi chuyện nhờ có Đình Phong mà đã kết thúc một cách nhanh chóng và êm đẹp, sau này sẽ chẳng còn ai dám bàn ra tán vào sau lưng tôi nữa.