Lần trước, Thế Thành có ý mời tôi đi chơi nhưng bị từ chối, có vẻ như nó vẫn chưa từ bỏ ý định đó.
Tiến đến gần chỗ của tôi, giọng Hà Nội trầm ấm của nó vang lên: "Tối nay cậu đến dự sinh nhật tớ nhé?"
"Tối nay á? Gấp quá, tớ sợ không kịp chuẩn bị quà."
"Không sao, sự xuất hiện của cậu là vinh hạnh của tớ."
Nó ghé sát vào tai nói, hơi thở ấm áp phả vào bên má khiến tôi hơi co người lại: "Nói thật với cậu nhé, tớ chưa từng gặp cô gái nào giống cậu cả. Nhưng cậu đừng lo, tớ chỉ muốn kết bạn với cậu thôi, làm bạn với cậu thú vị mà."
Tôi không biết Thế Thành nói thế là có ý gì, qua loa cho qua chuyện: "Tớ cũng thấy cậu thú vị."
"Tối nay cậu phải đến đấy, lớp mình ai cũng đến dự nên không cần phải ngại."
Tôi là người làm gì cũng có sự tính toán, thế nên khi nhận được lời mời này, tôi không thể không phân tích xem tôi sẽ được gì hay mất gì. Với gia thế và sự khôn ngoan của Thế Thành, có thể nó sẽ giúp được tôi việc gì đó trong tương lai.
Hơn nữa, tôi cũng cần phải mở rộng mối quan hệ của mình. Vì sống mà không có mối quan hệ nào hữu ích thật sự rất thiệt thòi.
Cuối cùng, tôi không có chút chần chừ nào đáp lại:
"Cậu yên tâm, tớ sẽ sửa soạn thật xinh đẹp và đến đúng giờ."
Nó bật cười, chỉ ừ một tiếng rồi đút tay vào túi quần rời đi.
...
Thế Thành nói với tôi, bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại biệt thự riêng của nhà nó. Khách mời chỉ toàn là bạn bè thân thiết, vậy nên nó dặn tôi ăn mặc đơn giản một chút, ăn uống và nói chuyện cũng sẽ thoải mái hơn.
Tôi nghe theo lời dặn dò, chỉ mặc một chiếc áo croptop phối với quần Jean ống suông. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, theo địa chỉ mà Thế Thành gửi đến, tôi bắt taxi đi đến địa điểm tổ chức sinh nhật, cũng là căn biệt thự bạc tỉ của nhà nó.
Đúng như tưởng tượng, "Nhà" của Thế Thành hoành tráng cứ như trong thế giới tiểu thuyết vậy. Lúc tôi bước vào cánh cổng chính, một số bạn khác trong lớp cũng bắt đầu đến nơi, ai cũng ăn diện xinh đẹp, theo chỉ dẫn của bảo vệ vào khu vực tổ chức bữa tiệc.
Tôi quan sát một lượt xung quanh, khách đến dự đa số là mấy người bạn trong lớp tôi, ngoài ra còn có một số nhân vật nổi tiếng khác trong trường.
Tôi không thân thiết với ai, thế nên bỗng cảm thấy có chút lạc lõng.
"Láo xinh của anh đến rồi đấy à?"
Tôi giật mình quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Đình Phong gần bên, tôi như tìm thấy được vị cứu tinh của đời mình. Dù giọng điệu đó có phần đáng ghét, nhưng tôi sẽ rộng lượng bỏ qua cho nó một lần.
"Bé ngoan, cậu đi đâu thì đi chậm một chút, chờ tớ theo với."
Đình Phong ăn mặc khá đơn giản, giống như chỉ đến cho có mặt, giao diện bây giờ chẳng khác nào "Chàng goodboy mọt sách vô hại".
"Không thích đấy, thì sao?"
Nó liếc nhìn tôi, thẳng lưng đi về phía trước, hình như còn cố tình bước nhanh hơn.
Dù thái độ của nó không dễ ưa lắm nhưng tôi vẫn cố chấp đuổi theo.
"Cậu là vong à?"
Nó bỗng dừng bước, cố tình khơi lại chuyện hôm trước. Tôi chẳng để tâm, cười ngây ngô: "Ừ, tớ là vong hồn xinh đẹp thích ám người có tiền."
"Tôi tưởng cậu chỉ thích ám tôi?"
"Bé ngoan à, tớ sẽ ám cậu cả đời, đến khi cậu chỉ còn là cái xác khô tớ mới chịu tha."
Nó cười, nụ cười cuốn hút đến mức có thể gây chết người: "Tôi cứ tưởng cậu không chịu nổi cái mùi..." Nó cố tình nhấn mạnh: "NHÂN CÁCH THỐI THA của tôi."
Ôi! Cái con người này đúng là thù dai thật đấy!
Dù cho nhân cách của nó có thối tha đến cỡ nào, nhưng nếu nó có nhiều tiền thì có thối bao nhiêu tôi cũng chịu được.
"Cậu mà còn nhắc lại chuyện cũ nữa là tớ cắt đấy!"
Nó bỗng cúi người xuống, khẽ hỏi: "Cậu định cắt gì?"
Tôi mỉm cười thân thiện, vỗ nhẹ vào má Đình Phong, nhỏ giọng nói:
"Yên tâm đi. Tớ chỉ muốn cắt lời cậu thôi... Còn chỗ khác, tớ không có hứng thú lắm."
Đình Phong bật cười, chưa kịp đáp lại thì bị một giọng nói trong trẻo ngắt lời: "Hai cậu cũng đến rồi à?"
Tôi tự hỏi: Bây giờ đạo diễn Lý Hải đã tìm được diễn viên cho bộ phim "Lật Mặt 7" chưa? Nếu chưa, tôi xin đề cử Đình Phong vào vai chính, bởi vì tôi thật sự nể phục trước tài năng lật mặt thiên bẩm của nó.
Từ gương mặt cười cợt nhả, vẻ mặt của Đình Phong bỗng trở nên dịu dàng chỉ trong chưa đầy 0.000001 giây.
"Chào các cậu." Giọng nói của Phong nhẹ nhàng, tạo cảm giác dễ chịu cho người đối điện.
"Chào nhé!"
Người vừa lên tiếng là An Nguyên và Mai Phương, họ vui vẻ tiến đến khoác lấy tay tôi. Tôi cũng lịch sự chào lại, cùng họ đi đến chỗ bày tiệc.
"Chiêu Anh, hôm nay cậu xinh chết đi được." Mai Phương cảm thán.
"Cậu cũng rạng rỡ lắm." Tôi cười.
An Nguyên đi đến gần bên Đình Phong, con bé nhẹ nhàng vén tóc, giọng nói êm tai: "Cậu thấy tớ hôm nay thế nào?"
"Xinh lắm, cái váy này rất hợp với cậu." Đình Phong ngắm nhìn An Nguyên, bắt đầu vào vai một học sinh gương mẫu, "chồng" quốc dân của mọi cô gái.
Thế Thành tổ chức một bữa tiệc nướng BBQ ngoài trời. Bây giờ, nó đang đứng trong sân vườn, vẫy tay chào mấy đứa chúng tôi đang đi tới.
Mọi người gần như đã đến đông đủ, đều ngồi vào vị trí của mình, nói chuyện rôm rả. Nhưng tôi thì không an phận ngồi một chỗ, thế nên liền chạy lại nướng thịt cùng Thế Thành và Hồ Tấn Tài. Theo như tôi quan sát được thì người biết được "bộ mặt thật" của Đình Phong trong cái lớp này chỉ có ba người. Một là tôi, hai là Thế Thành, người thứ ba dĩ nhiên là Tấn Tài rồi.
Tôi gạt bỏ mấy suy nghĩ đó qua một bên, mỉm cười: "Các cậu có cần giúp gì không?"
"Chiêu Anh xinh đẹp không cần động tay vào đâu, để bọn tớ làm là được rồi." Thế Thành cười híp mắt.
Tấn Tài đứng một bên cười khẩy: "Mày thì hay rồi, nói chuyện với gái lúc nào cũng ngọt như mật."
Tôi bật cười, định đáp lại nhưng một số bạn nữ khác cũng đến phụ nướng đồ, thế nên không nói gì nữa, vui vẻ đứng cười đùa cùng mọi người.
Buổi tiệc cứ thế trôi qua, mọi người tám chuyện rất nhiệt tình, nhưng tôi lại cảm thấy khá nhàm chán. Bởi vì mấy đứa con gái chỉ toàn nói về Đình Phong.
Khi tất cả mấy đứa con trai đang nâng ly, uống hết chai này đến chai khác, có đứa còn say đến mức nằm gục xuống bàn, đứa khác thì ăn nói linh tinh, thế mà Đình Phong vẫn rất tỉnh táo, giống như chẳng đụng một giọt bia nào. Là con ngoan trò giỏi, có nhan sắc, biết kiếm tiền, đụng vào rượu bia rồi vẫn biết chừng mực, thậm chí nó còn đủ tinh tế để nhường áo khoác cho cô bạn bên cạnh lúc cô ấy than lạnh, bảo sao mà tụi con gái không mê nó cho được?
Cái thế giới này đúng là quá điên đảo trước trai đẹp rồi!
Tôi yên lặng không nói năng gì mấy, ngồi một lúc thì kiếm cớ ra ngoài hóng gió một chút. Sau khi quay lại, mọi người cũng đã về phân nửa. Dù sao lớp tôi cũng là nơi hội tụ con ngoan trò giỏi, không thì cũng là con nhà giàu chẳng có gì ngoài điều kiện được cưng chiều từ nhỏ, một số đứa về sớm chẳng có gì là lạ.
Mọi người ra về gần hết, tôi cũng chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi quay lưng lại: "Cậu ở lại chơi thêm đi."
Vốn dĩ tôi định từ chối, nhưng sự xuất hiện của Hồ Phan Khánh Như ở đây khiến tôi không thể không đồng ý được lời mời đầy hấp dẫn này.
Khánh Như là ai ư? Con bé chính là một trong những mẫu ảnh trẻ tuổi nổi tiếng nhất thành phố Hồ Chí Minh, thế nên tôi mới muốn làm quen với Như.
Khánh Như và Tấn Tài cùng nhau đi về phía tôi và Thế Thành. Tôi cứ tưởng Thế Thành biết rõ về sự xuất hiện của Khánh Như hôm nay, nhưng so với tôi, nó còn tỏ vẻ bất ngờ hơn.
"Đcm, ai thế? Xinh vãi!"
Tự nhiên tôi có linh cảm máu trai đểu của nó lại sắp nổi lên rồi!
Khi Khánh Như còn cách chúng tôi khoảng chừng ba mét, nó bỗng quay đầu nhìn tôi, đôi môi cong lên, thần thái đầy tự tin, sau đó nói nhỏ: "Giới thiệu với cậu nhé, phía trước chính là bạn gái tương lai của Hoàng Thế Thành đấy."
"Ừ, chúc cậu may mắn."
Tôi gật đầu, chống mắt lên xem xem tiếp theo nó sẽ làm cái gì.
Khánh Như vừa tới đã mỉm cười chào hỏi tôi và Thế Thành: "Chào các cậu, tớ... tớ là..."
Con bé ấp úng: "Xin lỗi, tớ... tớ không giỏi làm quen lắm..."
Khánh Như có chút rụt rè, thế nên nói chuyện không được lưu loát lắm. Con bé còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thế Thành ngắt lời: "Tớ cũng không giỏi làm quen, hay là cậu cho tớ xin số tài khoản để được biết họ tên của cậu nhé?"
____
Mấy bà đọc thấy hay thì cmt cho tui có động lực nha 😘