"Ở đây không có ai ngoài ba chúng ta, cậu đừng sợ mất hình tượng, cứ chửi tớ thoải mái như mong muốn của cậu nhé!"
Không nằm ngoài dự đoán, An Nguyên và Mai Phương đều giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của tôi. Được thưởng thức biểu cảm có một không hai này, đối với tôi mà nói chính là một loại giải trí vô cùng đặc sắc.
"Ch... Chiêu Anh?" An Nguyên gọi tên tôi.
"Sao? Cậu còn điều gì muốn nói với tớ à?"
Mai Phương trừng mắt: "Nguyên, mày đừng lo, nó là học sinh mới, chẳng làm gì được chúng ta đâu."
"Tớ cũng đâu bảo sẽ làm gì các cậu? Tớ chỉ muốn cho hai cậu cơ hội nói xấu trước mặt thôi mà? Thời buổi nào rồi còn đi nói xấu sau lưng người khác?"
"Có vẻ như cậu không phân biệt được giữa nói sự thật và nói xấu nhỉ?"
An Nguyên cười khẩy, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, nhẹ nhàng đáp lại.
"Khả năng nghe hiểu của cậu ta có vấn đề mà. Chân dài, mặt xinh, mà não như hạt đậu thì cũng là đồ vứt đi thôi." Mai Phương phụ hoạ thêm.
"Não to hay nhỏ cũng là não của người ta... Phương, mày tôn trọng bạn cùng lớp một chút. Cậu ta kém thông minh như thế, điều chúng ta cần làm chính là..." An Nguyên đưa tay lên che miệng cười, liếc nhìn tôi, nhấn mạnh: "Chính là thương hại đấy."
"Vì rẻ tiền, thấy trai là thích tỏ ra mềm yếu rồi bám riết lấy người ta, nên mới cần phải thương hại đấy."
Thái độ của An Nguyên rất bình tĩnh, hoà nhã, không có chút gắt gỏng hay tức giận nào, nhưng sát thương trong lời nói lại khá cao. Đúng là trên đời này, việc không nên làm nhất chính là nhìn mặt mà bắt hình dong. Tôi là một trong những người bị vẻ ngoài mềm mỏng đó đánh lừa.
An Nguyên và Mai Phương nhìn nhau cười một cách đắc ý, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chúng nó nghĩ tôi sẽ tức giận ư? Không hề, bọn họ nói càng quá đáng, sát thương càng cao, tôi càng thấy thích.
"Chỉ vì tớ thân thiết với Đình Phong nên các cậu mới chửi rủa tớ thậm tệ như vậy nhỉ?"
Mai Phương tiếp lời: "Cậu đột nhiên thông minh như thế làm tớ mừng quá đi mất. Đã biết rồi thì lo mà tránh xa Đình Phong ra!"
Tôi bật cười, tiến về phía An Nguyên, nhẹ nhàng phủi đi vài hạt bụi trên chiếc áo đồng phục trắng tinh của nó, thì thầm: "Nói cho cậu hay, cậu có bám riết lấy Đình Phong cả đời đi chăng nữa, thì người Phong quan tâm cũng chẳng phải là cậu đâu. Ôi! Súyt nữa thì quên cảm ơn cậu, hộp sữa ban nãy ngon lắm. Đình Phong sợ tớ khát, cứ ép tớ uống cho bằng được mới thôi đấy!"
An Nguyên vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó đã trở nên vô cùng méo mó. Nó đứng bất động tại chỗ, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm như dao.
Tôi mặc kệ thái độ đó của Nguyên, sau khi rửa tay thì đi lướt qua hai người họ, tiện thể lấy lọ nước hoa mới mua trong túi áo, xịt khắp nhà vệ sinh, mỉm cười: "Tớ mới mua lọ nước hoa này đấy, thơm hơn cả cái lần trước tớ tặng cho Đình Phong nữa."
"Cậu xịt nước hoa làm cái mẹ gì thế?" Mai Phương trừng mắt.
Tôi chẳng buồn quan tâm, chỉ nhẹ nhàng hít thở một hơi vì không khí ở đây đã bớt ô uế đi nhiều, cười khiêu khích đáp lại: "Chao ôi! Xịt chơi cho vui thôi mà đỡ nặng cái mùi nhân cách rẻ tiền thật này. THÍCH THẬT!"
Lời nói vừa dứt, tôi cũng chẳng tha thiết gì với việc tranh cãi ở đây nữa, mở cửa rồi hiên ngang rời đi. Đến khi chuẩn bị bước vào cửa lớp, tôi bị một người nắm lấy cổ tay mình kéo lại. Mà người đó không ai khác chính là Mai Phương.
"Mày đứng lại cho tao!"
Có vẻ như Phương là người nóng tính, tôi chỉ mới nói vài câu mà đã đỏ mặt tức giận đến thế.
Lúc này, An Nguyên vừa hay cũng đi đến, nó làm bộ làm tịch, vờ như là người lương thiện đang ngăn cản cuộc ẩu đả sắp diễn ra này: "Phương, buông ra đi, mày đừng làm cho Chiêu Anh đau."
Chao ôi! Thấy mà buồn nôn!
Đám đông bắt đầu vây quanh, người lo lắng thì ít, mà người hóng hớt thì nhiều. Tôi không rảnh diễn vai "yểu điệu thúc nữ" trước mắt nhiều người như vậy giống như An Nguyên, dứt khoát hất tay của Mai Phương ra khỏi người mình.
Thật ra, sức lực của tôi cũng đâu có mạnh? Nhưng không hiểu vì sao mà cả Mai Phương và An Nguyên đều ngã lăn ra đất với bộ dạng đáng thương, và tôi bây giờ chẳng khác gì vai phản diện đang cố tình hãm hại nữ chính.
Lại định diễn vai nạn nhân đấy à?
Được thôi, nếu như các cậu đã muốn như thế, thì tớ sẽ diễn vai phản diện đến cùng nhé?
Tôi trưng ra cái bộ dạng lo lắng, cúi người xuống đỡ cả hai đứng lên, nhưng lời nói thì hết sức mỉa mai: "Ôi trời ơi, tớ mới đẩy có tí mà đã ngã lăn ra rồi. Con gái kiểu gì mà vừa yếu đuối, vừa DẸO DẸO thấy ghê thế kia!"
Vừa bảo tôi "dẹo dẹo" cách đây vài phút trước, bây giờ lại bị tôi mỉa mai lại y hệt, Mai Phương tức đến mức không thốt lên được lời nào: "Cậu..."
Trước "lòng tốt" của tôi, đương nhiên là cả hai đều không chịu đứng dậy, ngược lại còn tặng cho tôi cái liếc nhìn thân thương.
"Tớ đau quá..."
An Nguyên bỗng dùng đôi mắt hồ ly ươn ướt của mình nhìn về phía ai đó. Theo ánh mắt của Nguyên, tôi quay lưng về phía sau, mới phát hiện ra người mà Nguyên đang nhìn đắm đuối chính là Đình Phong. Trong trường hợp này, tôi thật sự tò mò Đình Phong sẽ xử lý như thế nào.
Đình Phong đứng thẳng tắp, chiếc áo đồng phục trắng tinh tôn lên vẻ tri thức và thanh khiết chàng thiếu niên mười bảy tuổi. Nó cười dịu dàng, quỳ xuống ngay bên cạnh tôi, nhưng không phải là để đỡ An Nguyên hay Mai Phương đứng dậy, chỉ lo lắng hỏi thăm:
"Chiêu Anh, cậu có bị ngã không?"
Đình Phong lo lắng quan sát tôi từ trên xuống dưới, cử chỉ quan tâm hết sức tự nhiên: "May thật, may mà cậu không sao."
Tôi đứng hình mất mấy giây, không rõ là nó đang giúp đỡ, hay là cố ý hãm hại nữa? Sau sự việc lần này, chắc chắn tôi sẽ là người bị ghét nhất trường cho mà xem!
Không sao, nếu mọi chuyện đã đến bước đường này, thì tôi cũng chẳng thèm ngán một ai nữa.
Trước sự ghen tức của An Nguyên, tôi vội đưa cổ tay bị Mai Phương nắm chặt lúc nãy ra, nhõng nhẽo nói: "Tớ có sao mà! Cậu nhìn đi, cổ tay tớ đỏ hết cả lên rồi!"
Đình Phong rất biết cách hợp tác, nó nắm lấy tay tôi, cau mày lo lắng: "Có đau không?"
"Đau!"
"Đi vào lớp để tớ xem nào."
Đình Phong đỡ tôi đứng dậy, trước khi dắt tôi rời đi, nó còn ra vẻ từ tế nói với An Nguyên: "Cậu tự đứng lên nhé, tớ phải xem xem Chiêu Anh có bị làm sao không đã."
Tôi hả hê cùng Đình Phong đi vào lớp, còn quay đầu lại tặng An Nguyên một cái nháy mắt đầy tình cảm. Thành thật mà nói, nhờ sự giúp sức của Đình Phong, mà mối thù của tôi đã được trả một cách trọn vẹn.
Tiếng trống vào học vang lên, chúng tôi ngồi trong lớp, cùng nhau học tiết cuối cùng.
Nghĩ đến chuyện ban nãy, tôi tủm tỉm cười, thì thầm bên tai Phong:
"Bé ngoan, tại sao giữa tớ và An Nguyên, cậu lại chọn tớ?"
"Tôi đâu có chọn cậu?" Đình Phong trả lời rất nhanh, rất phũ phàng, chẳng để lại cho tôi chút mặt mũi nào.
"Thế thì vì sao? Cậu giải thích đi."
"Tôi đang tự cứu mình thôi."
"Tớ không hiểu ý của cậu lắm."
Nghe tôi nói thế, Đình Phong bật cười, nó nhìn thẳng vào mắt tôi một cách đầy tình tứ, vẻ thiếu niên thuần khiết cũng biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại dáng vẻ một chàng trai kiêu ngạo chẳng để ai vào mắt.
Khoé môi của Đình Phong khẽ cong, nhẹ nhàng vén tóc vào bên tai giúp tôi, khẽ nói: "Láo xinh, cậu làm bia đỡ đạn cho tôi nhé?"
____
Tự nhiên nghĩ đến câu: Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn =)))
Hai người này đi với nhau là đẹp đôi nhất rồi đấyyyy