Chương 355: Thùy Trinh"À...À không, là Diệc Nhật.""Vâng... Diệc Nhật."Hắn ngây ngẩn bởi vị mỹ nhân kia, mém nữa mà quên mất mình phải dùng bí danh."Có việc gì ngài cứ việc giơ tay lên, tôi sẽ ngay lập tức đến ạ.""Được rồi, ngươi lui đi."Người hầu kia điền vào quyển sổ trên tay, sau đó cúi đầu rời đi.Diệc Nhật vẫn mải mê ngắm nhìn vị nữ nhân kia."Đẹp...""Đẹp nhất ta từng thấy."Nhất Thế không thiếu mỹ nhân.Lúc hắn vừa đến thế giới này, hắn cũng bất ngờ vì tiêu chuẩn cái đẹp ở đây.Một người trông bình thường ở thế giới của hắn, là xấu xí tại nơi đây.Một người bình thường ở đây, đã là vô cùng ưa nhìn.Mỹ nhân...Đẹp đến sợ.Chẳng cần mỹ phẩm cũng như trang điểm.Thế mà vị mỹ nhân hắn đang mải mê nhìn.Như Nguyệt.Thật sự khiến hắn bị hớp hồn."Hệ thống... Ta không bị tà thuật nào mê hoặc đó chứ ?"【Tình trạng của ký chủ hoàn toàn bình thường.】Thật đáng sợ.Đôi mắt hắn như không muốn chớp.Sợ một cái chớp mắt chính là lỡ đi một tích tắc được ngắm nàng.Ở dưới khán đài.Mỹ nhân kia cúi đầu chào mọi người.Đôi mắt từ đầu đến giờ đều nhắm chặt.Như trêu đùa với nam nhân nơi đây, tất cả những kẻ đang khao khát được ngắm nhìn đôi mắt nàng.Vô số chiếc lồng đèn không rõ bằng cách nào mà bay lơ lửng khắp không gian.Màn biểu diễn bắt đầu.Người mỹ nữ kia ngồi xuống cạnh chiếc đàn tranh được làm vô cùng tinh xảo.Nhìn chất liệu, Diệc Nhật phải lập tức phải công nhận nó là đồ tốt.Rốt cuộc Nguyệt Hoa Lâu kiếm được bao nhiêu tiền từ mấy tên đại gia mà đồ dùng tại đây lại xa xỉ đến vậy.Tiếng đàn cất lên.Ngay lập tức, cả Nguyệt Hoa lâu đang đầy tiếng trầm trồ, phấn khích đều im lặng.Tiếng nhạc vang lên.Không ai dám nói dù chỉ một lần.Để tiếng đàn tranh do Như Nguyệt gảy nên, hòa tấu cùng các loại nhạc cụ khác.Âm thanh trong trẻo đến lạ thường.Đôi tai thính giả được thưởng thức tiếng đàn đều trông vô cùng thư thái.Đôi mắt được nhìn thấy mỹ nhân, lại mười phần mãn nhãn.Các mỹ nữ trên sân khấu múa cùng những chiếc quạt hoa, đến cuối cùng thì phóng nó ra giữa không trung."Ô...!"Vài âm thanh trầm trồ vang lên trong khán đài, nhưng như cố tình mà âm nhạc cũng dâng lên cao trào.Những chiếc quạt bay trong không trung kia tách ra làm đôi mà thành hai cánh bướm.Cùng đôi cánh đầy màu sắc mà phản chiếu ánh sáng xung quanh.Tạo nên những chiếc bóng đầy màu sắc in dưới mặt đất."Oa...! Là Phong Thuật !"Vài người lần đầu đến Nguyệt Hoa Lâu trầm trồ mà nhận ra.Những cánh bướm kia bay giữa không trung mà nhảy múa.Như đồng nhất với những mỹ nhân trên đài.Diệc Nhật vô thức mà nhìn vào phía sau khán đài.Bản năng của hắn quá nhạy bén.【Phong Thuật: Chỉ Điệp Vũ】Có một người đang sử dụng phong thuật tại sau những tấm màn sân khấu để tạo nên cảnh tượng này."Một Nhẫn Giả à..."Chức nghiệp chỉ có duy nhất ở Dạ Hoàng.Sử dụng Nhẫn Thuật.Họ thuộc một thế lực không tên được điều hành bởi là Dạ Ảnh.Kẻ còn được gọi là cái bóng của Dạ Hoàng.Sử dụng một thứ như này tự do tại Nguyệt Hoa Lâu.Trừ khi kẻ ngốc, thì nó chính là lời minh chứng.Nguyệt Hoa Lâu là do Dạ Ảnh bảo hộ.Quả thật sẽ chẳng có tên ngu nào có ý định đến phá quán.Diệc Nhật chống cằm.Hắn nãy đến giờ chỉ ngắm vị mỹ nhân kia.Nhan sắc thật là c·hết người.Bản nhạc rất hay.Nhưng rất tiếc.Nhạc của Nhất Thế... Hắn vẫn là nghe không lọt tai cho lắm..."Ầy...Không biết bao nhiêu năm chưa tìm lại được bản nhạc ưng ý."Hắn thở dài mà nói nhảm.Thôi, có một người đẹp chừng này để ngắm, cũng không tệ.Thế nhưng, khí tức nàng ta rất kì lạ..."Hệ thống.""Có thể tra thông tin nàng ta không ?"【...】【Không tra được thông tin đối tượng.】【Thông tin đối tượng đã bị hạn chế bởi Dạ Hoàng.】【Hệ thống đã đồng thời truy xét xung quanh, gần như tất cả người tại đây đều đã bị hạn chế bởi Dạ Hoàng.】"Lợi hại như vậy ?"Ngăn chặn hệ thống dò xét thông tin ?Không phải lần đầu, nhưng những kẻ làm được như vậy đều mạnh không tưởng.Thậm chí là từ khiến hắn chật vật cho tới đánh không lại.Dạ Hoàng lợi hại đến mức nào vậy ?Diệc Nhật không hỏi nữa, tạm thời án binh bất động.Hắn vừa đến nơi đây không lâu.Thân phận hiện tại hoàn toàn là nhờ vào trưởng tộc của Diệc Gia ban cho nhằm tiện đường hành động.Hắn nhìn nhiệm vụ hiện tại.【 Hỗ trợ Diệc Gia lật đổ Dạ Hoàng đương nhiệm, trở thành Dạ Hoàng mới. 0 / 1 】Hắn đã bắt đầu thấy chua rồi."Hệ thống, hiện tại ta mà đánh với Dạ Hoàng đương nhiệm thì ai thắng ?"【...Hệ thống đã phân tích hoàn tất.】【Ký chủ có dưới 10% đánh bại được Dạ Hoàng đương nhiệm với thực lực hiện tại.】Đùa ?"Dưới 10% ? Cấp độ hiện tại của Dạ Hoàng đương nhiệm là bao nhiêu ?"【Không thể truy xét. Theo ước tính là tầm khoản cấp 600.】600...Chỉ 600, mà ta đánh không lại ?Làm một kẻ xuyên không có cái lợi của kẻ xuyên không.Ngươi có biết trên người ta chồng chất bao nhiêu loại nội tại không ?Hiện tại Diệc Nhật đã max cấp, dù cho hắn đang hạn chế bản thân tới tầm cấp độ 600 để nhận thêm thưởng.Thì việc cấp độ ngang ngửa đánh lại hắn là hoàn toàn không thể !Có chăng cũng phải là con mụ Hắc Y Thiên Ma kia động thủ !Tên Dạ Hoàng này, thực lực ngang ngửa Hắc Y Thiên Ma ?"...Nếu ta mở khóa giới hạn thì sao ?"Cầm acc mãn cấp 999 đi hành cấp 600.Chắc là được chứ ?【Không vượt quá 10%.】...?"Ngươi đùa hay thật đấy ?"【Hệ thống không biết nói đùa.】"Khó thế..." Diệc Nhật gãi đầu."Công tử đây là không có hứng thú với màn trình diễn của Như Nguyệt tỷ sao ~?"Diệc Nhật liếc mắt sang.Một nữ nhân ăn mặc có phần thiếu vải đang tiếp cận hắn.Chiếc váy màu xanh trà.Trang điểm kỹ càng, tóc búi lên mà cài trâm.Hình mẫu của một mỹ nhân.Nguyệt Hoa Lâu đây quả thực không có nữ nhân xấu.Càng khiến vẻ đẹp đủ lu mờ những người khác của Như Nguyệt khiến vô số kẻ bị mê hoặc.Tay cầm một bình rượu quý.Đào Hoa Tửu.Nhìn một chút liền biết ngay là người của Nguyệt Hoa Lâu."Hứng thú, chỉ là có chút việc phải suy nghĩ thôi."Hắn mỉm cười mà vào vai diễn."Nàng đây là đến mời rượu ta sao ?"Nữ nhân kia gật đầu."Chủ nhân của Nguyệt Hoa Lâu - Bão Nhãn Cô Nương thấy ngài tâm trạng không tốt, sợ Nguyệt Hoa Lâu phục vụ không chu đáo nên gọi tiểu nữ đến hầu rượu."Bão Nhãn...?Hắn nhớ không lầm thì đây là tên của một nữ yêu quái... Sống cũng mấy trăm năm hơn.Hắn chưa trực tiếp chạm trán nhưng đã nghe danh ở vài lần nhiệm vụ trước.Tu vi hẳn cũng phải là Luyện Vương - cấp 500-600Nàng ta là chủ nhân nơi đây sao ?Diệc Nhật có chút đổ mồ hôi.Tại sao kẻ mạnh lại dễ gặp thế này ?Đây là kiểu mô típ của mấy cái truyện tu tiên xuyên không rẻ tiền sao ?Mở miệng bảo số lượng cường giả Luyện Vương đếm trên đầu ngón tay.Tới lúc nhân vật chính đạt tới cấp độ Luyện Vương, số lượng Luyện Vương đầy đường...?"Vậy sao ? Được Bão Nhãn Cô Nương quan tâm, quý hóa quá."Người nữ nhân kia che miệng mà cười khúc khích."Công tử cứ đùa. Một vị đại nhân thuộc nhà chim Diệc như công tử, nào Bão Nhãn Cô Nương dám đắc tội."Bão Nhãn tự cho người trong Nguyệt Hoa Lâu gọi nàng như vậy.Một phần là vì không muốn bản thân cảm thấy già.Thế nên nữ nhân này mới tùy ý không gọi nàng là bà chủ.Diệc Nhật bật cười."Vậy thì chén rượu này ta phải nhận thôi."Đưa tay mà đón lấy chén rượu.Diệc Nhật dò xét khí tức của nàng.Cũng bị che giấu.Là do nơi đây được bảo hộ bởi Dạ Ảnh sao ?"Ngươi tên gì ?" Diệc Nhật dùng hệ thống truy xét chén rượu của mình.Ít nhất thì vẫn có thể dò xét xem rượu có độc hay không.Diệc Nhật không biết Bão Nhãn Cô Nương xem hắn là bạn hay thù, hay chỉ là khách qua đường.Đều phải cẩn thận."Thùy Trinh ạ."Diệc Nhật giật mình."Vậy sao.""Một cái tên đẹp."Hắn nhìn gương mặt nàng.Sao đó lại liếc nhanh trang phục trên người nàng.Có một chút suy nghĩ.Nữ nhân kia nhận ra ánh mắt ấy, không khỏi mỉm cười e thẹn."Công tử, ánh mặt thật...đùa nghịch nha."Diệc Nhật chỉ mỉm cười."Thứ lỗi, ta nhận ra một vài thứ từ cái tên nàng.""...Một người tộc Dã Lang như nàng tại sao lại lưu lạc đến tận Dạ Hoàng xa xôi ?"Người nữ nhân kia như giật mình."Làm thế nào công tử biết ?'