Như Nguyệt nhắm mắt, để tay thành ấn chú mà niệm thuật.
Một dòng lệ chảy ra từ mắt nàng.
Lạ kì thay nó lại là một dòng lệ mang hồng sắc.
Nó lăn trên má, sau đó lơ lửng giữa không trung ngay khi rời khỏi gương mặt nàng.
Chỉ phút chốc, hai dòng lệ kia hóa thành dòng nước mà cuồn cuộn trên đầu Như Nguyệt.
Sau đó định hình thành hai chiếc tai cáo.
"Hồ ly...?" Bão Nhãn Cô Nương bất ngờ.
"Che giấu tốt đến mức này... Cùng là Yêu Tộc mà tôi thật sự không hề nhận ra cô cũng là Yêu Tộc." Nàng cảm thán.
Như Nguyệt nhẹ đưa ngón tay lên.
Phần đầu ngón tay bỗng chốc mà biến thành dòng nước lơ lửng giữa không trung.
"Thủy Hồ là loài yêu thú có thể biến bộ phận thân thể bản thân thành nước."
"Thế nên mọi bộ phận trên cơ thể đều có thể biến đổi."
"Về cơ bản nó không phải là dùng thuật ngụy trang, mà những vết tích rõ ràng của yêu thú như tai và đuôi đều đã được hóa thành nước và cất giấu trong cơ thể."
Bàn tay nàng bỗng chốc biến đổi thành móng vuốt sắc nhọn.
Rồi ngay sau đó lại chuyển hóa trở lại thành bàn tay trắng trẻo ngọc ngà.
Diệc Nhật xoa xoa cằm.
"Vậy dung nhan này là nàng dựa vào ai đó sao ?"
Không thiếu Yêu Tộc có khả năng trộm đi dung nhan của người khác.
Như Nguyệt lắc đầu.
"Yêu tộc khi hóa thành hình người đều không hoàn toàn quyết định được hình dáng được tạo nên."
"Đây là hình dáng vốn dĩ có của ta."
"Thế nhưng..."
Nàng nhìn hắn.
"Tại sao anh biết đây chỉ là giả trang ?"
"Khí tức của tôi hẳn là không lộ ra. Ngoại hình cũng không khác gì người thường."
Diệc Nhật khoanh tay mà bật cười.
"Đơn giản mà."
"Đẹp đến mức này, nhất định là yêu nghiệt."
"...Vớ vẩn." Như Nguyệt lườm hắn.
"Coi nó như là trực giác đi cũng được."
Như Nguyệt biết hắn sẽ không nói lý do thật sự, nên cũng không hỏi thêm.
"Vậy tại sao anh lại muốn tôi đi đến Lễ Hội Yêu Ma ?"
Diệc Nhật ngồi lại chỗ của mình.
"Vì nó vui."
Một trong những lễ hội mà Diệc Nhật thích nhất của thế giới này.
Là Lễ Hội Yêu Ma.
Có rất nhiều lễ hội trong Nhất Thế.
Có lễ hội của các thế lực, cũng có lễ hội có các tộc người.
Thông thường các lễ hội của các thế lực là để tôn thờ thần linh.
Nhưng riêng Lễ Hội Yêu Ma này thì khác.
Nó là lễ hội để ăn mừng cho sự hạnh phúc, niềm vui của Yêu Tộc.
"Chỉ vì vui...?" Như Nguyệt cau mày.
"Đúng, khó hiểu đến vậy sao ?"
Diệc Nhật uống một ngụm trà.
"Diệc Nhật...Thật sự thì công tử có ý đồ gì...?"
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Như ta đã nói."
"Nàng làm ta cảm thấy hứng thú, không được sao ?"
Đôi mắt thư thái mà ngắm nhìn Như Nguyệt.
"Ngươi..."
Như Nguyệt lúc này đang có một cảm xúc kì lạ.
Rất khó chịu.
Bão Nhãn Cô Nương thì nhìn Diệc Nhật đầy suy xét.
Ánh mắt này...
Cảm xúc biểu lộ trên gương mặt này.
Không khác gì những kẻ si mê nữ nhân của Nguyệt Hoa Lâu.
Nàng không ngạc nhiên nếu có ai đó si mê Như Nguyệt.
Vốn dĩ Nguyệt Hoa Lâu không thiếu kẻ tìm nàng trong mộng rồi.
Nhưng một công tử nhà chim Diệc dám công khai si mê nàng như vậy.
Tặng một bảo vật bậc này cho nàng...
Thật bất ngờ.
"Ta sẽ không đi."
Dù có cảm kích hay ngờ vực trước món quà của Diệc Nhật.
Việc làm theo ý kẻ địch bên kia chiến tuyến đều rất nguy hiểm.
Ngay lúc đó thì Bão Nhãn Cô Nương đặt tay lên vai nàng.
"Như Nguyệt. Cô có thể thử đi."
"Ta nghĩ sẽ không có hại gì đâu."
Nàng nhìn Bão Nhãn Cô Nương.
"..."
Vô cùng đắn đo.
Cuối cùng nàng thở dài.
"...Ngày mai ta sẽ ở Nguyệt Hoa Lâu, công tử có thể đến để nghe câu trả lời."
"Được." Diệc Nhật gật đầu.
"Vậy coi như việc diện kiến sứ giả của ta cũng xong."
"Hẹn ngày mai gặp nàng"
Hắn chắp tay hành lễ mà rời đi.
.
.
.
"Bão Nhãn Cô Nương... Tại sao cô khuyên ta nên đi ?"
Bão Nhãn Cô Nương nhìn ra hướng cửa.
Không cảm nhận được có ai theo dõi.
Trong phòng lúc này chỉ còn nàng và Như Nguyệt.
"...Tên đó, tôi nghĩ có thể lợi dụng được."
"Lợi dụng?" Như Nguyệt nhìn nàng.
"Phải. Lợi dụng."
Nàng ta rút tẩu thuốc ra mà rít một hơi.
"Ánh mắt đó."
"Biểu cảm đó."
"Tôi đã nhìn nó đến chán ở Nguyệt Hoa Lâu rồi."
"Ánh nhìn của những kẻ sẽ bỏ hết vốn liếng vì chữ tình."
"Khiến suy nghĩ bị lu mờ vì chữ yêu."
Làn khói phà ra nhanh chóng tan biến một cách mờ ảo.
"Loại người này, không cần phải nói lý lẽ."
"Chỉ nói tình cảm thôi."
Như Nguyệt nheo mắt.
"Ý cô là, ta nên lừa gạt tình cảm hắn ?"
Bão Nhãn Cô Nương mỉm cười.
"Đúng vậy."
"Nắm được một công tử nhà chim Diệc có thể tùy tiện bỏ một vật như Khí Linh Chí Tôn ra chỉ để chiếm được chút cảm tình của cô."
"Nhiều kẻ ước còn không được đấy."
Như Nguyệt im lặng.
Quả thật việc đó sẽ rất có lợi cho Dạ Hoàng.
Thế nhưng.
Nàng có chút không muốn.
Thông thường, nàng chỉ cần dùng đôi mắt này là có thể dẫn dắt mọi thứ đến với tương lai mình muốn.
Nhưng từ lúc Diệc Nhật xuất hiện.
Đôi mắt ngọc của nàng vẫn liên tục lóe sáng.
...Nàng không nhận định được tương lai sẽ ra sao.
Con đường mà nàng tạo nên đã bị che phủ bởi sương mù bởi con người này.
Nàng cảm thấy khó chịu.
Không hiểu tại sao.
Nhưng cùng lúc đó.
Nàng cảm thấy...
Nhẹ nhõm ?
Như Nguyệt cũng không còn hiểu mình nữa.
.
.
.
"Ha...!"
Diệc Nhật duỗi tay, bẻ bẻ cổ.
Tạm coi như xong việc hôm nay.
【Gương Mặt Giả Dối đã ngừng kích hoạt.】
Dòng thông báo hiện lên trước mặt hắn, rồi ngay lập tức biến mất.
Suốt ngày phải diễn, cũng quá mệt mỏi rồi.
Diệc Nhật quả thật có cảm tình với Như Nguyệt, nhưng chưa đến mức đó.
Tất nhiên lời bảo yêu thích, muốn Như Nguyệt là nói dối.
Nhưng cách tốt nhất Diệc Nhật nghĩ để có thể tiếp cận Dạ Hoàng chính là cách này.
Giả vờ đứng về phe Dạ Hoàng.
Lợi dụng vu nữ này để lấy thêm thông itn.
Lễ Hội Yêu Ma.
Ngày lễ đặc biệt của Yêu Tộc.
Thời điểm mà những kẻ mạnh nhất của Yêu Tộc tụ họp lại.
Một phần hắn mời Như Nguyệt, cũng vì hắn thích tham dự lễ hội này.
Nó khiến hắn nhớ tới thế giới cũ của chính mình.
Thế giới mà giờ hắn chỉ còn có thể nhớ được đôi chút.
Diệc Nhật gãi gãi đầu.
Nhìn ánh trăng trên bầu trời.
"Hầy..."
Hắn mở cửa hàng hệ thống ra.
Nhìn đống vật phẩm mắc tiền trong cửa tiệm.
【Vé Tàu Trở Về Nhà】
【Ngọc Hồi Sinh】
Sau cùng lại mở lại thứ vật phẩm hắn thường mua nhất.
【Thuốc lá】
Đốt một hơi mà rít phì phèo.
"Rốt cuộc là mình muốn về hay không ?"
Thế giới cũ chỉ toàn là những ký ức hỗn tạp trong đầu hắn.