"Haha... Tốt nhất nên để các trưởng bối nói chuyện với nhau trước. Chút nữa mọi người có thể trò chuyện." Một người trong gia tộc ngăn Diệc Nhật một chút.
Diệc Nhật cũng gật đầu ưng thuận.
Hắn cũng không rành phong tục vùng đất này.
Cứ làm theo đi.
Cô Hoạch Điểu cũng không nói gì mà đi vào trong.
"Vậy việc còn lại ta để ngươi lo."
"Được thôi."
Diệc Nhật thong thả mà rời đi, chờ cho các trưởng bối nói chuyện.
Miêu Thu nhẹ đẩy con gái của mình đến chỗ Diệc Nhật.
"Haha... Trưởng bối nói chuyện với nhau là được, để lũ trẻ làm thân với nhau luôn đi chứ nhỉ lão Diệc ?"
"Phải phải." Diệc Lam bán cho hắn một nụ cười xuề xòa.
Diệc Nhật đi ra khuôn viên của nhà chim Diệc mà thong thả hóng mát.
Rộng.
Rộng vãi.
Chả khác gì một cái công viên.
Mà đây chỉ là một phần nhỏ lãnh thổ của nhà chim Diệc.
"Ngáp ~"
Diệc Nhật mệt mỏi mà ngáp một cái, bẻ bẻ cổ.
Người con gái kia lúc này mới cúi đầu.
"Hân hạnh được gặp công tử, tiểu nữ tên là Miêu Tinh Tuyền, còn được người trong nhà gọi là Miêu Nhi."
Diệc Nhật nhìn hắn.
"Nhà Miêu Cổ có việc gì, nói đi."
Hắn thờ ơ mà ngắm nhìn đàn cá koi bơi dưới hồ.
Miêu Tinh Tuyền nhìn người nam nhân kia.
Đẹp trai thật...
Chỉ có thể thốt lên như vậy.
Phong thái, gương mặt, dáng người.
Đều rất hoàn mỹ.
Quả thực từ nãy nàng mới nhìn thấy đã phải cảm mến, thực sự trông như thần tiên.
Dung nhan của Diệc Nhật đều là do hắn sử dụng năng lực đặc biệt mà đắp nặn, thay đổi.
Mọi gương mặt đều là hình tượng đẹp trai trong thế giới cũ của hắn.
Đến thế giới này thì vẫn như vậy.
"Việc của phụ thân, tiểu nữ thật sự không biết."
Diệc Nhật thở dài.
"Rồi, vậy thì ta sẽ chờ phụ thân ngươi xong việc."
Miêu Nhi nhẹ mà bước đến đứng bên cạnh hắn.
Ngắm nhìn đàn cá đang bơi.
Những con cá ở đây đều có giá trị vô cùng cao.
Chỉ có gia tộc lớn như nhà chim Diệc hay Miêu Cổ mới dám nuôi làm cảnh.
"Công tử có vẻ khá khó chịu."
"Ngươi thử đang ngủ ngon thì bị tiếng cồng chiêng gọi dậy xem, sẽ như ta thôi."
Hắn ngáp một hơi.
"Xin lỗi..." Nàng nhẹ cúi đầu.
"Không phải lỗi của ngươi, không cần."
Diệc Nhật bước đi.
Miêu Nhi nhẹ nhàng mà bước theo đằng sau.
Con mèo này... Định theo ta thật à ?
"Ngươi không thấy khó chịu sao ?"
Diệc Nhật tiến vào vườn cây của nhà chim Diệc, vừa bước đi vừa trò chuyện cùng nàng.
"Khó chịu...?" Miêu Nhi không hiểu lời của Diệc Nhật.
"Bị đem bán, không thấy khó chịu sao ?"
Diệc Nhật đứng dưới một tán cây đào, ngồi xuống dưới bóng cây mà nhắm mắt.
Thảm cỏ dưới chân không khác gì một chiếc nệm êm.
Hắn thật sự dự định sẽ ngủ thêm một giấc tại đây.
"Đem bán...?"
Diệc Nhật nhìn vào nhà chính.
"Phải."
"Cha ngươi đem bán ngươi."
Miêu Nhi im lặng.
Nàng hiểu được ý hắn là gì.
"Phận làm con... Không phải là phải nghe theo lời cha mẹ sao ?"
Diệc Nhặt lắc đầu.
"Còn tùy nó là chuyện gì."
"Chuyện kết hôn là chuyện của cả một đời người sau này."
Miêu Nhi có chút ngạc nhiên.
Người này...?
"Nhà chim Diệc quả thật có lối suy nghĩ khác với con cái."
Nhiều người ở vùng đất này cũng biết.
Nhà chim Diệc có cách dạy con khác thường.
"Rất tiếc... Cách dạy của nhà chim Diệc không dành cho tất cả chúng ta."
"Vì sao chứ."
Diệc Nhật nhìn bầu trời hôm nay.
Trong xanh, không một đám mây.
"Đời người rất ngắn."
"Nếu cả đời ngươi chỉ sống mà nghe lời cha mẹ."
"Ngươi nghĩ đến lúc nào thì ngươi sẽ sống vì mình."
"Sau này ngươi có con cái, ngươi lại sống giùm cuộc đời chúng như cách cha mẹ ngươi làm vậy ?"
Diệc Nhật thở dài.
"Tư tưởng độc hại nhờ đó mà cứ truyền đi các thế hệ."
"Một vòng lặp độc hại."
"Buồn nôn."
Hắn lè lưỡi.
Miêu Nhi im lặng.
"Vậy ý công tử là...?"
Diệc Nhật nhìn nàng.
"Ý của ta ?"
"Tại sao lại là của ta."
"Câu hỏi đặt ra là."
"Ý của ngươi là gì ?"
"Ngươi muốn tiếp tục vòng lặp đó, hay kết thúc nó ?"
"Muốn gả cho một người không yêu ngươi, phải giả vờ yêu hắn suốt cuộc đời này sao."
Miêu Nhi tiếp tục im lặng.
Nàng không biết nên nói gì.
Diệc Nhật ngồi dậy.
"Sao không nói gì ?"
Nàng nhìn hắn, sau đó nhẹ nói.
"Nữ nhân không nên có ý kiến."
"Mắc ói." Diệc Nhật nhổ nước bọt xuống đất.
Tư tưởng đàn bà con gái thì biết cái gì nhuốm bẩn nơi đây.
Phong thái không có một chút nào ra dáng một công tử quyền quý.
"Ngồi xuống."
Miêu Nhi nghe vậy, nhẹ nhàng mà ngồi bên cạnh hắn.
"Biết chữ chứ ?"
"Biết." Nàng đáp ngay.
"Người đâu, mang giấy bút ra cho ta." Diệc Nhật hô to.
Gia nhân nghe thấy lập tức cúi đầu nghe lệnh mà đi lấy đồ.
"Công tử định viết chữ sao?" Miêu Nhi nhìn hắn.
"Ừ."
"Ta dạy ngươi cái này."
.
.
.
Diệc Lam và Miêu Thu cũng vừa trò chuyện xong.
Bước ra khuôn viên mà nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thú vị.
"Người trẻ...Thân nhau cũng dễ dàng nhỉ ?"
Nhìn từ xa, họ chỉ thấy Diệc Nhật đang chỉ Miêu Nhi viết chữ gì đó.
Diệc Nhật còn cười đùa, khiến Miêu Nhi cũng bẽn lẽn mà cười theo.
.
.
.
Cuối cùng thì trời cũng gần trưa.
Nhà Miêu Cổ cũng rời đi.
Diệc Nhật duỗi người, rửa mặt mà cũng chuẩn bị rời đi.
Đi gặp Như Nguyệt.
Hệ thống lúc này lại hiện thông báo.
【Hi vọng lần sau ký chủ đừng lãng phí thời gian lo chuyện bao đồng như vậy.】
"Ngươi im đi." Hắn quẹt tay tắt đi thông báo mà rời đi.
Vừa đứng ngoài cổng nhà chính.
Đạp một bước.
Hắn đã bay lên tận trời cao.
Từ thành Sản Nữ đến thành Can Hạc, chỉ tốn một chút thời gian đối với hắn.
Muốn nhanh hơn cũng có thể, nhưng để lộ tu vi ở tầm này là đủ rồi.
.
.
.
"A...Diệc công tử ! Mời vào !"
Người hầu ở Nguyệt Hoa Lâu chào đón hắn rồi dẫn hắn đến phòng tiếp khách của Như Nguyệt.
"Ngươi đến muộn." Như Nguyệt nhìn hắn bước vào, tay vẫn đang gảy đàn.
"Có chút công việc gia tộc." Hắn thở dài.
"Việc nhà Miêu Cổ đến cầu thân sao?" Như Nguyệt hỏi.
Diệc Nhật ngồi trên một chiếc nệm để sẵn dưới đất.
"Đồn xa vậy sao ? Ừ."
"Người được cầu thân là ai vậy?" Như Nguyệt có chút tò mò.
Nàng không nhìn rõ được tương lai vào thời điểm này.
"Ta." Diệc Nhật đáp.
"Vậy sao... Thế thì công tử không nên đến những chốn như thế này nữa đâu."
Như Nguyệt vẫn tiếp tục đàn như không có gì xảy ra.
"Tại sao không chứ ? Ta trong sạch." Hắn phì cười.
"Công tử trong sạch, không có nghĩa là người đời tin ngài trong sạch."
Diệc Nhật lấy tách trà trên bàn mà uống.
"Người đời có nói ta dơ bản cả đời, cũng không thay đổi việc ta trong sạch."
Hắn mỉm cười.
"Cả thế giới nói ngươi sai, thì ngươi thật sự sẽ làm sai sao ?"
Như Nguyệt im lặng.
"Cách suy nghĩ của công tử thật khác thường."
Diệc Nhật thoải mái mà nhâm nhi trà, lắng nghe tiếng đàn của Như Nguyệt.
"Vậy sao ? Ta lại cảm thấy nó rất bình thường."
Sau một lúc, nàng đánh xong bản nhạc đang chơi.
"Vậy vị nhạc sĩ trong truyền thuyết đấy, thật sự là công tử sao?"
"Là ta." Diệc Nhật cũng không giấu điếm.
"...Thế thì ngài đã sống bao lâu rồi."
Vẻ ngoài của Diệc Nhật rất trẻ trung.
Nhưng nhìn vẻ ngoài mà luận tuổi tác ở thế giới này là việc quá vô dụng.
Những bản nhạc mà Diệc Nhật truyền đi, đều đã rất lâu.
Nghe việc Hắc Y Thiên Ma bảo rằng hắn có thể là thần linh, thì nàng càng dám chắc tuổi tác của hắn không giống vẻ ngoài.
"Chắc là mới mười bảy, mười tám thôi." Hắn bật cười.
"..."
Nói dối trắng trợn.
Thế nhưng nàng cũng không đôi co với hắn.
"...Công tử quả thực có tài."
Nàng tiếp tục gảy đàn.
"Quá khen."
"Thế câu trả lời của nàng là gì ?"
Diệc Nhật đến đây cũng là để lắng nghe câu trả lời của nàng.
"Công tử không thể mời vị cô nương nhà Miêu Cổ đi sao ?" Như Nguyệt trả lời.
"Không, người ta muốn đi cùng là nàng cơ mà." Hắn thoải mái đáp.