Chương 378: Hủy Sơ TâmNhư từ hư vô.Một nhóm ba người hiện hình mà bước vào Nguyệt Hoa Lâu.Trông như thể ba bóng ma trong suốt.Mặc trang phục vu nữ, mặt đeo mặt nạ hồ ly.Ba màu sắc.Đỏ, Xanh Lá, Vàng.Chỉ có duy nhất Bão Nhãn Cô Nương nhìn thấy họ."Mời vào."Bão Nhãn Cô Nương vừa nhìn thấy đã nhận ra, liền mời họ đến phòng của Như Nguyệt.Nàng không nói gì thêm, không đón tiếp nồng hậu.Vốn dĩ không nên làm ra động tĩnh gì lớn.Là người của Dạ Hoàng....Chiếc cửa phòng Như Nguyệt vừa được đóng lại.Hai người vu nữ đã lập kết giới, niệm ấn chú.Trong giây lát mà căn phòng tuyệt đối im lặng."Xin chào Vô Nhãn. Thứ lỗi vì chúng tôi đến muộn.""Không sao, chậm mà chắc. Cẩn thận một tí cũng tốt." Như Nguyệt xua tay.Họ là người của Hắc Y Hội.Dạo gần đây các gia tộc cho người theo dõi, điều tra rất gắt gao về hành tung của Dạ Hoàng.Hắc Y Hội cũng phải vô cùng cẩn thận để tránh bị phát hiện hành tung.Ba người kia cúi đầu.Sau đó người vừa trò chuyện lấy ra một chiếc hộp lớn mà dâng lên cho Như Nguyệt."Đây là vật do Hắc Y Thiên Ma đại nhân ra lệnh chúng tôi mang tới.""Đầu của Thần."Như Nguyệt mở chiếc hộp ra.Trông có hơi ghê tởm.Là cái đầu bầm dập của Huyết Diện.Nhưng mắt hắn đã nhắm lại.Ngủ sâu.Có vẻ như là bị Hắc Y Thiên Ma yểm bùa phong ấn."Được. Cảm ơn các ngươi."Nàng thu chiếc hộp về."Trên đường đến đây, Vô Nhãn đại nhân có bảo chúng ta chuẩn bị đồ dùng khám bệnh.""...Độc tố lại phát tán sao ?""Không, ta vẫn làm chủ được." Như Nguyệt lắc đầu.Nàng đặt tay nhẹ lên ngực."...Sơ Tâm của ta bị tổn thương.""Cái gì...!?'Vừa nghe lời đó, cả ba người đều hoảng hốt."Làm thế nào...!?"Như Nguyệt thở dài."Cũng không phải là điều gì xấu. Nhưng để đảm bảo không có biến chứng gì nên ta gọi mọi người."Ba người kia hiểu được."Vậy chúng tôi sẽ bắt đầu kiểm tra giúp ngài.""Được, Lục Hồ. Nhờ ngươi."Hai người kia đứng canh.Vị đeo mặt nạ hồ ly màu xanh lá đi đến mà niệm ấn chú.Sau đó truyền khí của bản thân vào thân thể nàng."...""Quả thật đã bị tổn thương.""Để cho chắc chắn, ngài có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra không ?"Như Nguyệt gật đầu.Nàng giải thích lại mọi việc."Ra vậy."Sơ Tâm.Đây là một Cấm Thuật được lưu truyền trong Hắc Y Hội.Chỉ những ai được sự cho phép của Hắc Y Thiên Ma mới có thể sử dụng.Bởi lẽ cấm thuật này ảnh hưởng đến tính cách của một người.Sơ Tâm sẽ ấn định tính cách, cảm xúc, suy nghĩ của một người tại một thời điểm.Đặt nó làm kim chỉ nam.Từ đấy về sau, dù cho trải qua bao nhiêu cái trăm vạn năm.Tính cách, suy nghĩ của người đó vẫn được giữ gần với Sơ Tâm nhất.Đây vừa có ích, lại vừa như một lời nguyền.Bởi lẽ một người sử dụng Cấm Thuật Sơ Tâm sẽ miễn nhiễm hoàn toàn với t·ấn c·ông tinh thần.Không thể làm họ sợ hãi. Không thể làm họ tức giận, không thể đả kích linh hồn họ.Sơ Tâm sẽ chống lại tất cả.Nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi.Cảm xúc của một người suốt quãng thời gian sẽ biến đổi.Sơ Tâm sẽ trấn áp nó.Nhưng không có gì tự dưng biến mất.Toàn bộ cảm xúc trái với Sơ Tâm, sẽ bị Sơ Tâm áp chế.Tích tụ lại bên trong cơ thể.Tạo th·ành h·ạt giống cho Siêu Tâm Ma.Siêu Tâm Ma... Chính là một mức độ cao hơn của Tâm Ma.Nó nuốt chửng một người nhanh hơn Tâm Ma rất nhiều.Mọi cảm xúc mà Siêu Tâm Ma tác động đều tăng trưởng lên bội phần.Bởi vì thế, nếu Sơ Tâm bị phá hủy không đúng cách.Siêu Tâm Ma rất có thể được hình thành.Hắc Y Thiên Ma dừng cảnh giới bản thân ở Thiên Ma, cũng là vì nàng sử dụng Sơ Tâm.Ma Đạo cần Tâm Ma để tu luyện.VIệc Sơ Tâm trấn áp hoàn toàn Tâm Ma khiến cho việc tiếp tục tu luyện là không thể.Nhưng nếu một ngày, Sơ Tâm của Hắc Y Thiên Ma bị phá vỡ....Thế giới nhất định sẽ không còn nữa.Như Nguyệt cũng hiểu điều này.Đôi lúc, nàng thấy được tương lai mà Hắc Y Thiên Ma bị phả hủy Sơ Tâm.Thứ sau đó...Đáng sợ đến tột cùng.Có một tương lai mà nàng nhìn thấy.Vạn vật chỉ một màu đen.Vạn vật không còn tồn tại.Chỉ có Hắc Y Thiên Ma đứng giữa hư vô.Khóc.Những giọt lệ chảy xuống hóa thành thời gian.Những tiếng la thét thảm thiết mở rộng không gian.Cảnh tượng lúc đó, quả thật là khải huyền."May mắn, Sơ Tâm không b·ị t·hương tổn bởi tác động mạnh.""Mà là một tác động nhẹ nhàng, nên nó không làm cho Tâm Ma dâng trào."Sơ Tâm có thể bị hủy hoại.Thứ hủy hoại Sơ Tâm rất không rõ ràng.Nhưng chung quy chính là khiến người sở hữu Sơ Tâm cảm nhận một luồng cảm xúc quá mức mà Sơ Tâm có thể áp chế.Sơ Tâm là một chiếc ly.Những cảm xúc trái với Sơ Tâm là nước được chứa đựng bên trong nó.Một khi giọt nước cuối cùng làm tràn ly.Sơ Tâm sẽ b·ị t·hương tổn.Như Nguyệt lúc đó.Đã bị lời nói của Diệc Nhật làm ảnh hưởng."Xin lỗi. Ta thật yếu đuối."Như Nguyệt trông có chút buồn.Chỉ vì vài lời nói.Sơ Tâm lại b·ị t·hương tổn."...Thật xấu mặt Hắc Y Thiên Ma đại nhân."Lục Hồ lắc đầu."Ngài đừng nói vậy.""Sơ Tâm vốn dĩ không phải là một thuật chú hoàn hảo.""Không phải do ngài."Một kẻ muốn hại người sử dụng Sơ Tâm.Cách tốt nhất là khiến chiếc ly chứa đựng cảm xúc của Sơ Tâm bị rót tràn.Thứ cảm xúc bên trong chiếc ly đó của mỗi người lại mỗi khác.Không phải cứ làm một người tức giận là sẽ làm phá hủy chiếc ly.Với Như Nguyệt, nàng đổ hết những cảm xúc yếu đuối của bản thân vào trong chiếc ly.Không được khóc.Không được mềm yếu.Ngươi không được phép vui vẻ trong khi mộ cha mẹ còn chưa được tế bái bằng xác những kẻ đã g·iết hại họ.Nhất định phải báo thù.Dùng Sơ Tâm để giữ cho bản thân lạnh lùng, vô cảm.Bởi vì thế mà suốt thời gian qua, nàng không thể khóc.Giữ vững sơ tâm, không được quên mối thù này.Thế nhưng lời ca của Diệc Nhật.Lời nói của Diệc Nhật.Khiến cho cảm xúc vốn dĩ đã được tích đầy của nàng suốt bao nhiêu năm qua.Tràn ra.Lục Hồ xem xét kỹ càng Sơ Tâm của Như Nguyệt."...Sơ Tâm vốn dĩ không thể chữa lành, chỉ có thể quyết định làm gì sau khi nó b·ị t·hương tổn.""Hoặc là dần dần tự phá hủy nó. Cho cảm xúc chảy ra dần, tránh việc cảm xúc ập đến cùng lúc quá nhiều làm cho người sở hữu bị điên loạn.""Hoặc là khóa kín cảm xúc bản thân, tuyệt đối không làm những việc khiến cảm xúc mà Sơ Tâm trấn áp nổi lên.""Tôi nghĩ quyết định ra sao, chỉ có thể do Vô Nhãn đại nhân quyết định.""Ta hiểu." Như Nguyệt gật đầu.Ba người vu nữ cúi đầu."Vậy chúng tôi đi đây, chúc Vô Nhãn Đại Nhân hoàn thành đại nghĩa.""Cảm ơn các ngươi." Nàng cúi đầu đáp lại....Ba người kia rời đi.Như Nguyệt ngồi yên tĩnh trong căn phòng của mình.Tay nhẹ gảy lên những bài nhạc của Diệc Nhật."Diệc Nhật.""Ngươi...Giống ta ?"