Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!

Chương 20



"Thầy Phó, chờ một chút đã." Sở Chu bị Phó Tuân kéo tới căn phòng có chủ đề là con giáp mèo, không dám nói chuyện lớn tiếng "Hai chúng ta hành động cùng với nhau, có phải là có hơi trắng trợn táo bạo quá không."

Phó Tuân một bên mở ngăn kéo tìm kiếm đạo cụ, một bên khẳng định "Không sao, có tôi ở đây, cậu không cần phải căng thẳng."

Sở Chu gãi gãi phần tóc ở sau gáy, lập tức phản bác "Tôi…… Không có căng thẳng mà."

—— Nếu như tôi mà căng thẳng, thì khả năng một nửa nguyên nhân là do tôi đang ở cạnh anh!

Phó Tuân ngừng động tác, đứng dậy đi tới phía cậu, hạ thấp giọng xuống "Không phải vừa nãy cậu hỏi tôi, lý do còn lại khiến tôi nhìn ra được thân phận của cậu là gì sao?"

"Á?" Sở Chu bối rối.

Phó Tuân nắm lấy cái tay đang đặt ở gáy của Sở Chu, nhẹ nhàng đặt ở trước người mình, ghé vào tai cậu nói nhỏ, hơi thở gần như trong gang tấc "Lúc cậu căng thẳng, sẽ có rất nhiều động tác nhỏ."

Hai tai Sở Chu nóng lên, hơn nữa còn có xu hướng lan lên má. May mà Phó Tuân lập tức tránh ra, nếu không Sở Chu sợ rằng khuôn mặt của mình sẽ bị hun tới đỏ bừng trong nháy mắt.

Không ngờ Phó Tuân còn chưa nói xong, cầm cổ tay của Sở Chu lắc qua lắc lại, ra vẻ nghiêm túc như đang dạy dỗ bạn nhỏ học mầm non, nhưng trong mắt lại có ý cười mờ nhạt "Đặc biệt là bàn tay này, vừa gãi mặt lại vừa gãi cổ, không hề an phận chút nào."

Được rồi, nên quen với việc còn phải hiền lành*¹.

Sở Chu không dám nhìn thẳng vào Phó Tuân, đành phải cúi mặt sang một bên, thuận tiện che lại đôi tai hồng rực của mình, nhỏ giọng trả lời "Thầy Phó…… Năng lực quan sát của anh thật tốt, chính tôi cũng chưa phát hiện ra……"

Bầu không khí này thật sự rất kỳ diệu, nếu như là Sở Chu đang edit video, vậy thì đoạn này chỉ sợ tất cả hiệu ứng sẽ là màu hồng mất. Các cameraman là trai thẳng ở bên cạnh đều lùi ra ngoài cửa với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cẩn thận mà quay phim, cảm giác như các camera đều đang đổ mồ hôi lạnh.

Sở Chu lén nhìn Phó Tuân, lại thấy vẻ mặt của anh hoàn toàn tự nhiên, không hề nhận ra được sự kỳ quái nào.

…… Thật xin lỗi, thầy Phó đúng là không thể hiểu được suy nghĩ của một người bình thường như tôi, là do tôi quá gay. Sở Chu chửi thầm ở trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy khổ đến mức không nói nên lời.

Cho nên, Sở Chu ở trong bầu không khí mà chỉ có mình cậu thấy là rất quỷ dị, bắt đầu tìm kiếm manh mối xung quanh. Ngoại trừ xung quanh cái bàn thấp ở trong phòng, thì khắp nơi đều là tủ sắt có ngăn kéo, so với người còn cao hơn, từ trên xuống dưới có tổng cộng mười một cái ngăn kéo, ngoại trừ cái ngăn kéo ở giữa, thì các ngăn kéo còn lại đều được dán mười cái nhãn có thứ tự từ lớn đến nhỏ, hơn nữa còn có thể kéo ra, mà cái ngăn kéo không được dán nhãn thì lại bị khóa, kéo không ra. Bức tường phía bên phải có dán một bóng người cao lớn màu đen, áo phông của người đó còn được dán một đống chữ cái, nhìn qua có hơi đáng sợ*².

"Cái tủ này chắc là cơ quan." Sở Chu mở miệng trước "Mở ngăn kéo tương ứng với mã số, khóa ngăn kéo ở giữa sẽ được mở ra, như vậy thì có thể lấy được mã số giấu trong căn phòng này."

Phó Tuân gật đầu "Cậu nói không sai."

Sở Chu hỏi "Vậy gợi ý đâu? Anh đã tìm được chưa?"

Phó Tuân nghiêng đầu dùng cằm chỉ vào bức tường phía bên phải "Cậu nhìn cái bóng người kia đi."

Sở Chu làm theo chỉ dẫn của anh, nhưng nhìn một lúc lâu rồi mà vẫn không hiểu, cậu chỉ cảm thấy bóng người được dán lên tường này càng đáng sợ hơn thôi.

"Nhìn kỹ vào, nhìn các chữ cái được dán lên ấy." Phó Tuân tiếp tục nhắc nhở.

Sở Chu nghe lệnh nhìn kỹ một lần nữa, muốn xem xét kỹ hơn bí mật của các chữ cái này...

Hóa ra các chữ cái lòe loẹt này lại là các con số tiếng Anh được in đè lên nhau!

Người đã thiết kế ra cái này, thiên tài, chắc chắn là thiên tài. Các loại chữ cái khác nhau hoặc là tròn trịa như bánh bao, hoặc là gầy giống như gậy trúc, chen chúc với nhau như một con gấu trúc đang nhai tre, nếu như không nhìn kỹ thì bạn sẽ không thể nhìn ra đây là các chữ cái tiếng Anh!

"One, four, six, eight……1468." Sở Chu nhíu mày phân biệt nửa ngày, mới tìm ra được toàn bộ các con số.

Phó Tuân đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, đột nhiên lại nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa, có người muốn tới đây, vội vàng tiến lên kéo Sở Chu lại. Sở Chu đột nhiên không kịp phòng bị, không giữ vững được trọng tâm, trực tiếp ngã vào người Phó Tuân.

Các cameraman lại bất ngờ bị dọa sợ, lại lùi ra ngoài cửa một lần nữa.

—— Hai người các cậu lại bắt đầu rồi à?!

Sở Chu cũng không nói nên lời: Thầy Phó, anh là trai thẳng thì không cần lúc nào cũng cầm tay tôi kéo tới kéo lui như vậy chứ??? Rất nguy hiểm!

"Í, hai người ở đây à." Tần Tiểu Lâu đến vô cùng đúng lúc, bầu không khí kỳ diệu lập tức bị xua tan. Trước khi bước vào phòng, hắn còn thấy kỳ lạ mà lẩm bẩm "Sao cameraman lại đứng chắn ở cửa vậy, sao không lại gần mà quay."

"……" Cameraman: Nói không nên lời.

Sở Chu cảm thấy có hơi ngoài ý muốn "Anh Tiểu Lâu, sao anh lại tới đây."

"Tôi tùy tiện đi xem thôi." Tần Tiểu Lâu trả lời ngắn gọn "Hai người tìm được manh mối gì ở bên này vậy?"

"Tủ." Sở Chu chỉ vào một hàng ngăn kéo ở phía sau "Mỗi một cái ngăn kéo đều tương đương với một con số, chỉ cần mở các ngăn kéo tương ứng với mã số ra là được."

Tần Tiểu Lâu cái hiểu cái không, ánh mắt nhìn xuống "Sao hai người lại nắm tay vậy."

Sở Chu lộ ra vẻ xấu hổ "……!!"

Phó Tuân buông tay ra, mặt không đổi sắc "Đã quên buông ra."

"Ồ, thì ra là thế." Tần Tiểu Lâu cái hiểu cái không mà gật đầu.

—— Cái gì mà là "Thì ra là thế"??? Anh ấy căn bản còn chưa trả lời vấn đề của anh mà! Anh còn gật đầu?! Anh đã hiểu được cái gì rồi?? Đến tột cùng là sao anh lại như thế này cơ chứ??

Sự gào thét trong lòng của Sở Chu nhiều như biển.

Đúng là trong mười người đàn ông thì có đến tám người bị ngốc.

"Vậy mật mã là cái gì thế?" Tần Tiểu Lâu tiếp tục ngây thơ.

Sở Chu có chút do dự "À, cái đó……"

Phó Tuân trả lời trước "Không biết, cùng nhau tìm xem đi."

Sở Chu nhìn Phó Tuân một cái, Phó Tuân gật đầu.

Khó trách Phó Tuân muốn kéo cậu trở về, là vì không muốn bị lộ ra manh mối ở đâu.

Nhưng mà...

Nhưng mà trên tường có một cái bóng lớn như vậy, cho dù có không chủ động nói với người khác, người khác cũng sẽ nhìn thấy thôi!

Đúng như dự đoán, Tần Tiểu Lâu thấy được bóng người ở trên tường, tò mò mà đi tới xem xét ---

Nhưng có lẽ là vì hình dạng của các chữ cái quá khó hiểu, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, từ đầu đến cuối, hắn không hề để ý tới các chữ cái trên hình, thay vào đó, hắn ngạc nhiên quay lại nói "Hai người nhìn này, cái hình dán này cao như vậy, trông rất giống bóng dáng của tôi."

Dứt lời, hắn đứng ở phía trước, còn làm tư thế không khác lắm so với hình dán màu đen.

Phó Tuân "Ồ."

Sở Chu "……"

Tuy rằng bề ngoài nhìn không ra, nhưng hóa ra anh lại là một người thuộc trường phái ngốc nghếch dễ thương đấy Tần Tiểu Lâu.

"Có lẽ đây là do tổ tiết mục cố ý." Phó Tuân đột nhiên sờ cằm, tựa như là đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó bắt đầu nghiêm túc nói "Việc cái bóng này lại giống như là bóng của cậu, có lẽ là do có cơ chế giả tưởng gì đó, mục đích là để khiến cậu đứng ở đây, sau đó manh mối sẽ xuất hiện thông qua sự biến đổi của ánh sáng và bóng tối."

"Ồ, hóa ra là như vậy!" Tần Tiểu Lâu vậy mà lại dựng thẳng hai tai lên nghiêm túc lắng nghe.

Sở Chu trợn mắt há mồm mà nhìn Phó Tuân: Lừa gạt người ngốc nghếch thành thật như vậy, anh không đau lòng sao? Thầy Phó?

Phó Tuân trịnh trọng gật đầu, giải thích "Chúng tôi đi giải đề giúp bọn họ trước, cậu đứng quan sát ở đây, đợi lát nữa tôi sẽ bảo người khác đến giúp cậu sau."

Tần Tiểu Lâu nghiêm túc gật đầu.

Phó Tuân ném cho Sở Chu một ánh mắt, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.

Sở Chu cười "Tuy rằng anh cố ý để anh ấy lại để chặn manh mối, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì ngay cả anh Tiểu Lâu cũng sẽ đoán ra được là có vấn đề gì đó thôi. Chắc là anh cũng không mong là có thể lừa dối anh ấy mãi được, anh muốn kéo dài thời gian sao?"

Phó Tuân cũng nhẹ nhàng mỉm cười, khóe môi mềm mại xinh đẹp cong lên "Một ván này đối với chúng ta mà nói, kéo dài thời gian là đủ rồi."

Họ đẩy cửa đi vào phòng tuổi chuột ở bên cạnh, phát hiện trong phòng có đầy các quả bóng nhựa trên mặt đất, Lâm Vũ Thanh ở phía đối diện còn đang phát sầu với một dãy các hộp thủy tinh. Lâm Vũ Thanh thấy bọn họ tới, hỏi "Anh Tiểu Lâu đâu? Đột nhiên không thấy anh ấy đâu, hai người có nhìn thấy anh ấy không?"

Sở Chu "Anh ấy đang ở phòng bên cạnh."

"Vậy thì tôi đi tìm anh ấy! Dù sao thì tôi cũng không biết giải cái này." Lâm Vũ Thanh nhanh chóng bỏ đi "Nơi này giao lại cho hai người!"

Sở Chu đỡ trán "…… Có cần phải chạy nhanh như vậy không?"

Phó Tuân không để ý "Vậy tùy tiện nhìn một chút đi."

Từ trái sang phải có bốn cái hộp kính, một số hộp còn có nhãn mác. Hộp thứ nhất dán con số 3, hộp thứ hai là con số 5, hộp thứ ba không có dán nhãn, mà lại có một màn hình điện tử, bên cạnh còn có một mũi tên với dòng chữ "nhập mật mã vào", hộp thứ tư là con số là 17.

"Ồ, hóa ra là hai người ở đây." Khi hai người đang xem đề thì Tân Di đột nhiên đẩy cửa thò đầu vào "Đang giải mã sao? Hạ Nam Phong ở phòng tuổi hổ bên cạnh đã giải được rồi, phòng tuổi trâu thì cô ấy không giải ra được, yêu cầu hỗ trợ."

Phó Tuân nói "Sở Chu, cậu đi đi, việc ở đây để tôi giải quyết cho."

Sở Chu lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt nghi ngờ với Phó Tuân "Thầy Phó, anh chắc chắn chứ?"

Rốt cuộc thì đây cũng là một dãy số, tuy rằng rất đơn giản, nhưng mà cũng là toán học đó.

"Không phải chỉ cần tìm ra quy luật của các con số thôi sao?"

Phó Tuân gật đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc ——

Đếm số bằng các ngón tay.

Sở Chu "……"

Phương diện toán học của thầy Phó đúng là yếu quá.

Phó Tuân đếm một lúc thì gặp phải khó khăn, không khỏi nhíu mày, Sở Chu tựa hồ thấy anh đổ mồ hôi.

"Sở Chu……" Phó Tuân đột nhiên tha thiết nhìn về phía cậu.

Hiện tại đến lượt Sở Chu đổ mồ hôi.

"…… Được rồi, được rồi." Sở Chu đột nhiên hiểu được ý muốn của anh, duỗi tay ra "…… Cho anh mượn."

Vì vậy Phó Tuân kéo tay Sở Chu qua, cần cù chăm chỉ mà đếm tiếp.

Sở Chu cắn môi dưới, cố gắng nhịn cười ——

Sao cậu lại cảm thấy thầy Phó dễ thương như vậy chứ.

"Vẫn nên để cậu giải cái này thôi, Sở Chu." cuối cùng, Phó Tuân thua cuộc, quyết định từ bỏ.

"Được thôi."

Sở Chu suýt chút nữa thì cười ra tiếng, mím môi nhịn cười đến mức đau hết cả quai hàm.

Phó Tuân híp mắt, hạ thấp giọng nói "Cậu đang cười?"

"Không có, không có.” mặc dù Sở Chu vỗi vàng lắc đầu, nhưng vẻ mặt sung sướng khó hiểu đã phản bội cậu.

Phó Tuân rộng lượng, nhưng anh cũng biết ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm "…… Không sao cả, muốn cười thì cười đi."

"Không cười, không cười.” Sở Chu mỉm cười lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự ấm áp.

"……"

Tân Di - người đã thấy hết tất cả mọi việc đột nhiên hoang mang: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm cái gì……

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: IDK y"all:)))) gốc là "Hành đi, nên thục còn phải thục.", thục thì cây đậu đỗ, hiền lành, quen thuộc, thành đạo, nấu chín, bla bla bla nhưng chả cái nào hợp quả câu này, tui cố để từ ổn nhất rồi.....nhưng mà vẫn không ổn lắm:")

*²: "Có hơi đáng sợ" gốc là "Càng thấm người" tra thì ghi là thấm nước:Đ mà chả có lý gì hết nên để vậy đi.

P/S: Mọi người mà thấy từ "khẩn trương" ở đâu thì bảo tui nhé, tui sẽ sửa lại thành "căng thẳng", cảm ơn mọi người nhìuuu!!!