Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!

Chương 36



Phó Trì đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt kiên định nhìn hai người đồng đội của mình “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ thua mất, chắc là phải có chiến lược thôi.”

Sở Chu nhìn hắn, muốn nghe xem hắn sẽ có kế hoạch không tệ nào.

Phó Trì “Lại đây, tôi đang chăm chú lắng nghe này.”

“……”

Đồng đội cạn lời hết.

Hạ Nam Phong lẩm bẩm “Anh chưa nghĩ ra được cái gì à.”

Sở Chu suy nghĩ cẩn thận rồi nói “Sự chênh lệch giữa thực lực quá lớn, không có cái để mà Điền Kỵ đua ngựa*¹, tôi và Nam Phong sẽ thử giữ một người, sau đó anh Trì sẽ một người đánh hai.”

Phó Trì thở dài “Sao cậu không nói luôn là tôi một người đấu ba, sau đó hai người đánh call*² cho tôi đi.”

Hạ Nam Phong mặt dày vô sỉ cười hì hì “Đây còn không phải là do bọn em đối xử với anh rất tốt à.”

Phó Trì không biết phải nói gì “…… Sao em vẫn có thể sáng chói như mặt trời nhỏ thế.”

Theo tiếng còi báo hiệu vang lên, ván thứ hai chính thức bắt đầu. Ván thứ hai này, mọi người chơi tương đối cẩn thận và giằng co, cho nên sau khi hai bên cuối cùng cũng có người lên được trên bệ, cũng vẫn không có ai bị rơi xuống nước. Nhóm xuất phát cuối cùng cùng của hai đội là Phó Tuân và Hạ Nam Phong, tốc độ của Phó Tuân nhanh hơn Hạ Nam Phong rất nhiều, mắt thấy Phó Tuân sắp lên được đây, một tay Phó Trì nắm lấy cổ áo của Tần Tiểu Lâu, một tay giúp Sở Chu nắm lấy cổ tay của Lâm Vũ Thanh, nghiêng đầu nói với Sở Chu “Cứ giao chỗ này cho tôi, đi ngăn Phó Tuân lại đi, đừng để cậu ta tới làm phiền tôi!”

Tình huống của Sở Chu khó khăn, nhớ tới kết cục của ván một thì lại càng thêm buồn bực. Nhưng cậu vẫn căng da đầu tiến lên, giang hai cánh tay ra, dùng tư thế diều hâu bắt gà con vọt tới trước mặt Phó Tuân, lạnh lùng và giận dữ lao về phía anh “Thầy…… Thầy Phó, anh đừng tới đây!”

Vì thế nên cậu đã thành công bị diều hâu bắt gà con, nhưng cậu mới là gà con.

Lúc Sở Chu đang ra sức giãy giụa, đột nhiên cậu cảm giác mình bị đẩy mạnh từ phía sau một cái, làm cậu lảo đảo về phía trước, vô tình đẩy ngã luôn cả Phó Tuân, mặt cậu trực tiếp tiếp xúc thân mật cùng với lồng ngực của người đang nằm ở dưới người cậu.

Cơ ngực xúc cảm còn đàn ông lắm. Đây là phản ứng đầu tiên của Sở Chu.

Phản ứng thứ hai của Sở Chu: Aaaaaaaa ——

Chờ tới lúc cậu kịp phản ứng lại, gương mặt đã bắt đầu chạy chương trình, chỉ số tốc độ hướng về phương xa chạy băng băng, hồn phách đều bị dọa đến bay mất. Mà đầu sỏ gây tội đẩy cậu là Hạ Nam Phong lại vẫn đang chỉ ngón tay ra lệnh cho cậu “Cậu ngăn anh ấy lại trước đi! Tôi đi giúp anh Trì đã!” Sau đó thì lập tức xoay người chạy về chỗ hỗn loạn ở bên kia.

—— Tôi làm sao mà ngăn anh ấy lại được! Chị mau quay lại đây đi! Việc này không giống với kế hoạch mà!

Sở Chu khóc không ra nước mắt.

Cái bệ tròn to như vậy, một bên là trận chiến nhiệt huyết, một bên lại là sự yên tĩnh xấu hổ.

…… Giả chết thôi.

Sở Chu dứt khoát không thèm nhúc nhích luôn.

“Đừng giả chết, đứng lên đi.” Phó Tuân vỗ lưng cậu như đang vỗ quả bóng cao su “Trên người cậu toàn là nước, khiến tôi ướt hết cả rồi.”

Sở Chu tiếp tục chôn đầu, nghĩ thầm: Tôi đứng lên kiểu gì bây giờ, mặt của tôi vẫn còn đang hồng đấy……

Cậu hơi ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra ánh mắt có chút ướt át, cậu không ôm hy vọng gì mà nhỏ giọng cò kè mặc cả “…… Cứ từ từ đã, thầy Phó.”

Cả người Phó Tuân đột nhiên có cảm giác như trái tim của mình bị mềm mại mất đi một góc, anh không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên anh nhìn thấy một chú mèo, đứa nhỏ lông xù đó liếm ngón tay của anh làm nũng, ngây ngô kêu "Meo" một tiếng.

Đáng…… Đáng yêu quá đi.

Phó Tuân có chút không tự chủ được mà nâng tay lên, muốn khảy tóc của Sở Chu một chút trước khi có ai đó đến, nhưng đúng lúc này, ở bên kia lại có một tiếng vang rơi xuống nước rất lớn, cứ như là một người nặng 800 cân nhảy xuống dưới nước vậy. Sau khi Sở Chu nghe thấy thì lập tức đứng thẳng dậy, lùi về phía sau vài bước, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Giống như nai con bị hoảng sợ vậy. Sau khi Phó Tuân âm thầm đánh giá xong thì lập tức buồn bực, vì sao mình lại không nhịn được đi so sánh Sở Chu với động vật nhỏ……

Ba người Phó Trì, Tần Tiểu Lâu và Lâm Vũ Thanh đồng thời rơi xuống nước, là do Hạ Nam Phong nhân lúc ba người bọn họ đang lăn lộn thành một đống với nhau thì đẩy họ xuống. Phó Trì kích động vỗ mặt nước, tức giận rít gào “Vì sao em lại đi mưu sát đồng đội của mình cơ chứ! Đây là chiêu thức giết địch một ngàn tổn hại tám trăm gì thế!”

Hạ Nam Phong đúng lý hợp tình “Em cũng không còn cách nào nữa! Ít nhất lấy một đổi hai, chúng ta cũng không lỗ!”

Phó Trì nhìn thấy Phó Tuân đang chậm rãi đứng lên ở sau lưng cô, bắt đầu vui sướng khi thấy người gặp họa mà chỉ vào đằng sau của cô “Đợi lát nữa mấy người nhớ lại sự sợ hãi lúc bị Phó Tuân điều khiển thì không cần kêu khổ anh Trì cứu mạng nhá.”

Hạ Nam Phong nhìn thấy Phó Tuân, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô lại nhìn Sở Chu, đột nhiên cô lại lóe lên một ý tưởng, chạy nhanh tới ra chiêu nói vào tai cậu “Hiện tại cũng chỉ còn cách này thôi, lát nữa cậu cứ trực tiếp tiến lên, nhảy lên trên người anh ấy, dùng trọng lượng cơ thể của mình để đẩy anh ấy xuống.”

Sở Chu nghiêm túc nghe xong phương pháp của cô thì lập tức từ chối “Không được đâu!”

Hạ Nam Phong hỏi lại “Vậy cậu nói thật đi, tại sao lại không được?”

“Cái này, cái này……” Sở Chu moi hết cõi lòng cũng nói không nói ra được lý do, khí thế chậm rãi hạ xuống, chột dạ mà quật cường phản bác “Chỉ là không được thôi……”

Hạ Nam Phong vỗ cậu “Tôi nói có thể thì là có thể, mau tiến hành đi!”

Sở Chu yếu đuối nói “Chị là một người phụ nữ thật đáng sợ.”

“Mau lên!” Hạ Nam Phong thúc giục “Tất cả là vì thắng lợi.”

Sở Chu bị không trâu bắt chó đi cày, khi đối mặt với Phó Tuân thì căng thẳng lo lắng, cậu có thể nghe thấy tiếng nhịp tim kích động của mình. Cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói câu “Xin lỗi”, sau đó tăng tốc phóng về phía Phó Tuân, nhảy lên trên người anh.

Vẻ mặt Phó Tuân bối rối, buộc phải lùi về phía sau một bước, sau đó an toàn đón được Sở Chu.

Sở Chu: Đờ mờ*³.

Giữa giây phút ngắn ngủn ấy, Sở Chu đột nhiên ngộ ra được một đạo lý làm người: Sau khi một tình huống xấu hổ vừa đi qua, thì sẽ có một tình huống còn xấu hổ hơn đi đến.

Ví dụ như việc bây giờ cậu đang giống như một con gấu túi treo ở trên người Phó Tuân vậy.

Chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ.

Phó Tuân đại khái cũng bị đơ ra bởi động tác bất ngờ này, anh chậm chạp không kịp phản ứng lại. Chỉ nghe thấy một tiếng “Hây nha” mạnh mẽ, một chân Hạ Nam Phong đã đá vào lưng của Sở Chu.

"Bùm" một tiếng, Sở Chu và Phó Tuân cùng nhau rơi xuống nước.

Đúng là các vị thần đã tới đây để giúp đỡ.

“Tôi phục rồi.” Phó Trì đứng xem ở một bên trợn mắt há mồm “Tuyệt chiêu giết địch một ngàn tổn hại tám trăm này, ván này em ấy đã tận dụng hết rồi, tôi đã bị thuyết phục.”

Trọng tài lập tức thông báo “Ván thứ hai kết thúc, đội của Phó Trì chiến thắng.”

Khi Sở Chu bò lên bờ từ trong nước, Phó Tuân còn duỗi tay kéo cậu lên. Sở Chu có hơi ngượng ngùng, gãi đầu nói “Xin lỗi anh nha thầy Phó, vừa rồi.……”

“Không sao, chỉ là trò chơi mà thôi.” Phó Tuân không để tâm lắm “Cảm giác lúc bế cậu đều biến thành bình thường như lúc ăn cơm, cậu cũng nên quen một chút đi.”

Sở Chu:???

Sao giọng điệu của anh cứ như là đương nhiên thế!

Cuối cùng, việc quyết định thắng hay thua là ở ván thứ ba, sau một trận chiến hỗn loạn, trên bệ tròn cũng chỉ còn lại hai người Phó Trì và Phó Tuân.

“Tôi biết.” Phó Trì phiền muộn mà lại trung nhị*⁴ thở dài, “Đây được gọi là trận chiến của số mệnh.”

Phó Tuân lạnh lùng nói “…… Cậu có bệnh à.”

Phó Trì cười lớn một tiếng, vươn ngón tay ra kiêu ngạo nói “Cậu nhìn kỹ đây, tiếp theo, tôi muốn biểu diễn tuyệt kỹ của tôi!”

Khi mọi người đều đang nhón chân mong chờ, thì nhìn thấy Phó Trì đột nhiên nghiêng người nằm xuống, thân thể nằm thẳng tắp.

Mọi người:?

Vẻ mặt Phó Trì nghiêm túc: “Đây là tuyệt kỹ thứ nhất của tôi, —— nằm thẳng như cung tên!”

Phó Tuân đen mặt “……”

Phó Trì lại đổi tư thế khanh chân ngồi dậy, nghiêm túc nói “Đây là tuyệt kỹ thứ hai của tôi, ngồi yên không động như cái chuông*⁵!”

Mọi người đứng xem đã cười nắc nẻ rồi.

Lúc này tâm trạng của Phó Tuân khó có thể dùng một lời để nói hết “Vì sao tôi lại phải đấu với loại người như vậy cơ chứ?”

Phó Trì còn chưa chơi đủ “Tuyệt kỹ thứ ba của tôi…… Ặc.”

Phó Tuân tát một cái vào mặt Phó Trì, ấn người hắn xuống, sau đó đẩy hắn ra rìa của bệ tròn, thấp giọng nói “Đây là Thái Cực bát quái liên hoàn chưởng của tôi, cậu có thể câm miệng được rồi.”

“Đợi đã! Vừa rồi tôi có dùng lực đâu, cậu đây là đánh lén!” Phó Trì nhất thời bị rơi vào thế yếu, sức lực của hai người vốn là cách nhau tám dặm, lúc này vị trí lại đang ở hoàn cảnh xấu, muốn lật lại tình thế thì có chút lực bất tòng tâm. Hắn bị đẩy ngã ở bên cạnh rìa của bệ tròn, cho nên lại càng không thể dùng sức, vì thế nên mới bị đẩy xuống nước.

Người ngu ngốc thì thường mắc phải những sai lầm ngu ngốc.

Hạ Nam Phong khó tin ôm mặt “Thế mà tôi còn nghĩ là sẽ có trận đấu tuyệt đỉnh lắm, kết quả vậy mà lại giống y như học sinh tiểu học đánh nhau, đúng là không thể nhìn nổi.”

Đội của Phó Tuân đã thắng hai trên ba ván. Đội chiến thắng có thể đạt được năm cái lá vàng do tổ tiết mục phát, đội thua thì chỉ có ba lá, đội thắng cuộc còn có thể rút được một giải thưởng nữa, đó chính là một trong những loại đạo cụ có công năng thần kỳ khác nhau, và sẽ được sử dụng ở vòng chung kết.

Lâm Vũ Thanh hỏi đạo diễn “Vòng chung kết lại là xé bảng tên đúng không.”

Đạo diễn lộ ra một nụ cười có ý “Cậu hiểu mà”.

Hạ Nam Phong “Tôi biết ngay mà, đây là một chương trình xé bảng tên.”

Phó Trì thở dài “Haizzz, ván cuối là ý tưởng của tôi đó.”

Hạ Nam Phong an ủi hắn “Không quan trọng, điều này chứng tỏ anh là một người rất phóng khoáng.”

Phó Trì cảm thấy chắc là mình được khen “Cảm ơn…… Ơ? Từ từ, sao em lại biết được.”

Hạ Nam Phong nhìn hắn một cái, trêu chọc “Không cần có đầu óc, chẳng phải là đặc biệt phóng khoáng sao.”

“……” Phó Trì xoa tay hầm hè “Hôm nay anh sẽ thay anh của em thanh lý cả nhà.”

“Mẹ ơi cứu con, bố muốn đánh con.” Hạ Nam Phong giả vờ giả vịt nhỏ giọng*⁶ trốn đằng sau Sở Chu.

“Mẹ nó, chị không cần phải gọi loạn như vậy!” Sở Chu nóng nảy, quỳ xuống cầu xin bà cô này không cần ghép CP cho cậu nữa đâu!

“Hahahahahahaha……” thế mà Phó Trì lại cười thực vui vẻ.

Phó Tuân ở cách đó không xa lại bắt đầu bực bội.

Lâm Vũ Thanh mang cái hộp rút thăm đạo cụ tới trước mặt anh “Anh Phó, anh là đội trưởng, nên anh rút thăm đi.”

Phó Tuân tùy tiện sờ soạng một lúc, sau khi đọc được nội dung thì sắc mặt thay đổi, khóe môi nở một nụ cười nhạt.

Cái này được.

__________

Trò chơi thứ hai là trò chơi hỏi đáp. Bọn họ đổi sang một cái sân chơi khác, nói là đổi sân chơi, thật ra chính là thay đổi cái bể bơi mà thôi, trên bờ của cái bể bơi này có hai cái cầu trượt phao rất dài, ngồi ở trên đỉnh cầu trượt vừa vặn có thể trượt xuống bể bơi, một cái cầu trượt có thể ngồi hai người.

Một người ở phía trước trả lời câu hỏi, hai người còn lại thì sẽ ngồi ở trên cầu trượt.

“Việc trả lời câu hỏi này không phải là sở trường của Sở Chu sao? Cậu mau đến đây đi!” Hạ Nam Phong đẩy Sở Chu tiến lên.

Dự kiến người mà đội bên kia phái ra chính là Phó Tuân.

Cách thức trả lời câu hỏi là đội nào trả lời được trước và trả lời đúng thì đội còn lại sẽ phải chịu phạt, nếu trả lời sai, thì đội đó sẽ phải chịu trừng phạt. Trả lời đúng một câu hỏi thì sẽ được một điểm, trả lời sai cũng sẽ không bị trừ đi điểm nào, thắng hay thua thì sẽ do tổng điểm cuối cùng quyết định.

“Câu hỏi đầu tiên, xin hãy nghe cho kỹ.” Giọng nam máy móc bắt đầu đọc đề, màn hình nhỏ ở phía trước chạy chữ theo “Lớp 3/1 có tổng cộng 50 người, trong đó có 25 người thích ăn táo, 22 người thích ăn quýt, 13 người vừa thích ăn táo vừa thích ăn quýt, hỏi có bao nhiêu không thích ăn cả hai loại quả này? Đếm ngược mười lăm giây, xin trả lời ——”

Phó Tuân chậm rãi nói “…… Hả?”

Anh giơ tay ra nghĩ muốn tính bằng ngón tay nhưng lại không biết tính kiểu gì.

Trọng tài “5, 4, 3……”

Sở Chu “16!”

Trọng tài “Trả lời chính xác!”

“Aaaa ——”

Chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai hòa lẫn với tiếng "bùm" của nước, cầu trượt ở đằng sau Phó Tuân lập tức biến thành 90 độ, Lâm Vũ Thanh và Tần Tiểu Lâu giống như hai hòn đá ở trên máy bắn đá, bị vứt vào trong nước, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.

Hạ Nam Phong nhìn thấy tất cả không khỏi cảm thán “Tổ tiết mục quá độc ác.”

Phó Trì thâm ý nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của Sở Chu.”

Phó Tuân: “……”

Tổ tiết mục tổ đang nhắm vào mình.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: "Điền Kỵ đua ngựa" Điền Kỵ là một tướng sĩ nước Tề, năm xưa ông đua ngựa với Tề vương, đánh cược bằng ngàn lạng vàng, ông đã được Tôn Tẫn chỉ cho cách thắng, dùng con ngựa kém nhất đua với con ngựa giỏi nhất của Tề vương, rồi dùng con ngựa giỏi nhất đua với con ngựa giỏi vừa của Tề vương, cuối cùng thì dùng con ngựa giỏi vừa đua với con ngựa kém nhất của Tề vương, kết quả Điền Kỵ thắng được hai trận.

*²: Không hiểu vụ đánh call lắm:))) QT nó vậy nên thôi để vậy huhu.

*³: Gốc là "Thảo".

*⁴: "Trung nhị" là cái bệnh tuổi teen Nhật Bản đó đấy:))))

*⁵: Gốc của "Ngồi yên không động như cái chuông" là "Bất động không diêu ngồi như chung", chung là chuông, phút hoặc cái chén bla bla nên chọn chuông nhé:))))

*⁶: Gốc của "Nhỏ giọng" là "Đà thanh đà khí".

P/S: Thấy có lỗi chính tả thì bảo tui nhó chụt chụt ●3●