Chiếc ghế văn phòng vang lên cọt kẹt trong văn phòng làm việc mờ tối vắng vẻ. Giữa những dãy bàn ghế xếp thành hàng dài ngay ngắn. Có hai bóng người đàn ông cao lớn ngồi đối mặt. Liên tục lặp lại một động tác nhấp nhô lên xuống. Bọn họ quấn lấy nhau, nặng nề thở dốc.
“A… a… a…”
Dịch Nguyên ưỡn ngực cong mông, ngửa đầu nhíu mày run giọng rên rỉ. Hắn trần truồng ngồi trên đùi Lâm Minh Viễn. Hai tay ôm cổ cậu mà điên cuồng nhún. Tiếng nước lép nhép dâm đãng phát ra đều đều từ nơi kín đáo phía dưới.
Lâm Minh Viễn mặc nguyên áo sơ mi trắng quần tây đen. Chỉ kéo mỗi khóa quần để hành sự. dương v*t thô to không ngừng được lỗ nhỏ ướt át nuốt vào nhả ra. Sự ma sát da thịt trần trụi mà không hề bị ngăn cách bởi một lớp bảo vệ. Mang đến cho cả hai khoái cảm bất tận.
Dịch Nguyên thích chơi trần, hắn chưa bao giờ cho Lâm Minh Viễn đeo bao. Hộp bao cậu mua để dùng với hắn đều bị hắn ném hết. Hai người cho đến hiện tại vẫn không hề dùng bao khi quan hệ.
Lâm Minh Viễn nghe nói, chỉ vợ chồng tin tưởng nhau và sẵn sàng cam kết mới quan hệ không bao. Cậu tự biết mình chẳng là gì để Dịch Nguyên sẵn sàng cam kết. Chỉ là, Dịch Nguyên thích cảm giác mạnh như thế. Liệu hắn làm với người khác có dùng bao hay không?
Và… liệu rằng, dạo gần đây hắn có ngủ với người nào khác chưa?
Lâm Minh Viễn biết, cậu không nên suy nghĩ về vấn đề này. Có những việc, cần phải lờ đi thì bản thân mới được nhẹ nhõm. Nhưng mặc dù cậu đã cố, vậy mà thỉnh thoảng vẫn không ngăn được bản thân nghĩ ngợi lung tung.
Phía dưới mỗi lúc một tăng nhanh tốc độ. Lâm Minh Viễn cúi đầu nhíu mày nắm eo Dịch Nguyên, cố ngăn bản thân rên rỉ. Cậu sợ hé môi rên lên thì sẽ ra. Nếu không đủ thỏa mãn Dịch Nguyên, hắn sẽ lại đi tìm người khác. Cậu chỉ có thể cố gắng kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.
Lâm Minh Viễn dời bàn tay xuống, nắn bóp bờ mông căng đầy săn chắc kia. Tay còn lại nắm lấy phía trước của hắn mà tuốt. Dịch Nguyên cúi đầu thở dốc vào tai cậu. Thời gian qua đi, khoái cảm cứ không ngừng leo thang. Hắn cắn lên vai cậu, khóa tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn của mình vào trong cuống họng. Lâm Minh Viễn cắn môi nín nhịn. Cuối cùng không khống chế được mà rút khỏi người hắn, bắn đầy xuống sàn nhà.
Dịch Nguyên vẫn chưa ra.
Hắn đứng dậy, ngồi lên bàn làm việc của Lâm Minh Viễn. Sau đó ngoắc chân, kéo cả ghế lẫn người về phía mình. Cậu ngồi ở giữa hai chân hắn, còn hắn thì ngồi đối diện với cậu trên bàn làm việc. Vật to dài nổi đầy gân kia sung mãn dựng cao lên. Làm cậu có cảm tưởng rằng mình đang ở trong một cuộc phỏng vấn. Và thứ dựng đứng đó của hắn là cái micro.
Lâm Minh Viễn nhịn không được, cầm lấy, nói: “Alo alo, 1 2 3 4, thử mic thử mic! Tổng giám đốc Dịch hết giờ làm việc rồi mà còn hành hạ nhân viên ở lại tăng ca tới khuya. Xin hỏi anh có còn lương tâm không?”
Dịch Nguyên cũng nhịn không được, ngửa đầu cười như điên: “Đệt…”
Lâm Minh Viễn chìa “mic” về phía hắn: “Lương tâm anh ở đâu hả, mau trả lời đi!”
Dịch Nguyên cười rung cả bàn: “Ấu trĩ!” Rồi nhấn đầu cậu xuống.
Nếu cứ để Lâm Minh Viễn lên cơn như vậy, có khi hắn sẽ cười đến gục xuống mất.
Đây là lần đầu tiên bọn họ làm ở văn phòng, ngay tại bàn làm việc của Lâm Minh Viễn. Phải dụ dỗ ép buộc lắm cậu mới chịu thỏa hiệp. Dịch Nguyên mơ màng thở dốc, rũ mắt nhìn đầu Lâm Minh Viễn nhấp nhô lên xuống giữa hai chân mình. Cậu ngồi trên ghế, nhưng không cắm đầu làm việc, mà cắm đầu vào bảo bối của hắn.
Dịch Nguyên nhìn cái gáy trắng nõn lấp ló trong cổ áo Lâm Minh Viễn. Hắn luồn bàn tay vào cổ áo, sờ soạng xoa nắn ngực cậu. Từ trên nhìn xuống, có thể thấy vòng eo thon nhỏ và bờ mông căng tròn của cậu.
Bởi vì động tác cúi đầu, mà thắt lưng Lâm Minh Viễn kéo dãn ra, mông cũng cong lên. Chính giữa lưng quần hơi giật xuống, nơi sâu hút kín đáo kia như mời gọi. Khiến người ta không kiềm được ham muốn, dán mắt nhìn sâu vào bên trong.
Cuống họng mềm mại ấm nóng thít chặt. Chốc chốc Lâm Minh Viễn lại hút mạnh một cái. Hệt như muốn nuốt trọn của hắn vào trong bụng. Hắn trầm giọng rên rỉ, không khống chế được mà nắm tóc Lâm Mimh Viễn, điên cuồng nhấn đầu cậu xuống. Nhấn thêm vài chục cái nữa, mới rùng mình bắn ra trong miệng cậu.
Lâm Minh Viễn nuốt xuống, rồi lại tiếp tục ngậm lấy, làm động tác phun ra mút vào. Đến khi Dịch Nguyên hoàn toàn thỏa mãn, cậu mới nhả ra. Liếm sạch hết tinh dịch chảy xuống phần thân. Cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Dịch Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi trên bàn mà nghỉ ngơi. Cậu ngồi trên ghế, lười biếng nghiêng mặt gối đầu lên đùi hắn. Khoái cảm sung sướng mất hồn qua đi, đầu óc dần trở về trạng thái tỉnh táo. Cậu lại không ngăn được bản thân suy nghĩ về những chuyện, mà đáng lẽ cậu không nên nghĩ đến.
Chẳng hạn như vì sao hôm nay hắn đột nhiên lôi cậu ra làm ngay trong công ty. Bảo rằng bận việc đột xuất nên sẽ không đưa cậu về nhà riêng. Dặn cậu ngủ sớm và đừng đợi hắn.
Lẽ nào…
“Đang nghĩ gì thế?”
Lâm Minh Viễn bị câu hỏi của Dịch Nguyên kéo mạch suy nghĩ trở về thực tại. Cậu mỉm cười lắc đầu, thì thào: “Không, không nghĩ gì hết.” Lời này cậu nói cho hắn nghe, cũng là tự nhắc nhở chính bản thân mình.
Dịch Nguyên vuốt tóc cậu, khẽ nói: “Tôi thật sự bận việc, cậu đừng nghĩ lung tung.”
Là người tôi không biết, hay là người mà tôi đã biết rồi?
Hắn lại nói: “Thời gian tới có lẽ sẽ càng bận hơn. Chắc không thể thường xuyên gặp cậu nhiều như trước được. Nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng thu xếp, dành thời gian đưa cậu đi chơi. Cho nên đừng nghĩ gì hết, nhé?”
Dường như cấu tạo cơ thể con người quá bé nhỏ. Chẳng đủ để dồn nén được thứ cảm xúc nặng nề đang ngày một phóng đại bên trong. Mà rò rỉ thoát ra ngoài, làm khóe mắt cậu bỗng thấy cay cay.
Không nghĩ tới, một lời nói dối tử tế lại có thể khiến cho người ta đau lòng như vậy.
Bởi vì hoàn cảnh lớn lên không được thuận lợi. Lâm Minh Viễn đã sớm học được cách chuẩn bị trước cho những gì sắp xảy ra. Không tham lam, không mơ mộng viễn vông, không kỳ vọng quá nhiều.
Cậu biết, rồi sẽ có một ngày Dịch Nguyên chán và vứt bỏ cậu. Nhưng không ngờ rằng, ngày đó lại tới nhanh như vậy. Hoa Phong Nhã chưa trở về, mà hắn đã chán cậu rồi. Còn nhanh hơn giao dịch ban đầu giữa cậu và hắn nữa.
Hóa ra đây chính là cảm giác đi trên lớp băng mỏng. Thấp thỏm lo sợ, đi xong một bước, lại không biết rằng bước thứ hai sẽ thế nào. Thậm chí dù đã cẩn thận thăm dò từng chút một, nhưng chẳng biết khi nào thì mình sẽ rơi xuống chết mất xác.
Dịch Nguyên vốn chẳng cần phải dịu dàng chu đáo với cậu làm gì. Hắn không biết rằng, chính sự dịu dàng đó của hắn đã vô tình làm trái tim cậu rỉ máu.
Nhưng cậu cũng nên đáp lại sự tử tế đó, bằng việc giả vờ không biết gì.
Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta. Đúng không, Dịch Nguyên?
Lâm Minh Viễn rũ mắt, mỉm cười gật đầu.
Hai người tiếp tục chìm vào im lặng. Dịch Nguyên vuốt ve tóc cậu một hồi. Hắn chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi.
“Sao lần nào rủ cậu làm bên vách kính cậu cũng không chịu vậy? Phòng làm việc của tôi nằm trên tầng cao nhất, không có ai nhìn thấy đâu. Với lại, ở nhà riêng của tôi xung quanh cũng không có ai, cậu lo cái gì.”
Lâm Minh Viễn thở dài: “Tôi sợ độ cao.”
Dịch Nguyên ngạc nhiên: “Cậu sợ độ cao?”
Lâm Minh Viễn gật đầu: “Ừm.”
Dịch Nguyên hơi tò mò: “Bình thường mọi người ít nhiều gì cũng sợ độ cao. Nhưng lầu một nhà tôi mà cậu cũng sợ sao?”
Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Chỉ cần đưa tôi đến chỗ cao tầm lầu một rồi bảo tôi nhìn ra ngoài thôi. Tôi sẽ bị chóng mặt buồn nôn, có lúc còn không thể cử động được.”
Dịch Nguyên tròn mắt: “Nặng như vậy à?” Hắn chợt nghĩ ra gì đó, lại tò mò hỏi, “Cậu bẩm sinh đã sợ, hay là hồi nhỏ nghịch ngợm bị té nên sợ thế?”
Lâm Minh Viễn cười bảo: “Không phải, tôi vốn không sợ độ cao. Chỉ là hồi nhỏ có một lần tôi bị mẹ xách cổ đẩy ra ngoài lan can, dọa là sẽ ném tôi xuống dưới.”
Dịch Nguyên sững người: “Cái gì?”
Lâm Minh Viễn hồi tưởng lại chuyện trước kia, khẽ nói: “Tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác nửa thân người treo lơ lửng ở giữa không trung. Gió trên tầng thổi rất mạnh, tôi thì lại rất nhẹ. Níu lấy tôi chỉ có bàn tay mảnh khảnh của mẹ. Nắm chặt đằng sau cổ áo tôi, vừa quát mắng cái gì đó mà tôi không nghe thấy, vừa dí đầu tôi xuống cho đến khi tôi gào khóc tới lả người đi mới thôi.”
Cậu cười cười bảo: “Từ đó về sau, mỗi lần đứng ở nơi cao mà nhìn ra ngoài. Tôi đều cảm thấy mình sẽ lập tức ngã lộn cổ xuống.”
Dịch Nguyên nghe xong liền nhíu mày, hơi đau lòng nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng xoa nắn: “Sao… tự dưng lại làm thế với cậu?”
Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Do tôi làm vỡ cái chén. Đúng lúc mẹ tôi đang tức giận, tưởng là tôi muốn đập đồ dằn mặt bà ấy.”
Dịch Nguyên lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, khó chịu bảo: “Chỉ thế thôi á? Cho cậu biết, lúc nhỏ tôi nghịch quần áo của ba. Bảo mẫu phải liên tục bò lết chạy theo đưa tay ra đỡ. Toàn bộ quá trình đều không dám lơ là một giây nào. Tôi mà vấp té một cái là bọn họ lập tức bị sa thải ngay.” Hắn không nhịn được, cất cao giọng, “Đằng này chỉ vì một cái chén á? Hơn nữa cậu cũng đâu cố ý. Đùa tôi à!”
Hắn lại trợn mắt: “Không lo lắng xem cậu có bị thương hay không. Rốt cuộc bả làm mẹ kiểu gì thế?”
Lâm Minh Viễn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đùi hắn, cười nói: “Bà ấy đã sớm không còn là mẹ tôi nữa rồi.”
“Cậu…” Hắn chợt nhớ ra Lâm Minh Viễn lúc đó làm gì có điều kiện để đi điều trị tâm lý, bèn nói, “Hay là chúng ta đi điều trị tâm lý đi. Tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu.”
Lâm Minh Viễn cảm thấy cụm từ này hết sức mới lạ, ngẩng đầu hỏi: “Điều trị tâm lý?”
Dịch Nguyên gật đầu: “Ừ, để cậu không còn sợ độ cao nữa.”
Lâm Minh Viễn ngồi thẳng lưng lại: “Có thể sao?”
Dịch Nguyên xoa mặt cậu, nói: “Có thể, nhưng cần thời gian.”
Hắn cúi đầu xuống, cụng nhẹ lên trán cậu một cái, mỉm cười nói: “Cùng vượt qua nỗi sợ nhé?”
Lâm Minh Viễn đang cảm động, thì lại nghe hắn nói: “Rồi sau đó chúng ta tìm nơi nào cao nhất mà làm.”
“Đệt…”
Đợi Dịch Nguyên mặc quần áo xong. Cậu cũng đã lau chùi sạch sẽ vết tích sau cuộc mây mưa của hai người. Sau đó đi súc miệng rửa mặt, rồi quay trở lại kiểm tra thêm một lần nữa. Cũng may là không có bắn dây qua chỗ bàn làm việc của đồng nghiệp bên cạnh.
Thấy Lâm Minh Viễn vẫn còn ngồi xổm kiểm tra xung quanh. Dịch Nguyên đá đá mông cậu, nói: “Sạch rồi, cục cưng.”
Hắn nhìn cặp mông căng tròn của cậu, nhịn không được, lại đá đá thêm mấy cái: “Cục cưng à, cậu mà cứ đưa mông về phía tôi như vậy. Tôi sợ tôi không kiềm được mà đè cậu ngay tại chỗ đó.”
Lâm Minh Viễn ngừng động tác.
Nếu bây giờ để Dịch Nguyên đè, liệu cậu có thể giữ hắn ở lại không?
Chỉ hôm nay thôi cũng được…
Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, lí rí nói: “Vậy đè đi.”
Dịch Nguyên vừa nghe xong liền đứng hình. Phản ứng của Lâm Minh Viễn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Khiến hắn nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người lại một lần nữa chìm trong im lặng. Hiếm khi bọn họ rơi vào tình huống lúng túng như thế này.
Đúng vào lúc này, âm báo tin nhắn đột ngột vang lên. Dịch Nguyên lấy điện thoại ra xem chốc lát, rồi vội vàng nhìn giờ.
Lâm Minh Viễn đứng lên, nhìn hắn.
Dịch Nguyên cất điện thoại vào túi. Hắn quơ lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế bên cạnh mặc vào. Vốn định đi luôn, nhưng phát hiện ánh mắt trông mong của cậu. Bỗng có chút không đành lòng mà dừng bước.
Dịch Nguyên tiến đến, cúi đầu hôn lên má cậu một cái, rồi khẽ nói: “Lát nữa Đỗ Siêu sẽ đến đón cậu. Tôi đi đây, trễ rồi.”
Lâm Minh Viễn dịu dàng mỉm cười, gật đầu: “Ừm.”
Dịch Nguyên vừa quay đi, nụ cười trên môi Lâm Minh Viễn liền vụt tắt. Cậu thẫn thờ đứng yên tại chỗ. Lẳng lặng dõi theo bóng lưng vội vàng rời đi của hắn. Mãi cho đến khi hơi ấm cùng mùi nước hoa quen thuộc kia dần tan biến.
Lồng ngực Lâm Minh Viễn phập phồng, hô hấp ngày một gấp gáp. Dịch Nguyên rời đi, mang theo tất cả không khí nơi đây đi mất. Khiến cho mỗi lần cậu hít thở, đều gian nan đau đớn vô cùng.
Tầm mắt Lâm Minh Viễn chợt nhòe đi.
Dịch Nguyên, đừng đi…
Cuối cùng, Lâm Minh Viễn không thể khống chế được nữa, mà cất bước đuổi theo. Cậu chạy như điên ra khỏi văn phòng, ngoảnh đầu nhìn trước nhìn sau hai phía dãy hành lang. Phát hiện nơi này đã vắng vẻ không một bóng người. Nước mắt không kiềm được, nặng nề rơi xuống.
Lâm Minh Viễn bật khóc. Cậu giống như đứa trẻ bị bỏ rơi. Lạc lõng một mình ở nơi xa lạ. Cứ thế mà đứng khóc ngay giữa hành lang.
…
“Lâm Minh Viễn?”
Đỗ Siêu gọi cho Lâm Minh Viễn nhưng thuê bao. Đoán chắc điện thoại cậu hết pin khóa máy, anh bèn vào trong công ty luôn. Ai ngờ vừa quẹo vào hành lang, liền trông thấy cảnh này.
Lâm Minh Viễn bị tiếng gọi của anh làm giật mình, ngoái đầu nhìn lại.
Dưới ánh đèn hành lang, trên gương mặt trắng nõn mịn màng thấm ướt vệt nước mắt. Rồi lại một giọt nữa không tự chủ mà nặng nề lăn dài xuống gò má. Tựa như cành hoa lê trắng mỏng manh bị mưa gió vùi dập trong đêm tối. Tuy vẫn đẹp, nhưng trông có hơi thảm thương.
Xem ra Dịch Nguyên lại làm Tiểu Lý Gia Hân rơi lệ nữa rồi.
Hai lần đều gặp nhau trong tình huống đáng xấu hổ này. Đừng nói là Lâm Minh Viễn, ngay cả Đỗ Siêu cũng bối rối vô cùng. Anh vội vàng tiến tới gần, lúng túng huơ tay không biết nên làm sao cho phải.
Đỗ Siêu lắp bắp nói: “Cậu… cậu làm sao thế? Sao lại khóc? Nín đi nào, nín đi. Đừng khóc nữa…”
Lâm Minh Viễn thật sự rất muốn chui xuống đất trốn. Tại sao lần nào cậu khóc cũng đều bị người quen bắt gặp hết vậy!
Cậu hơi xấu hổ, cúi đầu quay qua chỗ khác chùi chùi mắt, nói: “Anh đến lúc nào vậy?” Không đợi Đỗ Siêu trả lời, cậu lúng túng nói, “Đợi tôi một chút, tôi… tôi đi rửa mặt đã.”
Thấy cậu cắm đầu chạy đi, Đỗ Siêu chỉ chỉ ra phía sau mình, bảo: “Tiểu Lâm, nhà vệ sinh ở hướng này mà!”
Lâm Minh Viễn khựng lại, rồi xoay người cúi đầu chụm bàn tay che mắt chạy ngang qua Đỗ Siêu.
Dù chỉ một thoáng, nhưng cũng đủ để trông thấy hai vành tai cậu đã ửng đỏ. Anh lắc đầu cười cười. Bước vào trong văn phòng, bật đèn sáng lên. Tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin với bạn gái trong lúc chờ đợi.
Lát sau, Lâm Minh Viễn ló đầu vào, nói: “Tôi lấy điện thoại cái đã.” Đoạn, cậu chạy vào lấy điện thoại để trên bàn làm việc của mình.
Cầm lên phát hiện nó đã hết pin khóa máy từ lúc nào. Chắc vì vậy nên Đỗ Siêu không gọi được cho cậu, mới phải mất công đi vào tận trong công ty tìm. Cậu tắt đèn đóng cửa, rồi đi ra ngoài cùng Đỗ Siêu.
Lâm Minh Viễn nói: “Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin. Có phải anh gọi không được không?”
Đỗ Siêu nói: “Ừ, không sao.” Anh không nén nổi tò mò, hỏi, “Cậu và thiếu gia cãi nhau à?”
Đỗ Siêu khởi động xe, gật đầu bảo: “Ừ tôi biết rồi. Nếu thiếu gia không hỏi thì tôi sẽ không nói đâu.”
Xe lái được một đoạn, hai người thỉnh thoảng tán dóc với nhau vài câu. Đỗ Siêu để ý thấy mặc dù bề ngoài Lâm Minh Viễn vẫn tỏ ra thoải mái như bình thường. Nhưng lúc nói chuyện thì không tập trung cho lắm.
Hiếm khi thấy người trẻ nào tầm tuổi cậu, lại khống chế và che giấu cảm xúc tốt như vậy. Anh không biết giữa Dịch Nguyên và cậu đã xảy ra chuyện gì. Là cãi nhau vì chuyện khác, hay là cậu đã biết chuyện Dịch Nguyên sắp đính hôn với cháu trai Thượng nghị sĩ.
Ngẫm lại thì lúc Dịch Nguyên gọi điện bảo anh đến đón cậu, thái độ rất vui vẻ bình thường. Không giống như vừa mới cãi nhau xong. Ban nãy anh hỏi, Lâm Minh Viễn cũng phủ nhận vấn đề này hệt như lần trước. Nếu không phải gây gổ, vậy thì tại sao cậu khóc?
Lẽ nào cậu đã biết hắn vội vàng rời đi, là để ra sân bay đón vị hôn phu tương lai về nhà riêng?
Theo hiểu biết của anh, đứa nhóc hiền lành này vốn quen sống chịu đựng. Có lẽ cậu đã biết được gì rồi cũng nên. Chỉ là không nói ra mà thôi.
Đỗ Siêu chợt nhớ đến bộ dạng cậu uất ức đứng khóc một mình ở hành lang công ty. Anh nhịn không được, liếc mắt nhìn sang Lâm Minh Viễn. Anh thầm thở dài.
Thích ai không thích, lại đi thích Dịch Nguyên.
Đỗ Siêu bẻ lái, tắp vào cửa hàng Starbucks phía trước. Anh tháo dây an toàn, nói: “Cậu đợi chút.” Rồi xuống xe, đi vào trong cửa hàng.
Lâm Minh Viễn ngồi trong xe ngẩn người. Đợi hồi lâu sau, mới thấy Đỗ Siêu bước ra. Trên tay cầm hai ly đồ uống. Anh lên xe, đưa ly kem đá xay Chocolate Chip Crème Frappuccino cho cậu.
“Đây, uống đi.”
Lâm Minh Viễn hơi ngạc nhiên: “Hả?”
Đỗ Siêu nói: “Thiếu gia dặn tôi trên đường về phải ghé mua cho cậu uống. Cầm đi.”
Lâm Minh Viễn ngây người nhận lấy: “À… Cảm ơn anh.”
Lúc trước Dịch Nguyên đưa cậu đi chơi, có dẫn cậu ghé vào Starbucks vì cậu chưa từng đến đây. Chocolate Chip Crème Frappuccino là món hắn đã gọi cho cậu, rất ngon. Sau đó, ngày nào cậu cũng uống loại này, chưa từng thay đổi.
Đỗ Siêu liếc nhìn Lâm Minh Viễn. Thấy cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ly kem đá xay hồi lâu, không biết đang nghĩ gì. Nhìn đến mức làm anh hơi sốt ruột, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình nhớ nhầm hay không. Nếu mua nhầm thật thì toang. Cậu sẽ phát hiện ra thứ này là anh tự ý mua, chứ Dịch Nguyên không hề bảo anh mua cho cậu.
Chốc lát sau, Lâm Minh Viễn mở nắp cắm ống hút, múc kem ăn trước. Rồi ngậm ống hút, hút một ngụm. Trông thấy lúm đồng tiền đáng yêu lộ ra trên má cậu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Siêu nhịn không được, đặt tay lên đầu cậu xoa xoa mấy cái, cười bảo: “Uống một ly đá xay thôi mà cậu vui như vậy à?”
Anh nhìn cậu ăn hết kem, rồi lắc lư uống phần đá xay còn lại.
Ngốc thật.
.
“Ưm ưm ưm… a a a…”
Dịch Nguyên tháo cà vạt đang trói tay Ngôn Diệp Thành ra. Lật anh ta nằm ngửa, gác hai chân anh ta lên vai mình, rồi tiếp tục đâm sâu vào.
“Dịch Nguyên… a a a… Dịch… Nguyên ưm.”
“Chậm… một chút, chậm một chút… a a a…”
Bạch bạch bạch bạch!
Chăn đệm nhàu nhĩ, quần áo và bao cao su chứa đầy tinh dịch đã dùng qua được thắt gút vứt lung tung khắp nơi. Tạo thành một đống hỗn độn. Chiếc giường lớn chịu không nổi chấn động mạnh mẽ kia, mà liên tục rung lắc dữ dội. Vang lên những tiếng kêu cọt kẹt đầy ám muội.
Dịch Nguyên mặc kệ Ngôn Diệp Thành nằm bên dưới, đang quằn quại nức nở rên la. Hắn không ngừng thúc mạnh vào lỗ nhỏ ướt át. Đâm cho đến khi anh ta bắn ra lần thứ tư. Sau đó hắn lại nhấc anh ta ngồi dậy, hai người ngồi đối mặt nhau.
Cả người Ngôn Diệp Thành mềm nhũn, dạng chân ngồi trên đùi ôm cổ Dịch Nguyên. Hắn tách hai cánh mông anh ta ra, tiếp tục điên cuồng ra vào bên trong. Tư thế này giúp hắn đâm sâu đến tận cùng. Cắm rút hồi lâu, tới nỗi làm cho anh ta phải dựng lên lần nữa.
Dịch Nguyên ngưng thúc, để Ngôn Diệp Thành tự nhún. Anh ta vịn lấy vai hắn mà nhún. Hậu huyệt do làm quá nhiều nên đã sưng đỏ lên. Gương mặt tinh xảo trầm ổn thường ngày, giờ đây trở nên vặn vẹo thiếu đứng đắn. Ánh mắt sáng sủa tỉnh táo hoàn toàn bị khoái cảm tình dục bao phủ. Ngôn Diệp Thành mơ màng thở dốc, há miệng nghẹn ngào phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Suốt cả tháng nay toàn bị đâm, bây giờ Dịch Nguyên mới được nếm lại mùi vị khi đâm người khác. Quả nhiên cảm giác mềm mại thít chặt ở bên trong vẫn tuyệt nhất. Mỗi lần vách thịt mềm mại co rút hút lấy của hắn, đều khiến hắn sung sướng đến mất hồn. Hắn như con thú bị bỏ đói lâu năm, vừa đút cho một miếng thịt liền không ngừng được.
Đè Ngôn Diệp Thành tới tận tờ mờ sáng. Hắn mới thỏa mãn mà bắn ra lần cuối, rồi vứt bao cao su đi. Bọn họ cứ như vậy mà ôm nhau ngủ một mạch cho đến giữa trưa.
Ngôn Diệp Thành uể oải tỉnh dậy, phát hiện chỗ bên cạnh trống trải. Dịch Nguyên đã rời giường từ lúc nào. Anh ta sờ sờ vị trí đó, vẫn còn ấm.
Ngôn Diệp Thành chống tay ngồi dậy, mình mẩy ê ẩm. Phát hiện cơ thể mình sạch sẽ khoan khoái. Có vẻ như trong lúc anh ta còn đang say ngủ, Dịch Nguyên đã giúp anh ta vệ sinh lau rửa.
Nhưng nơi đó chắc đã sưng rồi. Lần đầu tiên thật sự trải qua một đêm tám lần. Không sưng mới là lạ. Giờ ngẫm lại, cũng cảm thấy không thể tin nổi, vậy mà mình chưa bị làm chết.
Anh ta tự nhận đời sống tình dục của mình phong phú. Nhưng từ khi gặp Dịch Nguyên, mới biết thế nào gọi là hoang dâm vô độ. Đêm nay liệu có thể coi là tiểu biệt thắng tân hôn không?
Sự nhiệt tình của Dịch Nguyên, khiến anh ta có ảo tưởng rằng hắn thật sự bận rộn suốt thời gian qua. Bận tới nỗi nghẹn đến phát điên. Đè anh ta từ khuya đến tận sáng. Nơi khó nói kia đến lần cuối cùng, hoàn toàn bị đâm cho mất cảm giác. Cũng may là sau lần cuối thì hắn cũng chịu kết thúc.
Hay nói theo cách khác, có lẽ cậu bạn trai nhỏ kia không thể thỏa mãn được hắn. Mới khiến hắn bị nghẹn lâu đến thế.
Có điều, Dịch Nguyên mà Ngôn Diệp Thành biết, tuyệt đối không phải là người để bản thân chịu thiệt như vậy. Tin tức Dịch Nguyên suốt một tháng qua không hề đổi bạn giường chắc chắn không phải giả. Vậy thì tại sao?
Điều gì khiến một người trung thành với bản năng như hắn, lại có thể kiềm chế được con thú hoang dại của mình?
Ngôn Diệp Thành nhìn bức tranh thêu nổi đôi cá ba đuôi tinh xảo, được đặt trên tủ đầu giường. Nét mặt trầm ngâm.
Ngoài Hoa Phong Nhã ra, chẳng lẽ thật sự có người thứ hai có thể trói chân được Dịch Nguyên ư?
Anh ta bắt đầu cảm thấy hơi tò mò về cậu bạn trai nhỏ kia rồi.
Tiếng xả nước vang lên từ nhà tắm. Ngôn Diệp Thành đỡ eo nhức mỏi đứng dậy. Vừa đứng lên, hai chân lập tức run rẩy mềm nhũn mà khuỵu xuống. Anh ta chống tay lên giường, chậm rãi gắng gượng đứng lên lần nữa. Nơi khó nói kia nhói lên, làm anh ta không thể khép chân được như bình thường.
Ngôn Diệp Thành hơi cúi đầu nhíu mày bóp trán. Từng tuổi này rồi, không ngờ cũng có ngày bị làm đến đi không nổi.
Anh ta cố gắng để mình bước đi với tư thế tự nhiên thoải mái nhất. Từ từ chậm rãi lê đôi chân mềm nhũn không còn chút sức lực nào tiến vào nhà tắm. Trên đường đi còn suýt té ngã mấy lần.
Vừa mở cửa, liền trông thấy bóng lưng mạnh mẽ ẩn hiện sau lớp áo choàng tắm của Dịch Nguyên đang đưa về phía mình. Hắn cúi đầu rửa mặt, nghe thấy tiếng mở cửa thì tắt vòi nước. Lấy khăn lau mặt, rồi quay qua nhìn.
“Anh dậy rồi à. Còn đau không?”
Nói xong, cũng hơi ngẩn ra. Vì lâu lắm rồi hắn chưa hỏi ai câu này. Dạo gần đây người bị hỏi toàn là hắn. Bỗng dưng cảm thấy có chút hoài niệm những tháng ngày vác bảo bối đi chinh phạt khắp nơi. Sau thời gian dài, cuối cùng hắn cũng lấy lại phong độ, cầm vũ khí hô mưa gọi gió suốt một đêm. Cảm giác thật sự rất sảng khoái và cực kỳ thỏa mãn. Tâm trạng cũng tốt hơn gấp nhiều lần bình thường.
Ngôn Diệp Thành trần truồng vòng hai tay ôm hắn từ đằng sau, nói: “Cậu thoa thuốc cho tôi nên cũng đỡ rồi.”
Dịch Nguyên bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho anh ta, hỏi: “Anh đói chưa? Muốn ăn ở nhà tôi hay ra ngoài ăn?”
Ngôn Diệp Thành buông hắn ra, cầm lấy bàn chải, nói: “Ăn ở nhà thôi, tôi đi hết nổi rồi.”
Dịch Nguyên bóp mông anh ta, cười cười: “Có cần tôi bế anh xuống không?”
Ngôn Diệp Thành phun ra bọt kem đánh răng: “Kính già yêu trẻ thì tốt, nhưng tôi cũng cần mặt mũi.”
Dịch Nguyên vỗ mông anh ta một cái, nói: “Vậy ăn trong phòng nhé?”
Ngôn Diệp Thành gật đầu: “Ừ.”
Dịch Nguyên mở cửa định ra ngoài, lại nghe Ngôn Diệp Thành gọi: “Dịch Nguyên.”
Hắn dừng bước, quay đầu nhướng mày: “Hửm?”
Ngôn Diệp Thành: “Nếu cậu đã giải quyết xong công việc ở đây rồi thì chúng ta đi du lịch mấy ngày đi.”
Dịch Nguyên hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Ngôn Diệp Thành nói: “Ý.”
Dịch Nguyên hơi nghiêng đầu: “Đi Ý á?” Hắn tưởng là anh ta chỉ muốn du lịch trong nước, vậy mà lại muốn ra nước ngoài du lịch.
Ngôn Diệp Thành dựa vào bàn lavabo, hỏi: “Ừ, không được sao?”
Dịch Nguyên đi tới, đặt tay lên eo anh ta, hỏi: “Khi nào?”
Ngôn Diệp Thành mân mê vạt áo của hắn, khẽ nói: “Ngày mai.”
Dịch Nguyên im lặng.
Ngày mai hắn vốn đã lên kế hoạch đi xem phim cùng Lâm Minh Viễn. Có điều, phim có thể xem lại vào dịp khác, còn Ngôn Diệp Thành thì không thể đợi được nữa.
Dịch Nguyên gật đầu nói: “Được, muốn đi ba hay bốn ngày đều tùy anh. Miễn về trước chủ nhật là ok. Chủ nhật tôi bận đi sinh nhật bạn.”
Ngôn Diệp Thành ôm cổ hôn một cái thật kêu lên môi hắn, rồi cười bảo: “Vậy bốn ngày, lát nữa tôi đặt vé.” . Cập nhậ𝑡 𝑡r𝑢𝘆ện nhanh 𝑡ại # TR𝑢 MTRU𝓨𝐸𝙉.Vn #
Dịch Nguyên vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không cần đặt vé đâu, anh chỉ cần lên đồ rồi đi thôi. Chúng ta sẽ đi bằng máy bay riêng của ba tôi.”
.
Lâm Minh Viễn rũ mắt nhìn giọt máu đỏ tươi đang ngày càng phình to trên đầu ngón tay mình. Giọt máu to ra đến mức không thể ở nguyên vị trí được nữa, mà nặng nề trượt xuống. Cậu đặt khung thêu qua một bên, rút mấy tờ khăn giấy bịt lại để máu không nhỏ xuống sàn nhà.
Lâm An há mồm ngáp một cái, chống cằm bảo: “Anh à, rốt cuộc là anh đang thêu thùa hay là đang châm cứu vậy?”
Lâm Minh Viễn: “Kệ anh, đi ngủ đi.”
Đây là lần bị kim đâm thứ bao nhiêu, cậu cũng chẳng nhớ nổi nữa. Nếu không phải là vụng về, thì cũng là do ngẩn người mà tự đâm trúng ngón tay mình.
Trước đó cậu ngồi ngẩn ngơ, kim đâm vào tay lúc nào không hay. Đến khi máu chảy thấm ướt cả một mảng nhỏ vải thêu, phát hiện ra rồi mới thấy đau. Tấm vải thêu được gần phân nửa đành phải bỏ đi, thêu lại cái khác.
Lâm An: “Anh, khi nào thì anh chân dài mới đến chơi nữa vậy?”
Sau ngày mắc mưa đó, Dịch Nguyên kêu Đỗ Siêu mua đồ chơi và bánh kẹo chocolate các thứ cho nó. Tuy chỉ có một lần thôi, vậy mà nó đã nhanh chóng bán mình cho tư bản, suốt ngày cứ nhắc tới hắn như thật. Đúng là con nít.
Lâm Minh Viễn nghe nó nhắc đến Dịch Nguyên, trong lòng liền khó chịu. Cậu cầm điện thoại gọi chị giúp việc lên, tống khứ nó trở về phòng của mình. Sau đó khóa trái cửa, quay lại bàn làm việc, tiếp tục vừa xem video hướng dẫn, vừa học thêu theo.
Chiếc lá thêu bó bạt hai sợi. Dùng chỉ hai màu xanh khác nhau, để tạo sự chuyển sắc cho những chiếc lá thêm sinh động. Sau đó…
Lâm Minh Viễn ném khung thêu lên bàn, ngửa đầu thở hắt ra một hơi nặng nề.
Học lái xe. Học nhận biết thương hiệu. Học việc trong văn phòng. Thậm chí là đu bám các chị giúp việc bên nhà Dịch Nguyên, để nâng cao tay nghề nấu nướng và học nấu thêm nhiều món mới từ Tây đến ta. Cậu đều nhanh chóng học được.
Không ngờ mấy thứ như thêu thùa này quá khó học. Riêng kim, chỉ, vải thêu đã có tới hơn cả chục loại. Đó là chưa kể đến một đống các kiểu thêu khác nhau. Quan trọng là còn phải khéo tay nữa.
Lâm Minh Viễn muốn thêu một bức tranh tặng sinh nhật Dịch Nguyên. Dù còn lâu lắm mới tới sinh nhật hắn, nhưng mấy món đồ thủ công này chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn.
Cậu chọn làm tranh thêu là vì thấy trong phòng ngủ của Dịch Nguyên, có đặt một bức tranh đôi cá ba đuôi thêu nổi rất tinh xảo. Hắn cực kỳ chuộng mấy món đồ trang trí nghệ thuật. Trong nhà hắn đa phần đều sử dụng đồ trang trí nghệ thuật bằng kim loại.
Chỉ riêng bức tranh thêu đôi đá ba đuôi mập ú kia, vừa tinh xảo lại vừa sống động đáng yêu. Hơn nữa, trong phòng trưng bày của hắn còn có cả một bộ sưu tập các loại tranh thêu. Và rất nhiều thể loại tranh vẽ bằng màu nước và sơn dầu vô cùng đẹp mắt. Cậu cảm thấy Dịch Nguyên rất thích chúng.
Vẽ vời thì thôi đi, cậu vẽ người que còn không xong. Cuối cùng quyết định học làm tranh thêu. Vật vã học gần cả tuần, mà vẫn thêu ra một mớ xiêu xiêu vẹo vẹo nhăn nhúm. Cũng may là chuẩn bị sớm trước tận mấy tháng. Chứ để đến cận ngày sinh nhật hắn thì toang là cái chắc.
Có điều, bình thường cũng không đến nỗi liên tục bị kim đâm chảy máu nhiều như vậy. Lâm Minh Viễn biết, cậu đang mất tập trung. Nhưng nếu không tập trung làm một cái gì đó. Cậu sợ rằng mình sẽ phát điên lên mất.
Lẽ ra tối nay Dịch Nguyên và cậu sẽ đi xem phim. Rồi đi ăn uống ở các địa điểm đang hot gần đây. Thế nhưng, Dịch Nguyên “bận” rồi.
Tin nhắn đó của hắn, khiến cậu không thôi nghĩ ngợi đến cái người đã bốc hắn đi vào ngày hôm qua. Có vẻ như những điều đó chính là dấu hiệu. Nó đang báo cho cậu biết, mối quan hệ giữa hai người…
Lâm Minh Viễn rũ mắt nhìn khung vải còn đang thêu dang dở.
Có lẽ đã sắp kết thúc rồi.
Hi vọng là bức tranh thêu này sẽ sớm được hoàn thành. Và món quà mà cậu chuẩn bị bằng tất cả tấm lòng, có thể trao đến tay hắn trước khi cái ngày đó đến.