Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 66: Hiểu lầm



Một ngày rảnh rỗi. Thì vẫn đang trong thời gian nghỉ hè mà. Cả lũ nhìn nhau thở dài thườn thượt. Có gì để chơi không ta? Nó chán nản nằm phơi mình trong bể bơi. Buổi sáng, nắng hắt vào mặt nước, đẹp long lanh. Bốn cô gái nằm khoe mình trong bể, cũng chẳng biết tụi con trai đi đâu nữa. Nó chẳng thèm để tâm. Hay là đi mua sắm nhỉ? Nghĩ vậy, nó lôi cả bọn đi shopping. Cho đến khi chán mới chịu về. Thế mà Haray, con nhỏ phản bội lại bảo muốn đi lấy đồ cưới cho anh họ nên bỏ rơi nó. Vậy là chỉ còn nó, Thiên Nhi, Windy, 3 đứa nhìn nhau rồi quyết định... đi ngủ. Phải đã k có gì để làm thì đi ngủ là đỡ tốn clo nhất. Nó tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại. Đoán không sai mà, chỉ có thể là ông anh quý hóa của nó thôi. Nó bắt máy với giọng ngái ngủ hết sức

- Seny, em biết Haray ở đâu k?_ Hứ, được lắm, không thèm hỏi thăm em gái một câu, clo đến gái thôi. Có đứa em nào vô phước như nó không? Nhưng thôi, nể tình anh em sinh đôi nó cũng nói cho biết vậy

- Haray đi ra ngoài từ sáng rồi, chắc giờ đang ở quán trà violet đấy, mà anh kiếm nó làm gì?

- Vậy sao, cảm ơn nhé em yêu._ Bỏ lơ câu hỏi của nó, Kevil cúp máy luôn. Đấy, sao đời tôi khổ vậy nè, có ông anh vô tâm quá mà. Nó than thầm trong lòng, đáp cái điện thoại vào xó rồi ngủ tiếp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kevil chọn cho mình một bộ Vest xám bạc, vẫn là vẻ đứng đắn trang nghiêm vốn có, lại thêm khuôn mặt trắng trẻo, búng ra sữa. Đôi mắt xanh nhạt hờ hững, và cả mái tóc xanh bồng bềnh như sóng biển. Anh hoàn hảo và lịch lãm, như một người con trai đúng mực. Anh nhìn lên góc bàn, nơi đặt những khung ảnh kỉ niệm, đôi mắt xoáy sâu vào cô gái đang tươi cười, mang một vẻ đẹp truyền thống Châu Á. Tóc và mắt đen tuyền, nụ cười thánh thiện, nhìn như trẻ con nhưng khôn kém sắc sảo. Anh mỉm cười, nghĩ lại lần đầu gặp Haray, cô gái nhỏ nhắn túm lấy anh bảo rằng ăn cướp. Miệng lưỡi thì chua ngoa, suy tính chu toàn. Vậy mà lúc mới gặp, anh lại bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cô, nhưng rồi anh mới phát hiên, cô đáng sợ hơn vẻ bề ngoài. Nhưng dù vậy, anh vaanxx yêu cô, yêu nét sắc sảo, cương nghị. Yêu sự trẻ con, lém lỉnh, yêu cá cách mà cô cười, hay lúc cô nhíu mày suy nghĩ. Anh thấy bản thân mình thật ngốc, anh thông minh, bản lĩnh, nhưng trước mặt cô lại vô cùng ngờ nghệch. Nếu bây giờ anh để tuột mất cô, thì hẳn sẽ rất ân hận, vì vậy, anh nhất định nắm chắc cơ hội cho mình. Để vào túi một chiếc hộp nhung nhỏ, anh leo lên chiếc xe BMW màu bạc, đi thẳng đến quán Violet

Haray thích nhất quán trà này, có những bài nhạc cổ điển nhẹ nhàng, tông màu tím huyền bí trong quán đầy vẻ bí ẩn truyền thống. Nơi này thật yên bình, cô nhâm nhi li hồng trà ưa thích. Đôi tay không tự chủ ngõ nhẹ xuống mặt bàn theo điệu nhạc. Mắt mông lung vô định. Mái tóc đen mền vương một mùi hương thanh khiết, chảy dài xuống ngang vai. Vẫn là chiếc vái trắng tinh tế, để lộ ra đường cong khiêu gợi. Ngồi đối diện cô là một chàng trai lịch lãm, tóc vàng, mắt xanh, có lẽ là người Mĩ. Haray rất tự nhiên cùng nói chuyện với người đàn ông đó.

- Haray, em đúng là biết lựa đồ, anh chưa từng thấy bộ lễ phục nào đẹp như này

- Anh Alex anh nên tự hào vì có được một ngươi em họ như em_ Haray cười tự mãn

- Phải, vậy anh có nên cảm ơn người nào rước được cô em quý báu này đi cho anh nhờ không?_ Alex đùa

- Em chưa có boyfriend mà, nếu anh sợ em ế thì giới thiệu đi

- Em không có boyfriend đùa sao? Con trai trên đời này đui hết rồi, vậy em không để ý ai sao

- Để ý, hình như là có_ Haray ngập ngừng, người cô yêu? có chứ. Cô còn tin chắc người đó cũng yêu cô cơ mà. Chỉ là, hắn ta quá ngốc, ngốc hơn sự tưởng tưởng của cô, cô đã đợi, đợi câu nói yêu thương của hắn. Vậy mà hết lần này đến lần khác hắn im lặng. Nhiều lần cô muốn túm lấy cổ hắn hét lên rằng cô yêu hắn để cho tên ngốc ấy tỉnh ra. Vậy mà hóa ra cô cũng không đủ can đảm, cô thừa tự tin nhưng lại thiếu dũng khí. Một đứa con gái lại đi tỏ tình, chẹp, không phải quá thô thiển sao? Hơn nữa, người mà cô nhắm đến chẳgn lẽ lại ngốc đến vậy à. Nghĩ thế, cô lại bật cười, bỏ rơi câu hỏi của Alex, cô bàn về đám cưới của anh và Alice, vợ sắp cưới của anh họ mình. Không để ý bóng của một nam nhân quen thuộc vừa bước vào quán. Kevil bước vào, đảo mắt một vòng và ngay lập tức tìm thấy cô. Hơn nữa còn thấy cô cười nói vui vẻ với một người đàn ông khác. Phải một người đàn ông khác và cười nói vui vẻ. Trong lòng bỗng thấy khó chịu, hóa ra cảm giác này là ghen. Khi yêu con người trở nên ích kỉ, chỉ muốn người mình yêu luôn thuộc về mình. Anh tự cười sự lố bịch của bản thân. Tiến lại một cái bàn phía sau Haray và im lặng quan sát. Người nói chuyện với cô chắc là gốc Mĩ, có lẽ họ là bạn.

- Chà, thật mong đến ngày tổ chức đám cưới nha_ giọng nói thanh toát của Haray vang lên

- Không phải hôm đó em sẽ là người đẹp nhất sao?_ Alex đùa

- Anh nói thật hả, em biết mình đẹp mà

- Thật, em lúc nào chẳng đẹp

- Oa, yêu anh quá đi_ Haray như đứa trẻ lao vào lòng Alex, hôn phớt lên má anh. Rồi ôm ghì lấy một cánh tay

- Chẹp, sau đám cưới anh định đi đâu hưởng tuần trăng mật?

- Hay em lên địa điểm dùm anh, dù sao anh cũng chưa quyết định

- Ok, em sẽ tìm một nơi lãng mạng, đủ để anh sản xuất một đội bóng mini_ Khuôn mặt Haray dâm không thể tả

- Thôi đi cô nương, em thật là_ Alex nén cười, véo cái mũi nhỏ xinh của cô

- Mong đám cưới ghê luôn nha_ Haray cười tít mắt.Cô không biết đằng sau minh, Kevil đã nghe toàn bộ cuộc hội thoại. từng câu chữ như mũi dao đâm xuyên tim anh. Cô... sẽ đám cưới ư? Với ngườii đàn ông tên là Alex đó (có một sự hiểu lầm không hề nhẹ). Xem chừng cô đang rất hạnh phúc, thật giống vợ chồng sắp cưới. Cô chưa từng cười vậy với anh, anh cũng chưa từng khiến cô vui đến vậy. Vậy anh lấy tư cách gì mà yêu cô? Là anh tự gieo hi vọng, ảo tưởng quá nhiều. Là anh không chú ý đến cảm nhận của cô. Có lẽ lần trước khi qua Mĩ, Haray đã quyết định chăng? Anh cười mỉm, đôi mắt trở nên mờ đục, tuyệt vọng. Thất thiểu đứng dậy, và cứ vậy lái xe, chẳng rõ bản thân mình đang đi đâu. Khi bình tĩnh lại thì thấy mình đang ở Bar với một đống vỏ rượu rỗng. Anh uống nhiều vậy ư? Căn phòng với ánh đèn mơ ảo và sự cô đơn. Nói ra thật xấu hổ. Một kẻ cao cao tại thượng, quyết đoán, hoàn hảo lại thất tình, thua trắng vậy sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau bữa tối, mọi người ngồi dưới phòng khách nô đùa. vẫn không thấy Kevil về. Nó thấy thắc mắc. Anh đi từ sáng, mà bây giờ Haray về rồi vẫn không thấy đâu. Hỏi haray thì cô bảo không gặp. Nó ức mình, ngửa mặt lên mà hét

- Trời ơi sao tôi khổ vậy nè

- cô điên hả, im lặng cái coi_ Sky cốc đầu nó

- Anh Sky, sao lại đánh chị Seny, nếu có ý định bạo lực thì bảo em, em cho mượn cái chùy sắt_ Thiên Nhi thản nhiên

- Tiểu Nhi Nhi, em thật ác nha_ Lay cốc đầu Thiên Nhi

- Tiểu Nhi Nhi, mắc ói_ Nó phản đối

- Hứ, còn hơn chị, đồ đàn bà không lớn_ Thiên Nhi thét, nó suýt ặc nước bọt. Con bé này nói câu nào chết người câu đấy. Vậy thôi, nó không dây vào cho thiệt thân. Nó đứng dậy, lên lầu thay đồ rồi đi xuống

- Tao đi kéo ổng về đây

- Mày biết Kevil ở đâu mà tìm?

- Khỏi lo, tao là em gái ổng, anh em sinh đôi dễ tìm ra nhau lắm_ nó vỗ ngực tự đắc rồi lao ra xe phóng đi. Nói là dễ tìm nhưng nó cũng phải lượn khắp hang cùng ngõ hẹp mới thấy anh trai đáng kính của mình đang nằm chết dí trong một phòng của quán Bar. Kevil có vẻ chưa say mặc dù vỏ rượu vứt đầy khắp phòng. Đôi mắt có chút hờ hững, tựa người vào ghế, mái tóc rối xù, áo ngoài nằm lăn dưới đất. Hai nút áo sơ mi mở bung, để lộ òm ngược rắn chắc ửng hồng bởi men rượu. Thấy nó bước vào, anh rất tự nhiên mỉm cười, nó chưa bao giờ thấy anh như vậy? Điều gì khiến người anh mà nó yêu quý trở lên đau lòng vậy?

- Anh..

- Anh không sao, em không cần lo, có lẽ đêm nay anh sẽ không về đâu_ Kevil cất giọng vui vẻ, cố che dấu điều gì đó. Nó thở dài, nó biết có hỏi thì anh cũng chẳng nói, hỏi làm gì cho mất công.

- Anh đừng uống nữa, về nhà đi đã

- Bé con, đã bảo đừng lo mà_ Kevil vỗ nhẹ đầu nó, đưa cho nó một li rượu. Nó lắc đầu đặt xuống. không nó gì thêm, lao vào lòng anh ôm chặt. Anh nhìn nó cuộn tròn như con mèo nhỏ lại bật cười, búng nhẹ chóp mũi của nó, lại bắt nó về. Anh không muốn nó thấy bộ dạng tệ hại của mình thêm nữa. Nó cảm thấy nhói lòng, nhưng anh đã muốn vậy thì nó lên nghe lời. Hôn nhẹ lên má anh, nó quay lưng bỏ về. Kevil nhìn theo dáng nó khuất sau cánh cửa bỗng thở dài. Anh đã thề sẽ chăm sóc nó, không khiến nó phải buồn nữa, vậy mà lại để nó lo lắng cho mình, thật là một người anh tệ mà.

Nó trở về nhà, không nó không rằng, lên phòng ngồi cạnh của sổ. Hẳn là anh đang gặp chuyện gì, buổi chiều anh đi tìm Haray, vậy mà chỉ thấy Haray trở về, còn anh đến Bar uống rượu. Nó thấy thắc mắc. Nhưng chợt nghĩ ra, có lẽ chỉ có Haray giúp được mình. Vậy là nửa đêm nó mò sang gõ cửa phòng Haray. Cô cũng chưa ngủ, nhanh nhẹn ra mở của

- Mày chưa ngủ à_ Nó hỏi

- Tao không ngủ được, mà lúc này mày đi tìm Kevil, có thấy ổng không?

- Có, tao chẳng biết có chuyện gì nhưng ổng ngồi ở Bar uống rượu, mày đến đó xem sao

- Sao lại là tao?

- Không muốn thì thôi, ai ép_ Nó đứng dậy, vờ bỏ đi

- Khoan, ai bảo không? Vậy mày về ngủ đi, tao đến đưa Kevil về_ Haray đứng dậy, thay bộ đồ rồi lên xe phóng đi. nó nhìn theo sự vội vã của cô bạn thì bật cười.

- Anh hai, em giúp anh được đến đây thôi, còn lại tùy vào anh