Ngay lập tức, ta chộp lấy hai viên ngọc Đông Châu lớn, giữa tiếng thét kinh hoàng của cô ta, ta mạnh mẽ giật phăng đôi khuyên tai ra.
"Suỵt!"
Ta giữ khuôn mặt vô cảm, đưa ngón tay dính m.á.u đặt lên môi cô ta:
"Quận chúa và công chúa đang uống trà ở phòng bên cạnh, nếu để họ biết rằng Thái phó xin nghỉ dạy Thái tử nhưng lại ở đây vui vẻ với một ngoại thất bị cả kinh thành phỉ báng, thì nhà họ Mạnh và phu quân yêu dấu của ngươi đều sẽ tiêu đời."
Sắc mặt cô nương tái nhợt, cơn giận dữ của Mạnh Diệp cũng tan biến.
Nhìn vào vẻ mặt tái mét của cả hai, ta khẽ nhếch môi cười, nhưng ánh mắt còn lạnh hơn cả băng tuyết:
"Mạnh đại nhân nên nhớ rằng, đồ của Tô Cẩm Hoa ta, kẻ khác không được phép động vào."
Trong khi hắn còn đang sững sờ, ta liền ném đôi khuyên tai Đông Châu dính bẩn qua cửa sổ:
"Đồ đã bị kẻ khác đụng vào, ta thà hủy đi chứ không bao giờ để nó chướng mắt."
Thân người hắn run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng bị ta chặn lại:
"Nhắc tình nhân của ngươi đừng có gọi ta là tỷ tỷ. Cái đống rác này đã đủ làm ta ghê tởm rồi, còn muốn ta nâng niu nó sao?"
Ta quay lại, cúi xuống nắm chặt cằm cô nương đang cắn môi rưng rưng nước mắt:
"Lần sau khi gửi thư gọi ta đến xem trò vui, có thể làm cho nó minh bạch hơn một chút."
"Ta có thể mang thêm vài người, để bắt quả tang phu quân ta và ngươi ngoại tình."
Sau đó, ta thì thầm bằng giọng đủ để cả hai người nghe thấy:
"Tài nghệ trên giường của hắn chỉ có cô là chịu được, cái gì cũng nuốt trôi."
Bị ta ném mạnh xuống đất, trong ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Diệp, cô ta thậm chí còn không dám khóc thành tiếng, sợ làm kinh động đến người khác.
Mạnh Diệp khẽ động, định tiến lại gần ta, nhưng bị ánh mắt sát khí của ta chặn đứng, hắn không dám bước thêm nửa bước.
"Chạm vào thứ bẩn thỉu, là ô uế!"
Thực ra, cô ta chưa từng sai người tìm ta, chỉ là vì cô ta đã làm ta buồn nôn, ta mới mượn tay Mạnh Diệp để tặng cô ta một cái tát.
Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất, vì tên đàn ông không chung thủy này mới đáng tội ch/ết.
Ức h.i.ế.p kẻ yếu, mềm dẻo với kẻ quyền thế, đó chưa bao giờ là chiến lược của nhà họ Tô trên chiến trường.
Nửa canh giờ sau, Mạnh Diệp xông vào viện của ta.
"Quận chúa và công chúa căn bản không có ở tửu lâu, nàng đã nói dối."
Ta hờ hững đáp lại một tiếng:
"Vậy là ta nhìn nhầm? Ai mà biết được."
Mạnh Diệp giận đến mức toàn thân run rẩy:
"Sao nàng phải ép người ta đến thế, khiến Vân Dương mất mặt, còn động cả thai khí, nàng vui lòng chưa?"
Ta ngước mắt lên, vẻ mặt ngạc nhiên:
"Đã là ngoại thất bị tát giữa đường, còn cần mặt mũi sao?"
"Mạnh đại nhân có biết, đứa trẻ trong bụng cô ta là của ai không? Còn ai sẽ bị đẩy vào cảnh bị người đời cười chê giống cô ta nữa?"
Hắn thoáng hoảng sợ, nhưng lại càng tự tin:
"Ta không hiểu nàng đang nói gì, tóm lại nàng đã sai khi cho người đến gây chuyện khiến Vân Dương động thai khí."
Ta không nhịn được mà cười nhạt:
"Vậy lúc cô ta chui vào lòng phu quân của ta, cắn vào tai ngươi, thì không sai sao?"
"Được rồi, đều là lỗi của ta, đáng ra ta phải nhắm mắt không nhìn, dù sao cũng rất chói mắt."
Mạnh Diệp bị nói trúng tim đen, nhíu mày, lạnh lùng nhìn ta:
"Đàn ông ra ngoài giao tiếp, những chuyện tạm bợ thế này không thể tránh khỏi, nàng sao phải chấp nhặt mà đánh mất thân phận của mình."
"Nhiều năm qua, dù nàng không sinh được con, hậu viện nhà họ Mạnh cũng chưa từng có thêm ai, nàng nên cảm thấy hài lòng."
"Đổi lại là người khác, đã sớm bỏ nàng để cưới vợ mới rồi."
Hắn tràn đầy vẻ lạnh lẽo, đây là dáng vẻ hung ác mà ta chưa từng thấy ở hắn.
Giữa đôi mày hắn không còn chút áy náy hay biết ơn nào.
Ta cũng không giữ vẻ mặt ôn hòa nữa:
"Vậy ngươi cũng muốn trở thành kẻ khác sao? Nuôi ngoại thất, còn muốn cho đứa con của cô ta địa vị của con đích?"
Nỗi căm phẫn trong lòng ta không thể kìm nén, biến thành tiếng gào thét lạnh lùng:
"Nếu không phải năm đó nhà họ Mạnh lâm nguy, ta cưỡi ngựa ngàn dặm đến biên cương cầu cứu phụ thân và huynh trưởng, thì đứa con trong bụng ta làm sao lại biến thành máu?"
"Ơn cứu mạng của nhà họ Tô đối với nhà họ Mạnh các người, nay lại trở thành lưỡi d.a.o mà Mạnh Diệp ngươi dùng để đ.â.m vào ta. Ngươi diễn quá đạt vai kẻ lấy oán báo ân."
"Không ai ép ngươi làm những điều đó, ta cũng đã dùng cả nửa đời để báo đáp, ngươi không nên để nhà họ Mạnh đoạn tử tuyệt tôn."
Chúng ta không nói gì thêm, Mạnh Diệp liền chui vào viện của mẫu thân hắn.