Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 14: 14





Editor: Anh Anh
Ôn Ngôn là một người thẳng tính hiếm có trong giới, chỉ khi nào ở chung lâu mới phát hiện cậu là một chàng trai dịu dàng sáng lạn.
"Nhà anh có một người mẹ là sâu rượu." Ôn Ngôn cười nói: "Anh cũng phải dưỡng già cho bà."
Lâm Mậu mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ: "Anh thật hiếu thuận QAQ là một người tốt!"
Ôn Ngôn hơi xấu hổ: "Ban đầu là anh hiểu lầm em có quan hệ kia với BOSS...!Thật sự xin lỗi."
Lâm Mậu chớp chớp mắt: "Quan hệ gì?! Σ(っ °Д °;) っ "
"...!Quan hệ bao nuôi" Ôn Ngôn lúng túng nói: "Giống như ông chủ lớn bao nuôi ngôi sao nữ gì đó ấy..."

Mặt gỗ của Lâm Mậu rất là mờ mịt, cậu cúi đầu viết lên bảng: "Em cũng không phải ngôi sao nữ...!Em là nam mà ( ̄△ ̄;) "
Ôn Ngôn kỳ quái liếc nhìn cậu: "Nam cũng không phải không thể." Cậu quét mắt nhìn một vòng xung quanh, chỉ về phía thiết kế hình tượng của bọn họ - FANIL: "FANIL là GAY, anh ta chỉ thích đàn ông."
Lâm Mậu: "..."
Ôn Ngôn ghé vào bên tai cậu thì thầm: "Em phải cẩn thận với anh ta, nghe nói người kia thường thừa dịp thay quần áo mà sờ mông nghệ sĩ đấy."
Từ khi mối quan hệ của Ôn Ngôn và Lâm Mậu chuyển biến tốt, mấy chàng trai lấy Ôn Ngôn làm trung tâm cũng đều đón nhận cậu, đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Lâu Phong Đài là người có điểm tổng cao nhất trong tám người, cậu ta nhỏ hơn Ôn Ngôn hai tuổi, gia thế rất tốt, đương nhiên sẽ xem thường đám người Ôn Ngôn.
Đối với vấn đề này Ôn Ngôn cũng rất bình thường: "Điều kiện của cậu ta khắp mọi mặt đều rất lợi hại, kiêu ngạo một chút cũng phải." Hiển nhiên Lâu Phong Đài nghe thấy rõ lời này, cậu ta liếc mắt nhìn qua một cái, cười lạnh.
Hai người có quan hệ tốt nhất trong đội là Đô Quân và Gia Bảo, Gia Bảo lớn hơn Đô Quân hai tuổi, bọn họ thường ăn cơm trưa cùng nhau, đồng thời luyện hát tập nhảy, truyền thông tuyên truyền cũng lấy tiêu đề Kim đồng Ngọc Nữ, Lâm Mậu có thể nhìn ra Ôn Ngôn cũng rất thích Đô Quân.
"Anh không hát cùng Đô Quân à?" Lâm Mậu mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ: "Hai người phối hợp rất ăn ý ó ~(≧▽≦)/~ "
Ôn Ngôn gãi gãi đầu: "Thôi...!Em ấy muốn hát với Gia Bảo."
Lâm Mậu tiếp tục nghiêm túc viết: "Nhưng anh rất muốn hát cùng Đô Quân mà...!Chúng ta chuẩn bị phải chia tổ so tài, cơ hội tranh thủ không còn nhiều lắm đâu╭(╯^╰)╮ "
Ôn Ngôn cười gượng, nhìn Lâm Mậu nói: "Nếu không hai ta chung một tổ đi, còn anh và Đô Quân...!Không thể nào đâu."
Lâm Mậu lại lắc đầu, cậu giơ bảng viết chữ từ chối nói: "Chúng ta đều có chất giọng hơi cao, không thể cùng một tổ."

"Là anh sơ xuất." Ôn Ngôn mím môi: "Anh quá không lý trí rồi."
Lâm Mậu không viết nữa, cậu hơi do dự, bỏ bảng viết chữ xuống, không cảm xúc vỗ vỗ vai Ôn Ngôn, sau đó vừa ngẩng đầu thì thấy gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Lâu Phong Đài từ xa xa đi tới.
"Vậy nên em và cái người mặt trẻ con kia cùng một tổ?" Trần Lộ cố gắng nhớ lại tên của mặt trẻ con, kết quả đành bỏ qua: "Em cảm thấy phù hợp không?"
"Phạm, Phạm Phạm...!Đồng!" Lâm Mậu vất vả nhếch miệng: "Tên tên...!Tên anh ấy!"
Trần Lộ: "...!Ba mẹ đặt tên cho cậu ta tùy tiện quá."
Lâm Mậu: "??"
Trần Lộ không lên tiếng, anh đang gập bụng, Lâm Mậu ngồi xổm giữ chân cho anh, sau đó nhấc người một cái, mặt Trần Lộ gần như kề sát vào mặt Lâm Mậu.
Lâm Mậu: "..."
Trần Lộ nghiêng đầu chỉ chỉ hai má: "Nào, cho cha nuôi một cái chụt cổ vũ."
"..." Lâm Mậu cúi đầu vẽ lên bảng một cái hình (づ  ̄3 ̄) づ lớn, "Bộp" một cái trùm lên đầu Trần Lộ.

Phạm Đồng có một gương mặt trẻ con cực kỳ xinh xắn, cậu và Lâm Mậu đứng chung một chỗ hoàn toàn là cảm giác vị thành niên, ngay cả FANIL nhìn thấy cũng bộc phát bản năng làm mẹ.
"Đúng là một tổ hợp tiểu shota mà." FANIL giơ lan hoa chỉ lần lượt chọc lên bả vai của hai người: "Ôi chao ơi mềm quá đi ~ "
Phạm Đồng cười híp cả mắt, tuy nhiên khi mở miệng nói chuyện thì không hề liên quan đến cái mặt trẻ con kia chút nào, chẳng hề khách sáo nói: "Anh đủ rồi nha đồ ẻo lả, còn táy máy tay chân nữa thì cẩn thận tôi tố cáo anh tội ấu dâm đấy."
FANIL: "..."
Lâm Mậu: "..."
Phạm Đồng: "Dù sao mặt tôi cũng non thật, giả thành trẻ vị thành niên không phải việc gì khó, chính anh cũng nói đấy, đây là tổ, hợp, shota!".