Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề

Chương 1: 1




Cạch[Bạn đã vào nhà hát.

】Từ Thạc mở mắt ra, tư thế vẫn duy trì động tác giơ tay ra muốn nhặt một vật gì đó, nhưng lúc này cũng đã trở nên có chút cứng ngắc, sau đó hắn đột nhiên như bị chấn kinh tỉnh lại.Đây là một nhà bếp.Nhưng không phải là nhà bếp của hắn ở nhà.Từ Thạc bỏ tay xuống, kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, đến tận giờ hắn vẫn không hiểu sao trong nháy mắt lại thay đổi thành ở nhà bếp như thế này.Hơn nữa vừa rồi hắn hình như còn nghe được một thanh âm nữa?Bản thân hắn hình như đã tiến vào một nơi nào đó rồi thì phải.[Kịch bản sát nhân lần này, "Biệt thự đêm mưa" sắp bắt đầu.


Vì nhà hát này là nơi hướng dẫn cho người mới, vậy nên xin vui lòng tập trung tại sảnh ngay lập tức.

】Đột nhiên, một đoạn chữ xuất hiện ở trước mắt Từ Thạc, cùng lúc đó thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên.Hơn nữa sau khi nó nói xong thì một mũi tên ảo 3D liền xuất hiện ở phía trước, dường như đang chỉ cho hắn đến hội trường.Nhìn hình ảnh trước mặt, Từ Thạc lập tức sửng sốt.Kịch bản sát nhân?Người chơi?Bất luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái tình hình hiện tại khó giải thích này nhìn kiểu gì cũng lộ ra cái hương vị giống như đã luân hồi nha!Từ Thạc cũng không vội vã rời khỏi phòng bếp, mà đầu tiên là đánh giá tình hình hiện tại của mình trước, hắn mặc một bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, đội mũ, thân phận tựa hồ là một đầu bếp.Sau đó, hắn cầm lấy con dao làm bếp từ trên kệ, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt mình qua bề mặt bóng loáng của con dao, dung mạo hắn tựa hồ cũng không có gì thay đổi.Đặt con dao làm bếp xuống, Từ Thạc suy nghĩ một chút rồi giơ tay phải lên sờ sờ vào cánh tay trái, sau đó thừa dịp da thịt còn chưa kịp cảm nhận liền hung hăng nhéo một cái."Đau..."Từ Thạc xuýt xoa.Quên đi, đến đại sảnh tập hợp trước đã.Phòng bếp cách đại sảnh không xa, vừa nãy hắn nghe thấy bên ngoài tiếng kinh hô, lúc đi ra ngoài liền nhìn thấy bốn người khác, một nam ba nữ.Đánh giá qua vẻ mặt choáng váng của họ, thì có vẻ như họ cũng đến đây đột ngột giống như hắn.Khi Từ Thạc xuất hiện, bốn người đồng thời đưa mắt nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng cảnh giác.Ồ? Còn phải đến chào hỏi nữa sao?Từ Thạc xoa cằm suy ngẫm.Lúc này, một người thanh niên với vẻ mặt khó hiểu cũng từ trong góc hành lang đi ra, chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của năm người bao gồm cả Từ Thạc đều đổ dồn về phía người thanh niên này.“Hả?!” Người thanh niên có vẻ bị dọa sợ.Nhìn thấy anh ta như vậy, mấy người lại nhìn đi chỗ khác.Một người trong nhóm đang cầm một quyển ký họa, mặc một chiếc váy hai dây dễ thương phàn nàn: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mọi người đang quay một chương trình hay gì đó à? Tại sao tôi lại đột ngột đến nơi này?"“Vừa nãy mọi người có nghe được giọng nói kia không?” Một cô gái mặc váy đen ngồi ở trên sô pha cau mày nói.“Có! Nó nói là kịch bản sát nhân!”Người thanh niên mặc quần áo bình thường vội vàng nói: "Tôi có nghe nói qua trò chơi này, chẳng lẽ mọi người đang chơi gameshow kịch bản sát nhân sao?" .Từ Thạc không định cứ đứng mãi, hắn đi tới sô pha tìm một chỗ ngồi xuống, cô gái váy dài đen đối diện nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi chỗ khác."Anh có xem cái gameshow nào có thể truyền tống người ta vào lúc đang ăn đến đây không?" Cô gái kia khinh thường cười lạnh một tiếng.Nghe được lời giễu cợt này, thanh niên kia không biết trả lời ra sao, vẻ mặt hiện lên chút xấu hổ.Lúc này, cô gái cầm quyển ký họa cũng sốt ruột nói: “Tôi đang cùng bạn đi mua sắm thì đột nhiên đến đây, cũng không biết sao lại thế này.”Sau khi có người mở đầu, mọi người đều bắt đầu nói về hoàn cảnh của họ lúc đó.“Tôi… Lúc đó tôi đang tắm.” Một cô gái khác ăn mặc bình thường xấu hổ cúi đầu nói.“Tôi đang nấu ăn.” Từ Thạc nói ngắn gọn, phối hợp với trang phục đầu bếp của hắn thì khá là thuyết phục.Mặc dù lúc đó Từ Thạc không mặc bộ này.Người thanh niên xuất hiện cuối cùng mặc một bộ áo vest công sở, trên ngực treo một chiếc máy ảnh SLR, lo lắng nói: “Lúc ấy tôi đang tăng ca ở công ty.”Hiển nhiên mọi người ở đây cũng không có điểm nào tương đồng, chỗ giống nhau duy nhất có lẽ chỉ là bị dịch chuyển đến đây cùng một thời điểm mà không được báo trước mà thôi.Bỗng địa phương mọi người đang đứng lại đột nhiên biến đổi.[Chào mừng đến với không gian kịch bản.


]Lúc này, thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên trong đầu mọi người.Mấy người thất thần nhìn nhau, sau đó, trên bức tường trắng của đại sảnh xuất hiện từng đoạn văn bản, âm thanh cũng theo đó mà xuất hiện.[ Không gian kịch bản là địa phương chủ yếu của trò chơi kịch bản sát nhân, các ngươi đều là người chơi có tiềm năng được tuyển chọn, sau khi tiến vào nhà hát thì không thể thoát ra giữa chừng, đầu tiên cần phải hoàn thành nhiệm vụ chính, rồi chờ đến lúc kịch bản kết thúc.

】【Mười phút nữa màn kịch ở nhà hát sẽ bắt đầu, vì đây là nhà hát cho người chơi mới, nên mọi người có thể đặt câu hỏi cho ở giữa chừng màn kịch, hệ thống có thể trả lời mà không làm hỏng kịch bản.


][Kịch bản đã được chuyển vào trong sổ tay của người chơi, chúc người chơi suy diễn vui vẻ! ]Nói xong một câu cuối cùng kia, thanh âm liền biến mất.Cùng lúc đó, mọi người liền cảm thấy trong đầu hình như có thêm một thứ gì đó một cách khó hiểu, đó là một loại cảm giác thần bí khó có thể diễn tả được."Nhưng mà, từ trước tới nay tôi chưa từng chơi qua kịch bản sát nhân nha!" Trong đại sảnh, sau một hồi trầm mặc, cô gái bị dịch chuyển tới trong lúc đang tắm rửa lo lắng nói."Tôi cũng chưa từng chơi.""Tôi cũng vậy.""..."Trong tức khắc, trong số sáu người thì năm người nói rằng họ chưa bao giờ chơi qua trò kịch bản sát nhân.Cô gái mặc váy dài màu đen là người duy nhất từng chơi, cô nhìn bọn họ với vẻ không thể tin nổi: "Không thể nào? Trò chơi này nổi tiếng như vậy thế mà mọi người chưa từng chơi sao?!Từ Thạc bỗng nhiên nhìn cô rồi nói: " Tôi biết một ít về cách chơi trò này, tôi đã xem chương trình game show tương tự như nó, nhưng tôi chưa bao giờ chơi.”Lúc này, cô gái cầm quyển ký họa cũng khịt mũi: “Tôi đã thấy bạn tôi chơi, nhưng tôi cũng chưa chơi.

”Sau đó người phụ nữ kia nhìn ba người còn lại, nhưng cả ba đều xấu hổ lắc đầu, rõ ràng là không biết chút nào về cách chơi trò này.“Nếu đã chơi rồi, sao cô không kể cho chúng tôi nghe?” Cô gái cầm quyển ký họa bĩu môi nói với ngữ khí không tốt lắm.Cô không thích cách cô gái kia luôn tỏ ra cao thượng, đặc biệt là sau khi nghe nói rằng họ chưa từng chơi.


Cái vẻ mặt tự mãn kia, có muốn cũng không thể che giấu được .Một trò chơi mà thôi, chưa từng chơi có gì mà lạ đâu, ai quan tâm chứ.

Hứ!“Nói cho mọi người biết cũng chả sao."Cô gái mặc váy đen liếc cô gái kia một cái rồi bắt chéo chân ngồi trên ghế sopha, tùy ý nói: "Kịch bản sát nhân thật ra rất đơn giản, hơn nữa còn có rất nhiều loại kịch bản khác nhau, kịch bản khác nhau thì cách chơi cũng khác nhau, nhưng đây không phải là những điều mọi người cần phải hiểu vào lúc này."”Vậy cô có thể cho chúng tôi biết những gì chúng tôi cần hiểu bây giờ không?" Lúc này, một cô gái khác cũng nhịn không được mà ngắt lời cô.Bọn họ chỉ có mười phút để hiểu trò chơi này và họ tất nhiên là không muốn dành một nửa thời gian để nghe "người chơi lâu năm" kia thể hiện kho kiến ​​​​thức của mình về trò chơi.Hiển nhiên là sau khi gặp phải một sự kiện khó hiểu thì sự khó chịu do lo lắng gây ra đã nhanh chóng lây nhiễm cho mọi người ở đây.Cô gái mặc váy dài màu đen nhìn bọn họ một lát rồi đặt chân xuống, thản nhiên nói: “Được, vậy thì mọi người đọc phần giới thiệu của kịch bản này trước đi, nói chung thì hướng dẫn cho người mới bắt đầu cũng rất đơn giản, chỉ cần đi theo cốt truyện để tìm ra hung thủ là được, đọc xong thì tôi sẽ chỉ cho mọi người bước đầu tiên phải đi như thế nào.”Nghe cô nói như vậy, nhất thời mọi người liền thu hồi oán khí trong lòng, khi nhớ tới kịch bản, trong đầu lại hiện lên cảm giác thần bí vừa nãy.Từ Thạc nhìn thấy một quyển sách xuất hiện trước mặt mình từ hư không.Mà nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, thì rõ ràng là thứ tương tự cũng xuất hiện trước mặt họ, thế nhưng họ lại không thể nhìn thấy quyển sách của đối phương.Trang đầu tiên của quyển sách kịch bản sát nhân này có ghi [Biệt thự đêm mưa]Từ Thạc dùng ý thức điều khiển trang sách, sau khi đọc sơ qua phần giới thiệu nội dung cốt truyện, hắn liền xem đến thông tin thân phận của mình trong bản thảo này.Sau đó, sắc mặt hắn liền trở lên cổ quái.Dòng văn tự kia thật dài, nhưng bất luận hắn nhìn ngang nhìn dọc thế nào, đọc đến tận nửa ngày thì chỉ có thể nhìn thấy hai chữ ở giữa ——SÁT NHÂN!Từ Thạc nhìn chằm chằm vào thủ pháp gây án rồi dần dần lâm vào trầm tư.  ...  ....