Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 20



Bị tiếng thang máy kéo hồn về, Cố Xuyên Bách quơ quơ đầu, hướng Lục Đăng nhếch miệng cười, lôi kéo rương hành lý vào thang máy.


Nghiên cứu sinh và tân sinh đều báo danh ở phòng hành chính tầng ba, chỉ là phần lớn tân sinh tới báo danh sẽ đi cất dọn hành lý mới tới, ít có kéo người kéo rương hành lý nặng như vậy tới đăng ký báo danh, đối phương đại khái hoàn toàn không biết đường.


Rương hành lý không biết chứa thứ gì, phân lượng không nhẹ, Cố Xuyên Bách hàng năm tập thể hình, xách một đường cũng đã ẩn ẩn cảm thấy cố hết sức.


Không có trả lại cho Lục Kinh Mặc, Cố Xuyên Bách giúp cậu đem rương hành lý kéo vào thang máy, đang muốn ấn vào phím tầng ba, một đám tân sinh khí thế ngất trời bỗng nhiên vọt vào, đảo mắt liền nhét cái thang máy không lớn thành chật như nêm cối.


Chủ nhật tầng hành chính nghỉ, người đến phần lớn là tân sinh vừa nghe tin. Hai người khác trong thang máy thoạt nhìn tuổi cũng không quá lớn, đám tân sinh kia lập tức yên tâm, hưng phấn mà nói chuyện với nhau.


Thang máy một chút ầm ĩ không thành bộ dáng, Lục Đăng chớp chớp mắt, không dấu vết lui nửa bước về phía thang máy.


Động tác của cậu thực rất nhỏ, cơ hồ không có khiến cho bất kì ai chú ý, ánh mắt Cố Xuyên Bách lại giật giật, đem rương hành lý đỡ trong tay chuyển chút, tay còn trống cố ý vô tình chống ở sườn thanh máy, giúp cậu cách ra một mảnh không gian nhỏ hẹp lại an bình.


Động tác này khiến thân thể Cố Xuyên Bách hơi hơi nghiêng về trước, trái lại khiến thân mình hai người kéo gần hơn, hương khí của ninh thần mộc lặng yên tản ra.


Cửa thang máy khép lại, chậm rãi đi lên.


Lục Đăng ngẩng đầu, đối diện cặp mắt đang cố ý dịch chuyển đường nhìn kia.


Thân thể cao lớn bỗng nhiên dán tới gần, nhưng vẫn săn sóc không dám đến quá thân cận, nhẹ nhàng liền vòng cậu ở sườn thang máy cùng cánh tay, giống như một lá chắn vô hình được lên bên cạnh cậu, trong chớp mắt phảng phất như tiếng người ồn ào cũng bị ngăn cách bên ngoài.


Thanh niên mới vừa tốt nghiệp đại học vẫn còn cách xa với vẻ thuần thục thản nhiên ngày sau, lãng tuấn khuôn mặt tuấn lãng vô cùng nghiêm túc, ngược lại ngoài ý muốn lộ ra chút khẩn trương mơ hồ, cánh tay chống thanh máy cứng đờ thẳng tắp, ánh mắt dường như không có gì, bên tai lại lộ ra màu đỏ nhàn nhạt.


Xem ra chuyện trêu chọc cậu ở trên đường như vừa rồi, cũng không phải hay xảy ra.


Lục Đăng nhấp nhấp môi, vẫn không thể nhịn ý cười, tay cắm ở trong túi giật giật, sờ đến chìa khóa thượng buộc lục lạc, ở giữa khẽ tay nhẹ nhàng xoay chuyển.


Thang máy đó giờ nhanh nhẹn hôm nay lại di chuyển đặc biệt chậm, gáy Cố Xuyên Bách đã ẩn ẩn ra mồ hôi, thấy Lục Kinh Mặc không có mâu thuẫn với động tác của mình, cuối cùng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, một tấc lại một tấc chuyển chủ đề.


Sau đó không hề phòng bị mà chạm vào ý cười trong trẻo trong đáy mắt đen nhuận.


Ánh mắt xấu hổ chuyển đi, Cố Xuyên Bách thở sâu, ổn định tinh thần lần nữa, tận lực đem tầm mắt tập trung ở đuôi tóc mềm mại nhu thuận của thanh niên.


Thang máy cư nhiên còn ngừng lại ở tầng hai một lúc.


Cửa mở ra tới, bên ngoài trống không. Các học sinh mới ở bên tai oán giận ai sẽ ấn thang máy ở tầng hai, Cố Xuyên Bách trầm mặc đếm tim đập, trong đầu vẫn là cái liếc mắt thoáng nhìn ý cười tràn đầy kia.


Phải bình tĩnh.


Trầm ổn điều chỉnh hô hấp, Cố Xuyên Bách đem tâm tình thả lỏng một lần nữa, nhìn dọc theo mép tóc chuyển chủ đề.


Lục Kinh Mặc không nhìn y, lưng dựa ở kiệu sương thượng, trong không gian nhỏ hẹp y ngăn lại móc di động ra, lật xem thông báo trên màn hình.


Đại khái là hàng năm vùi đầu học tập, màu da thanh niên khá trắng , khiến lông mi nhìn đặc biệt dài và dày. Một ít mồ hôi trên thái dương do đi mệt đã biến mất do điều hòa, tóc ngắn mềm mại rũ ở bên má, ngũ quan nhu hòa tinh xảo, khóe môi vẫn mang theo  độ cung xinh đẹp nhàn nhạt.


Đại khái là nhìn người này thật sự quá an tĩnh, nỗi lòng cũng dần dần bằng phẳng xuống, Cố Xuyên Bách cúi đầu nhìn cậu, nhưng trước khi Lục Kinh Mặc chú ý tới liền đúng lúc chuyển  tầm mắt.


Nếu ở giữa tầng hai còn dừng lại thêm một lần nữa thì tốt rồi.


*


Cố Xuyên Bách có chút tiếc nuối khẽ thở dài, cánh tay xách theo rương hành lý buông ra, đang muốn ra cửa, một bàn tay khác đã một lần nữa ấn lên giao diện.


Áo sơmi rộng rài bị vén lên vài đoạn, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, đầu ngón tay trắng nõn thon dài.


Cố Xuyên Bách nhìn cái tay kia ngẩn ra một giây, bỗng nhiên ý thức được phím cậu ấn xuống là tầng bảy: "Từ từ, không đúng——"


Tầng thứ bảy là một tầng văn phòng dành riêng cho các giáo sư được chỉ định đặc biệt, thiết bị đầy đủ khác với các tầng dưới. Không chỉ được trang bị phòng máy tính không hạn (*) cùng phòng đọc, mỗi văn phòng đều được lắp đặt phòng nghỉ cùng một phòng tắm vòi sen độc lập, miễn bàn diện tích căn phòng, cơ hồ đã so được với một căn chung cư một phòng ngủ bình thường.


*Phòng máy tính (机房): tên gọi chung của nơi làm việc và đơn vị sản xuất của ngành công nghiệp thủ công và bông lụa cũ, nay là phòng học máy tính, trong ngành CNTT, phòng máy tính thường dùng để chỉ viễn thông, Netcom, di động, dual-line, điện và chính phủ hoặc doanh nghiệp, v.v. Nơi mà máy chủ cung cấp dịch vụ CNTT cho người dùng và nhân viên.


Tầng hành chính ai cũng có thể tới, tầng bảy thì không phải ai cũng có thể đi lên, cần phải được phát cho thẻ chuyên môn lưu hành để đi qua trạm gác cổng.


Cố Xuyên Bách chỉ từng đi qua một lần khi được giáo sư đại học dẫn theo lên, liền nhìn thấy Lục Đăng ấn vào tầng bảy, lời ngăn cản nói đến một nửa, trơ mắt nhìn Lục Đăng sờ sờ từ trong túi, móc ra một chuỗi chìa khóa, đem một tấm card màu xanh hình tròn dán lên.


Trạm gác cổng ngoài dự đoán mở cửa ra, còn có một cái chuông nhỏ màu vàng rực rỡ, theo động tác của cậu lảo đảo lắc lư, dấy lên âm thanh leng keng thâm thúy.


Dường như chú ý tới tầm mắt y, cổ tay Lục Kinh Mặc nhẹ nhàng lật, thu hồi chìa khóa quay đầu lại nhìn y, mặt mày liền lại lộ ra ý cười hoà thuận vui vẻ.


Cố Xuyên Bách bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện có chút không ổn.


Chất lượng trường học đang tăng, chút tin tức này ai cũng biết. Vài đường tin nhỏ xác thật có nói hệ sinh vật gần đây có một giáo sư đặc biệt khá trẻ tuổi được trường học chuyên môn mời đến, nhưng đối với cấp bậc giáo sư mà nói, bốn mươi tuổi cũng còn được tính là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ai cũng sẽ không nghĩ đến chuyện dưới ba mươi tuổi.


Trạm gác cổng dùng tốt, cửa thang máy một lần nữa khép lại, chậm rãi lên tầng, hướng tầng bảy một đường thẳng tiến.


Nhìn thần sắc y khẽ biến, ý cười trong mắt Lục Đăng càng sâu, từ trong túi sờ sờ, lấy ra viên kẹo đưa cho y.


Nhìn thanh niên rất có thể sẽ trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Z đại, lòng bàn tay Cố Xuyên Bách bỗng nhiên chảy mồ hôi ròng ròng, thấp giọng nói cảm ơn, đem khối kẹo sữa trắng trẻo mập mạp kia nhận lấy.


——Y vừa mới ở trên đường dùng một lon Coca trêu chọc giáo sư, báo tên của mình cùng hệ, cùng giáo sư kề vai sát cánh, nói đại khái cũng đủ bị xử phạt gấp mười lần so với vi phạm quy định của phòng thí nghiệm.


Chẳng những thế còn đem giáo sư khóa trong vách tường thang máy.


Cố Xuyên Bách cảm thấy tình hình phi thường không ổn.


"Kem ăn ngon không?"


Nhìn thấy y bỗng nhiên mất tự nhiên, Lục Đăng quyết định nói chút gì đó để giảm bớt không khí, cẩn thận suy nghĩ một hồi, vẫn là lấy ra cái đề tài chính mình cảm thấy hứng thú nhất.


Nhân viên công tác rất mẫn cảm với quy tắc, cậu không phải chưa từng đến không phòng thực nghiệm, nhưng chưa từng thử lấy ni tơ lỏng làm kem bao giờ. Tuy rằng thế giới hệ thống không ít mỹ thực, nhưng món ăn này nghe vào vẫn cảm thấy rất mới lạ.


Cố Xuyên Bách đang trầm tư chương trình học của chính mình học kỳ này có mấy tiết thực vật học, thình lình nghe cậu lại nhắc tới kem, sau lưng đột nhiên xuất hiện cảm giác mát lạnh của ni tơ lỏng: "Kỳ thật —— đó cũng chỉ là do một ít thảo luận sau giờ học thôi, là tự hỏi về sự mở rộng ẩm thực phân tử, còn không thực hiện......"


Lục Đăng chớp chớp mắt, không tỏ ý kiến gật gật đầu, ánh mắt ở trên mặt y xẹt qua, khóe môi kéo lên độ cung rất nhỏ.


Dừng lại ý tưởng đi từ kem đến động lực học của chất lỏng, Cố Xuyên Bách liền đối diện cặp mắt trong vắt thanh thấu kia, trong lòng bị cào hai cái, không tiếng động nắm chặt tay cầm của rương hành lý.


"Kỳ thật chính là đem bơ cùng sữa bò trộn vào nhau, thêm hương thảo cùng ít vị, sau đó thêm ni tơ lỏng vào trực tiếp quấy, cách làm phi thường đơn giản."


Thang máy dừng lại, chậm rãi mở ra. Cố Xuyên Bách xách theo rương hành lý bồi cậu đi ra phía ngoài, nhẹ giọng nghiêm túc nói tiếp.


"Ni tơ lỏng nhiệt độ ở -196c, nhưng độ hóa khí cũng thấp, có phòng hộ trong thời gian ngắn tiếp xúc sẽ không bị thương. Trong lúc đông lạnh nhanh chóng, ngưng kết ra tỉnh thể hình tròn, vị sẽ càng tinh tế nhu hòa, hương sữa càng đậm, tan chảy cũng chậm."


Bị mùi vị y miêu tả hấp dẫn, Lục Đăng lấy chìa khóa, một bên chuyên tâm nghe y tiếp tục giới thiệu.


Thanh niên tướng mạo nhu hòa, trong đồng tử đen nhuận lóe lên ánh sáng chuyên chú trong trẻo, nghiêm túc nghe y nói chuyện như vậy, liền có vẻ đặc biệt đơn thuần mềm mại.


Cố Xuyên Bách không khỏi kéo khóe môi, nhịn xuống xúc động muốn giơ tay đi xoa xoa đầu cậu, ngữ khí càng ôn hòa: "Chỉ cần thủ pháp thuần thục, hương vị làm ra vẫn thực không tồi."


Lục Đăng chớp chớp mắt, càng thêm sinh ra chờ mong: "Ngươi sẽ làm sao?"


"Ta ——"


Cố xuyên bách há mồm liền phải thừa nhận, ánh mắt dừng ở cửa văn phòng đã đánh dấu bằng bảng hiệu【Giáo sư ưu tú Lục Kinh Mặc】nhớ tới học kỳ này bản thân có tới bốn mươi bảy bài giảng thực vật học, đột nhiên thanh tỉnh: "...... Không phải thực giỏi."


Gi áo sư trước mặt nhìn qua đơn thuần thiện lương, nhất định là rất nghiêm khắc tuân thủ quy tắc của phòng thí nghiệm. Cho dù biết chính mình trái với kỷ luật, vẫn bị chính mình mang theo làm chuyện trái với kỷ luật, thấy thế nào cũng không quá thích hợp.


Gi áo sư thực vật học trẻ đến quá phận khe khẽ thở dài, có chút mất mát gật gật đầu, giơ tay đẩy cửa ra.


Ý định thật tốt, ít nhất là không cần phải làm bài tập.


Không bởi vì ăn không được kem càng đậm mùi sữa càng tinh tế càng nhu hòa mất mát lâu lắm, Lục Đăng nhanh chóng tỉnh lại, giơ tay muốn đi nhận rương hành lý, Cố Xuyên Bách lại đã đem rương hành lý nặng quá mức kia nhắc lên, giúp cậu xách vào cửa.


Trong văn phòng bố trí khí thế trầm ổn, bàn công tác bằng gỗ đỏ nằm bên cạnh cửa sổ, sô pha da thuần màu đen, đèn bàn bằng kim loại, kệ sách chiếm cứ một mặt tường, cả gian nhà ở đều lộ ra không khí nghiên cứu khoa học sinh động.


Giaos sư ưu tú đều là lấy tiền phí trợ cấp rất cao để tiếp về, phần lớn trường học sẽ chuyên môn chuẩn bị nhà ở bên ngoài, nơi này chỉ phải ở khi trường học nghiên cứu soạn bài cùng ngẫu nhiên nghỉ lại, tự nhiên hết thảy đều lấy thuận tiện làm chủ.


Lại không khỏi có chút quá tịch mịch.


Còn đang thất thần, một cái ly giấy đã được đặt vào trong tay. Cố Xuyên Bách ngẩng đầu, Lục Đăng cười cười vơi y, đem ly nước kia đưa cho y, kéo y ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, xoay người sửa sang lại rương hành lý.


Vì khiến cho thân phận có vẻ càng thật, hệ thống thật sự trang bị cho cậu không thiếu thứ gì. Sách chuyên ngành nhiều hoa cả mắt một quyển tiếp một quyển, còn có một chồng tài liệu lịch sử chỉnh chỉnh tề tề, trách không được khi xách lên phải cố hết sức như vậy.


Nếu không phải Cố Xuyên Bách, mà tự mình xách cái rương hành lý này lên, cho dù có thang máy, cánh tay chỉ sợ cũng phải đau cả buổi sáng.


Sớm đã quen an tĩnh, ngày thường lại không ở nơi này, Lục Đăng cũng không cảm thấy gian phòng này có gì không tốt. Đem sách bên trong từng cái ôm ra, dọn đến nghiêm túc sắp xếp để trên kệ sách, trong đầu còn đang ở chuyện làm kem.


Lấy thân phận hiện tại của cậu, hẳn là có thể xin chủ hệ thống, tài trợ cho một phòng thí nghiệm tư nhân, ni tơ lỏng cũng không tính là khó mua.


Ẩm thực phân tử nghe thực không tồi, Cố Xuyên Bách hiện tại còn không hoàn toàn tin tưởng cậu, chờ đến hai người quen thuộc hơn, nhất định có không ít đồ ăn mới để ăn.


Đem một quyển sách in dày nặng nhét vào kệ sách, đầu ngón tay xẹt qua dòng chữ Latin màu vàng, Lục Đăng kéo khóe môi, đuôi lông mày giãn ra một chút độ cung, trong lòng đã quyết định chủ ý.


Một khi đã lên tới cấp bậc giáo sư, thì phần lớn đều không thích người ngoài tùy ý động vào những quyển sách trân bảo của mình. Cố Xuyên Bách cầm ly giấy ngồi ở trên sô pha, ánh mắt dừng trên thân ảnh bận rộn của thanh niên.


Ánh mặt trời ngày hè sáng đến lóa mắt, xuyên qua cửa kính trong suốt, chiếu vào khuôn mặt ôn tú nhu hòa của tiểu giáo sư, đem đuôi lông mày giãn ra một chút độ cung kia chiếu đến đặc biệt đẹp.


Lục Kinh Mặc sửa sang đồ đạc hết sức chuyên chú, tạm thời không phát hiện ánh mắt y. Ánh mắt Cố Xuyên Bách hơi ấm xuống, lá gan to ra ngóng nhìn theo đạo thân ảnh kia, tay giấu ở trong túi vừa động, đem viên kẹo sữa kia cầm trong lòng bàn tay.


Z đại danh gia tụ tập, y gặp qua rất nhiều giáo sư nhưng đều là người quá trung niên, hoặc nghiêm túc hoặc ôn hòa, một lòng đặt ở học thuật, một văn phòng như vậy phân cho họ cũng có vẻ vô cùng hợp. Nhưng nhìn thanh niên trước mắt, trong lòng Cố Xuyên Bách chỉ còn tràn đầy bộ dáng cậu mang ánh mắt trong trẻo, chuyên tâm nghe y nói cách làm kem.


Còn đang giãy giụa giữa căn phòng cùng dáng cười trong cặp mắt kia, Cố Xuyên Bách ly giấy ở một bên, tâm sự nặng nề suy nghĩ, dư quang bỗng nhiên khẩn trương lên.


Quyển sách tiếng Latin kia được đặt lên cao bỗng mất thăng bằng, lay động hai cái liền rơi xuống, Lục Kinh Mặc đang sắp xếp sách ở ngăn dưới, vội vàng nghiêng người muốn tránh đi, lại bởi vì trên tay cầm quá nhiều sách, ở tiếp thư vẫn là né tránh gian do dự một cái chớp mắt, động tác liền đi theo trì trệ xuống dưới.


"Cẩn thận!"


Kia bộ thư là bản in bằng đồng giấy da trâu phong, tứ giác còn nạm sắc bén kim loại trang trí, tạp một chút tuyệt đối có đến đủ chịu.


Cố Xuyên Bách gấp gáp nhắc nhở, bước nhanh tiến lên, một tay ôm lấy người chặt chẽ bảo vệ trong lòng ngực, dựa vào ưu thế thân cao, giơ tay đem quyển sách kia giành trước nắm ở trong tay.


Trong tay Lục Kinh Mặc ôm đều là sách, vì không dám làm động tác quá lớn khiến sách mặt đất, Cố Xuyên Bách thuận thế vòng tay qua ôm lấy cánh tay cậu, đem những chồng sách đó cầm ổn, lại đem người vững vàng ôm vào trong lòng.


Ánh sáng từ đừn điện quang, trong văn phòng một lần nữa trở nên an tĩnh.


Trong lòng ngực là tiểu giáo sư trẻ tuổi tựa hồ cũng không có bị biến cố dọa đến, ở trong lòng ngực y ngẩng đầu lên, mặt mày giãn ra liền hiện lên ý cười ngâm ngâm, ôn thanh mở miệng: "Cảm ơn ngươi."


Thân thể hai người dán cực gần, thậm chí có thể ngửi thấy hơi thở mang mùi hương tươi mát trên người Lục Kinh Mặc.


Đã không còn nguy hiểm, tim Cố Xuyên Bách lại vẫn đập kịch liệt như cũ, bị cười càng thêm ngây người, cánh tay ôm cậu cứng đờ một lúc lâu, mới bỗng dưng bừng tỉnh, nhanh chóng bước nhanh thối lui: "Thực xin lỗi, Lục giáo sư ——"


"Kinh Mặc."


Lục Kinh Mặc cười nhẹ lên, kiên nhẫn sửa đúng câu, đem sách trong lòng ngực đặt xuống bàn, tiếp nhận quyển sách trong tay y kia. Thấy Cố Xuyên Bách vẫn như cũ không có phản ứng, giơ tay ở trước mắt y lắc lắc, lại đem câu nói hết: "Gọi Kinh Mặc là được rồi."


Quyển sách kia phân lượng mười phần, Lục Kinh amặc đưa hai tay đi lấy, đầu ngón tay ấm áp chạm phải đầu ngón tay bởi vì quá mức khẩn trương mà phiếm lạnh của Cố Xuyên Bách, thấy y vẫn không buông tay, nhướng mày nhẹ gõ hai cái.


Lực đạo cực nhẹ, lại làm cho Cố Xuyên Bách đánh một cái giật mình, đem sách giao cho cậu, ánh mắt ngưng chú ở trên mái tóc ngắn mềm mại của Lục Kinh Mặc.


Dạy hư một