Khoa dụ dỗ, cậu chỉ có một tuần ở đây thôi nên phải tranh thủ thời gian ở bên cạnh nhau chứ.
-Thôi, anh lắm trò lắm, ra khách sạn ở đi.
-Trời mưa gió bão bùng, em muốn anh bị thiên lôi chụp hình hay sao mà đuổi anh đi, năn nỉ luôn đó, người yêu anh hôm nay xinh lồng lộng luôn.
Khoa nịnh nọt ghê quá làm An cũng xiêu lòng, cái con người này bao nhiêu lâu vẫn còn ngọt như mía lùi vậy, muốn đuổi đi cũng không nỡ mà.
-Được rồi, nhưng còn tùy thuộc vào ba nữa đó.
-Trên đời này anh chưa thấy con heo nào xinh đẹp như em vậy, thương quá đi mất.
-Thôi, không cần nịnh nọt đâu, anh đi tắm rửa thay quần áo đi.
Trong khi chờ đợi Khoa tắm, An ở ngoài này chuẩn bị chỗ ngủ cho Khoa. Cô vừa làm mà cứ tủm tỉm cười suốt, hạnh phúc nhất là được ở gần nhau mà.
Xong xuôi đâu đó, An chạy vào phòng ba nịnh nọt.
-Ba ơi, hôm nay cho Khoa ngủ lại đây nha, cậu ấy ở ngoài phòng khách, không dám làm gì đâu.
Thấy đứa con gái vui quá ông Tân cũng không nỡ từ chối.
-Hai đứa không được làm gì bậy bạ hết nha chưa.
-Dạ, cảm ơn ba.
Được sự cho phép của ba thế là Khoa quang minh chính đại ở lại. An nằm trên chân Khoa, hai đứa tâm sự cả đêm không hết chuyện, chốc chốc Khoa lại cúi xuống hôn lên trán An một cái tình cảm, cậu bảo rằng mỗi ngày hôn một cái, hôn bù thời gian xa nhau luôn nên khi nào đủ 400 cái mới ngưng, đúng là lý sự của người biến thái mà.
-Em cũng ghê lắm, anh mới đi có bao lâu đâu mà ở bên này đi chơi với trai lạ luôn, Đức với chả cống nữa chứ.
-Tất nhiên rồi, em phải để dành người sơ cua chứ, lỡ chẳng may mai mốt anh dắt theo một cô gái mắt xanh mũi đỏ về lúc đó em phải làm sao.
-Cô hay lắm, tôi sẽ chém lát đít cái tên dám bén mảng đến gần người của tôi.
-Vậy em sẽ tìm người đít lép, lúc đó muốn chém cũng không có để chém.
Hai cái người này sáp lại là nói chuyện linh tinh cả lên y chang hai đứa con nít. Gần 1h sáng mà còn tâm sự không chịu đi ngủ, ông Tân ở trong phòng cứ nghe rầm rì hoài không có dấu hiệu dừng lại nên đành phải ra tay.
-Hết giờ thăm nuôi, đi ngủ đi mai nói tiếp.
Đến lúc này An mới chịu đứng lên đi về phòng, nhưng cũng có chút không nỡ rời đi.
-Ngủ ngon nha, tối cấm anh mò vô đó.
-Ai thèm, chỉ sợ em chịu không nổi mò ra thôi.
Nói cho hay lắm, An mới vô phòng được 15 phút đã có người không chịu nổi rồi, nằm ở đây sao mà ngủ được chứ. Thế là nửa đêm nửa hôm Khoa mò mẫm gõ cữa phòng An.
-Gì vậy anh?
-Ở ngoài đó lạnh quá ngủ không được, cho anh ngủ ké với nhen.
Vừa nói Khoa vừa đi thẳng vào trong phòng, thật hết nói nổi tên này luôn. An kéo Khoa lại.
-Không được đâu, ba biết la chết đó.
-Em không nói sao ba biết, anh buồn ngủ quá.
Nói xong Khoa nằm dài xuống giường rồi ra hiệu cho An nằm xuống cạnh bên, người gì đâu mà y chang con nít. Nghĩ vậy thôi chứ An cũng nằm xuống cạnh bên, đầu gối trên tay Khoa tình cảm.
-Ngủ ở đây khác hẳn ngoài kia luôn, em ấm thật đấy.
-Đừng có mà dê xồm nha chưa, tin em la làng lên không hả?
-Tin chứ, người yêu anh cái gì chẳng dám làm.
-Nói vậy thôi chứ em không la đâu, anh thích làm gì thì làm đi.
Suýt xỉu với con nhỏ này, người gì đâu mà thay đổi thái độ xoành xoạch thế không biết.
Trong ánh đèn ngủ le lói, gương mặt An bừng sáng đến kỳ lạ. Hai mắt tròn xoe nhấp nháy nhìn Khoa, đôi môi hồng chúm chím thỉnh thoảng khẽ cong lên thật quyến rũ, bao nhiêu lâu không gặp tại sao một chút cũng không thay đổi thế này.
-Anh nhìn người ta chằm chằm thế này sao em ngủ được hả?
-Ai biểu em đáng yêu quá làm gì, hai đứa mình nằm nhìn nhau đến sáng luôn hen.
-Bệnh của anh càng ngày càng nặng rồi đó, ngủ đi.
An quàng tay qua ôm Khoa ngủ ngon lành. Con nhỏ này lúc nào cũng thế, chỉ cần có cậu bên cạnh là không cần quan tâm đến bất cứ gì khác nữa.
Ngoài kia mưa vẫn rơi như trút nước nhưng ở đây lại có hai trái tim đang rất ấm áp. Mỗi ngày trôi qua, Khoa nhận ra mình càng yêu cô gái này nhiều hơn, cho dù hai người có cách xa như thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được tình yêu dành cho nhau. Chỉ cần trong tim có nhau thì mọi chông gai cũng có thể vượt qua được, hi vọng cả hai đủ mạnh mẽ để cùng nhau vun đắp cho hạnh phúc này.
…
Sáng, mở mắt ra đã thấy Khoa nhìn mình chằm chằm rồi, hình như mới từ bên đó về nên chưa quen với múi giờ bên này thì phải. An lười biếng rúc đầu vào ngực Khoa, chân tay không muốn cử động xíu nào.
-An, con dậy chưa? Thằng Khoa đi đâu rồi sao ba không thấy vậy?
Ông Tân đứng ngoài cửa phòng thắc mắc, An đành phải nói dối.
-Khoa đi mua đồ ăn sáng rồi ba.
-Ừm, vậy ba đi làm đây.
Ba đi rồi An mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may ba không phát hiện Khoa chui trong này nếu không đã ca nguyên một bài vọng cổ rồi.
-Anh ơi, người em tự nhiên mỏi rã rời luôn nè.
An nhõng nhẽo, Khoa mỉm cười xoa đầu cô tình cảm.
-Vậy ngủ thêm chút nữa đi, ngoan.
Nhưng mới vừa chợp mắt được chút xíu đã nghe ngoài cửa la ré inh ỏi rồi, hình như cái giọng ầm ĩ đó là của hai thằng bạn chí cốt. An uể oải bước ra mở cửa.
-Mới sáng sớm có để cho người khác ngủ không hả?
-Ấm quá nên giờ không chịu dậy luôn chứ gì. Ông Khoa đâu, xuất hiện cái coi, người gì mà mê gái bỏ bạn vậy nè.
Không ngờ hai tên này đánh hơi dữ quá, mới về tối hôm qua mà bọn chúng đã biết rồi. Đến lúc này Khoa mới chui đầu ra, đúng ngay ý bọn chúng.
-Thấy tôi đoán đâu có sai, chắc ông Khoa đã xử xong bà An rồi.
-Xử cái đầu cậu thì có, qua đây chủ yếu nhìn mặt tôi chứ gì, thấy rồi thì đi đi để vợ chồng người ta ngủ.
Khoa đệm vào làm An đỏ mặt, ba cái tên này lại giở trò chọc quê cô giống như ngày xưa đây mà, đôi khi muốn hiền người ta cũng không để yên cho mà hiền nữa.
-Người cậu có gì đâu để bọn tôi lặn lội xa xôi đến nhìn chứ, bọn mình tụ tập đi chơi đi, chứ để hai cậu ở nhà tôi sợ mình sớm có cháu quá.
An liếc Long một cái, người ta vẫn còn non nớt thế này mà cứ đầu độc mãi, cũng may có Thắng vô cứu cánh cũng đỡ ngại.
-Thôi đừng chọc bà An nữa, tội, hai người vào trong chuẩn bị đi rồi tụi mình đi chơi.
Thế là cả bọn kéo nhau đi ôn lại kỷ niệm xưa, nói cho sang vậy thôi chứ thật ra toàn kể chuyện xấu hổ của An rồi cười sỉ nhục thôi.