Vừa về đến nhà, giọng nói oang oang từ bên trong làm cô khựng lại.
-Có chuyện gì chị cứ nói với tôi, con bé hôm nay về trễ lắm.
-Vậy tôi cũng nói thẳng, lúc trước gia đình tôi rất yêu quý con bé nhưng để đến với thằng Khoa thì không thể nào. Anh là ba nó chắc cũng hiểu cái quá khứ không tốt đẹp, vả lại bây giờ gia đình anh…
-Tôi hiểu, nhưng tụi nhỏ nó yêu nhau, nếu ngăn cản quả thật rất đáng thương.
-Tụi nó còn nhỏ biết gì mà yêu đương, được dăm ba bữa là lại quên hết ráo thôi. Anh xem con bé An nhà anh, nó đã qua tay biết bao người đàn ông rồi, bây giờ nói nó yêu thằng Khoa làm sao mà ai tin được chứ.
An như chôn chân tại chỗ, cố gắng mím môi để không bật ra tiếng khóc, cái quá khứ này có lẽ cô sẽ phải đeo nó dai dẳng đến cuối cuộc đời. Cô chỉ sợ những lời nói của bà ta lại làm ba đau lòng, mấy ngày nay sức khỏe ba đã không được tốt, An sợ những lời này sẽ làm bệnh ba càng nặng hơn.
Ở trong nhà, ông Tân cũng cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, thật sự lúc này đây ông muốn con gái mình đủ mạnh mẽ để buông tay cho nhẹ lòng. Ông không muốn con bé sẽ lại chịu tổn thương vì những chuyện oan ức nhưng ông cũng biết An yêu Khoa thật lòng, nếu phải lựa chọn xa nhau chắc con bé sẽ rất đau khổ.
- Tôi không biết tại sao chị lại nghĩ con bé như vậy nhưng có một điều chắc chắn là con gái tôi không phải là người như chị nói. Nếu chị nghĩ vì gia đình tôi như vậy nên không môn đăng hộ đối với gia đình chị thì cái này tôi chấp nhận, nhưng chị nghĩ xem hai đứa hạnh phúc hay không là tùy thuộc vào tình yêu của hai đứa nhỏ.
- Vậy anh xem những cái này xem có phải là do tôi nhìn nhầm không.
Bà ta đem những tấm hình ngày xưa ra, từ lúc An bị đánh ghen, rồi những tấm hình của cô và Bảo đến hình của Đức cũng bị lôi ra.
Ông Tân nhìn những tấm hình này mà nghẹn ngào không nói nên lời, rõ ràng người con gái trong hình là An nhưng tại sao con gái mình lại làm những hành động này chứ.
Ông như không tin vào mắt mình rằng An đã lên giường với Bảo, cô ngoan hiền như thế sao lại có thể làm ra chuyện động trời này được.
-Anh xem đi, tôi chẳng nói gian cho con bé bao giờ. Thằng Khoa thì đang ở xa vậy mà nó ở đây vẫn quang minh chính đại qua lại với người đàn ông khác, hai đứa đã hẹn hò rất nhiều lần rồi, không thể có chuyện bạn bè mà thân mật đem nhau ra chỗ vắng vẻ như thế. Hi vọng anh hiểu mà khuyên nó giúp tôi.
Nói xong bà ta bỏ đi về.
Còn lại một mình ông Tân, ông đau khổ khôn xiết khi nghĩ về con gái của mình. Nếu bây giờ ông khuyên nó từ bỏ liệu nó có chịu nỗi cú sốc này không? Cảm thấy lồng ngực đau nhói, hơi thở khó khăn nhưng ông vẫn cố gắng chịu đựng.
-Ba, con xin lỗi.
An bước tới ngồi dưới chân ba, nhìn ba đau lòng như vậy cô không đành lòng, cũng vì bản thân quá cố chấp nên mọi chuyện mới trở nên như ngày hôm nay. Nếu như ngay từ đầu cô quyết định chia tay Khoa thì có lẽ ba sẽ không phải xấu hổ với người khác như thế này.
Cô hối hận rồi, thà rằng hi sinh hạnh phúc của bản thân để giải quyết mọi chuyện êm đẹp còn hơn cứ cố đeo đuổi những thứ không thuộc về mình.
Ông Tân vừa đau lòng vì con gái, vừa bất ngờ chuyện giường chiếu của An, lại thêm cảm giác dằn vặt tự trách bản thân mình khi không lo nổi cho con gái một cuộc sống đàng hoàng khiến ông bị xúc động nên chỉ muốn nghỉ ngơi lúc này.
An cũng đang rất mệt mỏi, đầu óc trống rỗng không biết làm gì vào lúc này. Càng ngày mọi chuyện càng đi quá sức chịu đựng của cha con An, cô sẽ chấp nhận buông bỏ, làm ơn đừng làm ba thêm khổ sở nữa.
…
Tối, nhắn tin với Khoa mà An khóc hết nước mắt, cô không thể tưởng tượng được một ngày nào đó hai người sẽ chia tay, sẽ không còn hướng về nhau như lúc này nữa..
Cô sẽ quyết định kết thúc chuyện tình không được ủng hộ này để giải thoát cho cả hai, chỉ cần Khoa hạnh phúc và sớm quên được cô như thế đã là quá đủ rồi.
-Đang làm gì vậy heo?
-Đang nhớ anh.
-Tư tưởng lớn gặp nhau rồi, anh cũng đang nhớ em.
Khoa chẳng mảy may hay biết gì về chuyện chiều nay nên vẫn rất hi vọng. Thôi thì để cô hạnh phúc thêm vài ngày ngắn ngủi nữa rồi mọi chuyện sẽ kết thúc, cô sẽ quay trở về cuộc sống không có Khoa bên cạnh, có lẽ vẫn sẽ sống tốt thôi.
-Anh, em yêu anh nhiều lắm, em muốn anh lúc nào cũng được sống vui vẻ…
-Anh sẽ không thể sống vui vẻ được nếu không có em đâu, heo con.
Càng nhận được những lời nói yêu thương từ Khoa thì dũng khí trong An cũng vơi dần đi, những suy nghĩ trong lòng định nói ra hòa theo nước mắt rơi đi mất. Cũng may là nhắn tin nên Khoa không thể biết được An khóc nhiều như thế nào.
Bằng ấy thời gian, cô cũng đã nếm đủ vị ngọt của tình yêu, có chia tay chắc cũng sẽ không quá hối tiếc.
…
Hôm nay đang đi học, An nhận được điện thoại báo ba phải nhập viện vì lý do sức khỏe, cô vội chạy đến bệnh viện ngay lập tức.
Nhìn ba nằm hôn mê trong phòng bệnh với ống thở mà cô cảm thấy sợ hãi, có phải bệnh của ba tái phát nên mới như vậy không?
-Bệnh nhân bị suy tim cho nên cần phải làm phẫu thuật mới mong sống được.
-Phẫu thuật?
-Đúng rồi, bệnh đã quá lâu mà gia đình không lo chữa trị nên hôm nay mới nặng như vậy. Vả lại bệnh nhân đã lớn tuổi nên có chút khó khăn. À,chi phí phẫu thuật tương đối lớn nên gia đình về chuẩn bị sớm, nhất là giữ tinh thần bệnh nhân thật tốt.
Nghe bác sĩ nói mà An như đứng không vững, tại sao đang yên đang lành ba lại bị suy tim cơ chứ? Có phải là do chuyện của cô khiến ba suy nghĩ và đau lòng nên bệnh mới trở nặng đúng không?
Tất cả là do An, cô đã vì bản thân mình nên mới khiến ba trở bệnh, giá như từ ban đầu cô đưa ra quyết định kết thúc thì ba sẽ không như thế này rồi.
Chắc ba đang rất đau đớn, rồi còn đến chuyện phẫu thuật nữa, làm sao cô có đủ một số tiền lớn để lo cho ba bây giờ. Chi phí phẫu thuật, thuốc men, còn tẩm bổ cho ba cộng thêm tiền nhà, tiền học thì một mình cô sao có thể xoay sở nổi cơ chứ.
Cô sợ lắm, sợ ba sẽ không còn bên cạnh mình nên cho dù phải làm cách nào đi chăng nữa thì nhất định cũng phải phẫu thuật cho ba, nhưng mà làm cách nào thì thật sự cô cũng chẳng biết nữa.
Quá lo lắng, An gầy đi trông thấy. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên. Đã vậy còn không được yên thân, tối hôm đó mẹ Khoa đến tìm An. Bà ta nói gia đình hai bên đang chuẩn bị lễ đính hôn cho Khoa và Chi nên bà tha thiết van xin An hãy buông tha cho con mình.
Có lẽ đối với bà An là một người bất trị, mặt dày khi cứ đeo bám không chịu buông, nhưng bây giờ cô rối lắm, thật sự cần một chỗ dựa để mình có thể vượt qua những khó khăn cuộc đời.
Cô quá mệt mỏi khi mỗi sáng mở mắt ra chỉ mong sao mọi chuyện chưa từng xảy ra, chỉ mong sao cô không tồn tại để không phải chịu đựng nỗi đau này.
Không luyến tiếc, không tranh giành, có lẽ Chi là người con gái tốt nhất xứng đáng với Khoa, cô hứa sẽ đồng ý buông tay, sẽ không dính dáng gì đến gia đình đó nữa để toàn sức lo cho ba. Con người mà, khi bị dồn đến chân tường sẽ trở nên mạnh mẽ lạ lùng, và An cũng thế. Cô không còn chỉ biết khóc khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô bây giờ đã có thể tự đứng lên sau những vấp váp trên đường đời.