Khoa cau mày, vậy là thời gian không có cậu lại ăn uống thất thường nên bây giờ mới bị đau như thế, đúng là đồ ngốc ngay cả bản thân cũng không biết tự lo bảo sao người khác yên tâm cho được. Cậu nghiêm mặt lại.
-Chưa ăn tối đúng không?
-Ừm.
-Để anh chạy đi mua cái gì về ăn rồi uống thuốc.
Khoa đứng lên định đi thì bất ngờ An kéo tay cậu lại, giọng nói như muốn khóc.
-Anh đừng đi, em sợ anh đi rồi sẽ không về với em nữa.
Khoa quay người lại hôn lên trán An đầy yêu thương.
-Ngốc, anh đi chút xíu là về liền, ở đây chờ anh nha.
Đến lúc này An mới cảm thấy yên tâm, cô ngồi một chỗ chờ Khoa về rồi nằm dài trên ghế ngủ lúc nào không hay. Ngày nào cũng vừa học vừa làm khiến An mệt mỏi, cộng thêm thời gian vừa qua quá nhiều chuyện xảy ra nên cô dường như kiệt sức. Cũng may Khoa trở về đúng thời điểm, nếu không cô không biết mình có thể chống chọi đến bao giờ nữa.
Về tới nhà, nhìn thấy An nằm ngủ ngon lành trên ghế Khoa chỉ biết lắc đầu, đúng là heo vẫn như xưa, nằm đâu cũng ngủ được hết.
Khoa nhẹ nhàng bước đến hôn lên tóc An rồi khẽ lay cô dậy.
-Dậy đi heo lười, anh mới đi có 10 phút đã ngủ rồi.
-Ummm, anh ôm em ngủ đi.
An mơ màng vừa ngủ vừa nói làm Khoa buồn cười, người gì đâu lớn rồi mà nũng nịu y chang một đứa con nít.
Bế An vào phòng, Khoa đắp chăn cho An, từng động tác cậu làm hết sức dịu dàng. Cô ngủ thế kia ngộ nhỡ lát nữa ba về Khoa không biết phải giải thích sao về chuyện này nữa.
Thiu thiu ngủ được chút xíu, An giật mình thức giấc nhìn xung quanh, Khoa của cô đâu mất tiêu rồi, chẳng lẽ lại muốn bỏ cô mà đi nữa sao.
-Anh…
-Em dậy rồi à?
Đang loay hoay trong bếp hâm nóng lại đồ ăn mua lúc nãy thì nghe tiếng An gọi, Khoa lật đật chạy vào phòng.
-Em nhớ anh.
An rướn người qua ôm lấy eo Khoa, mới ngủ có chút xíu mà làm như cả tỉ năm không gặp, con nhỏ này nhiều khi làm quá thật.
Khoa hạnh phúc xoa đầu An tình cảm.
-Anh biết rồi, em ăn chút gì nhé.
-Nhưng mà anh phải đút em mới ăn đó nha.
Cái điệu bộ trẻ con của An làm Khoa cảm thấy vui vẻ, cậu nhéo mũi cưng chiều rồi lấy đồ ăn mang vào đút cho cô ăn y chang những ngày đầu mới yêu.
Quen nhau bao nhiêu lâu, trải qua biết bao chuyện nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt đáng yêu của An là bao nhiêu giận hờn tan biến đâu hết, cứ muốn được nhìn ngắm mãi không thôi.
-Còn đau không? Khoa dịu dàng.
An gật đầu. Lúc trước mỗi khi bị đau cô đều khóc một mình, càng đau càng cảm thấy tủi thân bởi nếu có Khoa cậu sẽ dỗ dành và giúp cô đỡ đau hơn. Bây giờ mọi mơ ước đã thành hiện thực, Khoa bên cạnh cô bằng xương bằng thịt để cô có thể chạm vào.
Càng nhìn Khoa cô càng cảm thấy hạnh phúc, mọi chuyện cứ như một giấc mơ đến thật nhanh khiến cô có cảm giác mình đang ở trên không trung. Nước mắt hạnh phúc bất chợt rơi xuống, khi tình yêu tưởng chừng không thể cứu vãn được thì cũng là lúc hai người được gắn kết lại với nhau thì làm sao lại không xúc động cho được.
-Sao lại khóc? Đau nhiều lắm hả? Để anh xem lần sau còn dám nhịn đói không.
Khoa mắng yêu rồi đưa tay xoa xoa chỗ đau cho An, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến mức khiến người khác ghen tỵ.
-Có anh rồi em không cảm thấy đau xíu nào hết.
-Nịnh vừa thôi cô. Khoa đánh nhẹ lên đầu cô rồi quàng tay qua ôm lấy vai cô.
-Những ngày qua chắc em đã phải rất khổ sở.
-Bây giờ hồi tưởng lại em không biết mình làm sao có thể tồn tại đến ngày hôm nay nữa. Khi quyết định chia tay anh, em đau đến mức sụp đổ hoàn toàn, đêm nào em cũng khóc khi nghĩ về anh, cộng với bệnh tình của ba nữa, em gần như không gượng dậy được. Em chẳng cần ăn, chẳng cần ngủ, bao nhiêu chuyện cứ vây lấy tâm trí khiến em không thể nào có một giây phút yên bình nào.
-Anh xin lỗi.
Khoa siết chặt lấy An trong vòng tay mình, cứ ngỡ An thật xấu xa khi khiến cậu bị tổn thương trong một thơi gian dài nhưng nào ngờ cô mới là người đau đớn hơn cả. Cậu đúng thật là rất ngu ngốc khi đã đánh mất cô một lần, sau này có chuyện gì đi chăng nữa thì cậu cũng không bao giờ để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
-An, xe ai để ở nhà vậy con?
Ông Tân về thấy xe nhưng không thấy người nên thắc mắc. An và Khoa nghe tiếng ba lật đật ổn định lại tư thế để ba nhìn thấy ôm ấp ở trong phòng lại la cho một trận nữa.
-Ba, con ở trong phòng nè.
-Con chào bác.
Ông Tân đứng trước cửa phòng nhìn thấy Khoa thì vô cùng ngạc nhiên, sao thằng bé lại ở đây? Cảm thấy khó hiểu định hỏi nhưng An vội nói trước.
-Chuyện dài lắm, xíu con kể ba nghe nha.
Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thôi tạm thời gác sang một bên vậy. Nhìn qua nhìn lại một hồi mới phát hiện hai đứa này ở ngoài kia rộng rãi không ngồi lại chui vào cái phòng bé tí này tâm sự, lạ thật đấy.
-Hai đứa làm gì chui vô đây hả?
-Đâu có chui đâu ba, con bị mệt nên Khoa giúp đỡ đưa con vào đây, đúng lúc ba về luôn đó.
Nghe An nói có lý, Khoa nói theo.
-Dạ, đúng rồi bác, An bị đau dạ dày khóc lóc ghê quá nên con phải đưa vào trong nằm nghỉ.
-Em khóc hồi nào hả? Đánh anh bây giờ.
-Còn chối, lúc nãy ai la làng la xóm đau quá chịu không nổi?
-Ơ cái anh này, đừng có mà nói xạo nha.
Thấy hai đứa nhỏ cãi nhau dữ quá, ông Tân phải lao vào can không thôi lỡ xui xui có đánh nhau thiệt là tiêu đời.
-Thôi, có hai đứa mà cứ y như cái chợ. Còn con bé này nữa, cứ ăn uống thất thường như vậy cái bao tử nào chịu nổi, không đau mới là chuyện lạ đó. Hôm trước đau cả đêm chưa sợ hả?
-Dạ đúng rồi đó bác, con nói mà An không có chịu nghe, lỳ ơi là lỳ.
Khoa hùa theo ba làm An bực bội giận cậu luôn, cái tội dám lợi dụng cơ hội ăn hiếp người ta.
Ông Tân cũng bó tay với con gái hay giận dỗi của mình nhưng nhìn thấy An tâm tình vui vẻ ông cũng cảm thấy yên tâm.
-Hai đứa nói chuyện đi nghe, ba đi tắm rửa cái đã.
Ba vừa đi thì An cũng quay mặt hướng khác giận luôn cho biết ai biểu đụng đến ổ kiến lửa.
-Giận hả cục cưng? Anh có làm gì đâu mà giận.
Khoa khều khều An làm huề, cái mặt dở dở ương ương của cậu làm An chỉ muốn cắn cho một cái.
-Nghỉ chơi anh rồi, người ta đau không biết thương mà còn la ké nữa.
-Anh giỡn mà, cục cưng đau anh xót lắm cơ, đừng giận anh nữa mà, anh thương.
Lâu ngày không gặp, cái miệng của Khoa dẻo ơi là dẻo nên An không thể giận dai được, nhiều khi cũng muốn cứng rắn lên một chút để hù Khoa nhưng không có cách nào làm được hết.
-Anh đúng là đáng ghét, lần sau còn la em là em đánh cho một trận đó.
-Vâng, anh biết rồi. Em mệt không?
-Mệt lắm.
-Vậy nghỉ ngơi sớm đi, anh về sáng mai qua chở em đi học. Khuya mà đau thì gọi cho anh nha.
Khoa về rồi mà An vẫn còn lơ lửng trên mây, cảm giác hạnh phúc đến nỗi có đôi lúc cô nghĩ nó không thật. Nhưng rõ ràng Khoa đã trở về, đã ôm cô, đã trò chuyện với cô nên chắc chắn không thể nào là giấc mơ được.