-Dạo này con thấy ba mẹ vất vả quá, hay là ngày mai ba mẹ đi du lịch đâu đó đi.
Nghe thằng con trai cưng nói, ba mẹ Khoa buông đũa nhìn nhau, bình thường có bao giờ thương ba mẹ đến mức này đâu sao tự dưng hôm nay lại tốt bụng thế.
Ba Khoa nhìn thằng con thắc mắc.
-Ba mẹ có vất vả gì đâu mà cần du lịch, thôi không cần đâu.
-Có vất vả mà, ba mẹ chăm con lúc ở trong bệnh viện cực khổ lắm, nên ngày mai ba mẹ đi đâu đó chơi mấy ngày rồi về.
Khoa nhiệt tình quá làm ba mẹ cậu cảm thấy quái lạ, chắc là có âm mưu đen tối gì nên muốn đuổi hai ông bà đi chỗ khác đây mà.
-Thôi, dạo này tự nhiên mẹ không có hứng thú du lịch nữa, mẹ thích ở nhà thôi.
Cảm thấy tình hình không ổn, Khoa chuyển sang nài nỉ.
-Ba mẹ đi du lịch giùm con đi mà.
-Con có âm mưu gì đúng không?
-Đâu có gì đâu, con chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho An thôi.
Khoa gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng lên làm ông bà buồn cười.
-Được rồi, có thằng con trai có hiếu dễ sợ, vì người yêu mà đuổi ba mẹ ra đường đây.
Cuối cùng ba mẹ cũng đồng ý, thế là Khoa lên kế hoạch chuẩn bị một buổi tối thật lãng mạn.
Cậu thức nguyên một đêm để chuẩn bị quà, trang trí sân vườn thật xinh đẹp, nhất định hôm nay phải cho người yêu một sự ngạc nhiên mới được. Khoa nghĩ đến cảnh tượng An hạnh phúc mà ôm chầm lấy cậu, đồng ý để cậu đeo chiếc nhẫn vào tay và hai người trao nhau nụ hôn say đắm mà cảm thấy phấn khích kinh khủng.
Mọi thứ xong xuôi đâu đó, Khoa lấy điện thoại ra nhắn tin cho An.
-“Em yêu, hình như anh bị trúng thực rồi, sáng giờ không ăn được gì, ba mẹ thì đi vắng….”
-“Đợi xíu em qua anh liền.”
Đọc xong tin nhắn Khoa khoái chí tủm tỉm cười, ai chứ An cậu hiểu ghê lắm. Bình thường gọi năn nỉ cỡ nào cũng dễ gì qua cho nên bất đắc dĩ mới phải dùng đến chiêu nói xạo này.
Còn An, nghe nói Khoa ốm là tức tốc chạy qua rồi, cái bệnh này để từ sáng đến giờ sao chịu nổi.
Đến nơi, An càng lo lắng hơn khi thấy nhà cửa tối om không có chút ánh sáng, chẳng lẽ cúp điện? Khoa của cô đâu rồi?
Ba chân bốn cẳng chạy thẳng một mạch vào nhà, nhưng vì trời tối nên lúc chạy lên bậc tam cấp bị vấp té làm cô ngã xuống nền thật mạnh.
Vừa đau vừa sợ Khoa có chuyện gì, cô chỉ biết khóc.
-Anh ơi,..hu hu…
Đang ở trong nhà chuẩn bị công đoạn cuối chợt nghe tiếng người yêu khóc, Khoa vội bật đèn rồi chạy ra xem.
-Em sao thế?
Thấy An ngồi đằng trước mặt mũi tèm nhem, Khoa hốt hoảng đỡ cô lên.
- Anh có sao không? Sao nhà cửa tối om vậy anh? Em cứ sợ…
- Anh không sao, đưa anh xem em bị gì thế.
Khoa cảm thấy có chút hối hận khi đùa nghịch như thế, lỡ như đi đường gấp gáp An xảy ra chuyện gì chắc cậu sẽ tự trách mình đến chết quá.
Nhẹ nhàng đỡ An ra ghế ngồi, Khoa chạy vào trong lấy bánh kem và nến ra.
An ngỡ ngàng trước không gian đầy lãng mạn này, những chiếc đèn xinh xắn được trang trí xung quanh hồ bơi, bong bóng hình trái tim được trang trí khắp nơi và ở giữa đó còn treo hình cưới của hai người hôm trước chụp to ơi là to.
Quá bất ngờ, An không nói được lời nào, phải đến khi Khoa lên tiếng cô mới kịp choàng tỉnh.
-Chúc người yêu của anh sinh nhật vui vẻ, anh yêu em.
-Ơ, thì ra…anh tắt hết đèn để bày cái trò này đó hả?
Khoa gãi đầu, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu thấy mình lãng mạn như thế nhưng mà cũng đúng thôi, cơ hội để cầu hôn An mà, phải cố gắng một xíu chứ.
Không kiềm chế được, An ôm chặt lấy eo Khoa cảm động.
Sinh nhật năm ngoái không có Khoa, An chỉ biết ngồi bó gối trong phòng mà khóc một mình.
Sinh nhật năm nay không còn cô đơn nữa, An cũng khóc nhưng khóc vì niềm hạnh phúc mà Khoa mang lại, khóc vì tình yêu của cả hai dành cho nhau và khóc khi vẫn còn được nhìn thấy nhau.
- Ngoan, đừng khóc nhè, xấu lắm.
-Ai biểu anh làm em té chi, đau quá nên em mới khóc chứ bộ.
Khoa mỉm cười cúi xuống nhéo mũi người yêu.
-Anh xin lỗi, được chưa?
-Tha lỗi cho anh đó.
Trong không khí thật lãng mạn, đôi tình nhân đang trao nhau những lời ngọt ngào và cử chỉ yêu thương. Chỉ cần nhìn vào mắt họ có thể hiểu những tâm tư của nhau mà không cần phải nói.
-Em yêu, hai đứa mình sinh con với nhau nhé.
Câu nói của Khoa làm cả hai đứng hình, trên đời này có ai cầu hôn trơ trẽn như vậy không trời. Rõ ràng lúc nãy dự định khác, sao bây giờ lại buột miệng nói những lời như thế này chứ.
Khoa biết mình bị hố nên vội tìm cách cứu vãn.
-Ý anh là mình kết hôn nha.
An nhất thời không biết phản ứng sao với cái tình huống này, trong lòng thôi thúc phải nhận lời Khoa ngay lập tức nhưng cô vẫn chưa có đủ tự tin để kết hôn với Khoa như cậu đang muốn.
-Thôi, em không lấy anh đâu, bây giờ còn yêu thì cưng chiều, mai mốt lấy về chắc đánh em ngày 10 lần quá, không chơi.
-Mặc kệ em có chịu hay không, đã chụp hình cưới với người ta rồi thì cũng hết đường chối cãi. Anh sẽ tung hình lên facebook là coi như xong chuyện.
Nhìn cái mặt đắc ý của Khoa là An hiểu ngay lúc trước mình bị lừa, đồ đáng ghét, hết trò chơi rồi hay sao lôi người ta ra làm trò vậy không biết.
An vờ giận dỗi đứng lên bỏ đi một nước với cái chân cà nhắc, mặt mũi căng hết cỡ làm Khoa cũng thấy lo lo. Cậu chạy theo ôm An lại thủ thỉ.
-Sao lại bỏ đi vậy, chân em đang bị đau mà.
Cái kiểu thì thầm vào tai thế này làm An mềm nhũn ra nhưng vẫn cố gắng tỏ ra cứng rắn.
-Ai biểu anh lừa em, đi chụp hình cưới đã đành còn dám đem bệnh tật ra lừa nữa, mai mốt anh có bị gì em cũng không chạy qua nữa đâu.
-Xin lỗi mà, niệm tình hôm nay sinh nhật nên tha lỗi cho anh nha. Thương em nhất trên đời luôn.
Khoa cứ nịnh nọt mãi nên muốn giận lâu cũng không được. Mà cũng không thể đành lòng giận một người chuẩn bị nhiều thứ như thế này cho sinh nhật của mình được, yêu còn không hết nữa mà.
-Muốn em hết giận không?
-Muốn.
-Vậy nhảy tặng em Vũ điệu mông xinh đi.
-Hả?
Khoa trợn tròn mắt ngạc nhiên, con nhỏ này bữa nay còn dám bày trò này nữa mới ghê, đã biết đây là điểm yếu của người ta rồi còn hành nữa.
Bây giờ phải làm sao đây, chẳng lẽ rút lại lời thì kỳ quá, mà ra kia nhảy còn kỳ cục hơn. Thế nào không bị cười một trận vào mặt chứ, kỳ này thảm rồi.
Thấy Khoa vò đầu bứt tóc, An nín cười giả bộ hờn dỗi.
-Ngày xưa mới yêu thì nói hùng hồn lắm, anh nguyện vì em lên núi đao, xuống vạt dầu cũng không từ nan, cho dù nước cạn, đá mòn vẫn sẽ chung thủy một mình em. Thế mà bây giờ chỉ là nhảy một bài cho người yêu mình vui trong ngày sinh nhật cũng khó khăn vậy sao? Thiệt là tủi thân quá đi.
Cái mặt An thảm quá, nếu bây giờ không làm thì coi như buổi cầu hôn này công cốc rồi. Không được, hi sinh đời trai một lần để làm người yêu vui vậy, cố lên, cố lên tôi ơi.
-Được rồi, anh nhảy là được chứ gì.
-Oh yeah, để em mở nhạc lên cho anh.
Thế là An mở nhạc lên còn Khoa thì lắc mông điên đảo không biết trời trăng mây gió gì. Đã vậy, lơ là 3s là bị cô chỉnh liền ngay lập tức.
-Nhảy gì kỳ vậy anh? Cái này là dậm chân tại chỗ mà.
-Anh ơi, lắc mông mạnh lên.
-Chưa đủ đô anh ơi, nhảy nhiệt tình xíu.
-Trời, nhảy chứ có phải tập dưỡng sinh đâu mà.
-…
An vừa xem vừa nói vừa cười vừa quay phim, lần đầu tiên trong lịch sử mới thấy Khoa nhảy bảo sao không hạnh phúc cho được. Lúc trước mỗi lần lớp có văn nghệ là có năn nỉ hay ép buộc cỡ nào cũng chẳng bao giờ Khoa tham gia, cậu nói mấy cái này không phù hợp với mình. Ấy thế mà hôm nay lại tăng động đến mức độ này, lưu lại để sau này còn lấy ra uy hiếp nữa chứ.