Cấm Kỵ

Chương 10: Muốn ở bên em nhiều hơn



Lục Sở Viêm quay sang nhìn hắn, ý tưởng không tồi. Nhưng quan trọng là tìm đâu ra một người hoàn hảo về cả nhan sắc, địa vị và gia sản như Chu Linh Vân? Trong lúc cả hai đang lâng lâng trong men rượu, bóng dáng của một cô gái áo đỏ lướt qua. Mùi hương anh đào quyến rũ chợt làm cho Lục Sở Viêm bị thu hút, hắn không thể rời mắt khỏi bóng lưng ấy.

Như một thứ yêu tinh câu dẫn đàn ông, người phụ nữ ấy rất nhanh đã khiến Lục Sở Viêm bất giác đi theo mình. Trên khóe môi của cô lộ ra một nụ cười nguy hiểm.

Lục Sở Viêm khi này đã say tới mức không còn nhận ra ai với ai, nhất là khi hắn đang đứng trước một cô gái quyến rũ như này. Cả hai người rõ ràng chẳng hề nói với nhau một lời nào, thế nhưng hai người lại cùng bước vào một căn phòng.

Cô gái ấy bị hắn đè xuống giường một cách mạnh bạo, hắn hận bản thân không thể ăn tươi nuốt sống cô lúc này. Lục Sở Viêm đưa tay kéo vai áo xuống, chờ không được mà hôn lên đồi núi nhấp nhô đang ửng đỏ.

Cô gái bất chợt ngăn hắn lại, trước khi tiến xa hơn liền rỉ vào tai hắn vài lời.

"Lục đại thiếu, sau đêm nay... em có thể trở thành người của anh không?"

"Nữ nhân ngủ với tôi không thiếu, em nghĩ mình là ai?" Hắn không chần chừ mà trả lời.

Thấy vậy, cô ta kéo dây áo lại, hậm hực đẩy hắn sang bên cạnh.

"Không danh không phận, em không phải loại người dễ dãi như vậy. Lục đại thiếu không chịu chấp nhận thì tìm người khác vậy."

Cô ta định rời đi, cuối cùng lại bị Lục Sở Viêm một tay tóm gọn lại, ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn.

"Em cũng thật ranh ma, thiếu phu nhân."

Sáng sớm hôm sau, Chu Linh Vân thức dậy với tâm trạng bực bội vì tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài. Vừa bước ra ngoài cổng liền thấy Lục Sở Ngạo đứng đợi sẵn với vẻ mặt vô cùng hớn hở.

"Anh làm cái quái gì trước cửa nhà tôi vậy?"



"Trí nhớ em tệ thật đấy, hôm qua chẳng phải em nói sẽ đưa tôi đến khu khai thác mỏ khảo sát à?"

"Tôi đồng ý từ khi nào vậy? Hơn nữa chúng ta mới chỉ hợp tác, lấy đâu ra số liệu để khảo sát?"

"Vậy thì coi như đến để đôn đốc họ vậy. Mau đi thôi!"

Chu Linh Vân còn chưa gật đầu đã bị Lục Sở Ngạo kéo lên xe. Hôm qua còn nói không biết địa điểm thế mà hôm nay lại thành thạo đoạn đường tới đó đến vậy. Chu Linh Vân chỉ biết thở dài bất lực, vì đang trong quan hệ hợp tác nên cô đành thuận theo anh.

Xuống đến địa điểm khai thác vẫn còn khá sớm, công nhân vẫn còn đang phân chia nhiệm vụ và khu vực. Thấy hai người đến, tất cả đều cúi rạp đầu.

"Bà chủ, Lục tổng!"

Chu Linh Vân liếc nhìn qua một lượt, ở đây hầu hết đều là đàn ông. Bọn họ ai nấy cũng cường tráng khỏe mạnh, đặc biệt còn vô cùng đẹp trai nữa. Năng lượng tích cực này khiến cho hai mắt của Chu Linh Vân như sáng lên dần, đến cả tinh thần cũng được vực lại.

"Công nhân bây giờ đều đẹp trai như vậy sao? Nếu không phải vì tên khốn họ Lục kia không chịu ký vào giấy ly hôn thì mình đã đem tất cả bọn họ về nuôi rồi!"

Ánh mắt sáng rực cùng nụ cười không đứng đắn đều thu vào tầm mắt của Lục Sở Ngạo. Anh thừa biết ý đồ không tốt của Chu Linh Vân cho nên đã kéo cô tới nơi khác.

"Sáng tôi đến đột ngột quá nên chưa ăn gì đúng không? Ở đây đều là món em thích ăn, mau lên, ăn một chút đi."

"Tôi không hứng thú với mấy thứ này."

Ọc ọc...

Tiếng trống bụng kêu lên làm cho bầu không khí dần trở nên gượng gạo. Chu Linh Vân hắng giọng, cuối cùng cũng động đũa.



"Ăn một chút lót dạ vậy."

Vóc dáng của Chu Linh Vân rất đẹp nhưng sức ăn của cô lại tỉ lệ nghịch với nó. Đồ ăn mà Lục Sở Ngạo chuẩn bị đều vào bụng cô chỉ trong vài phút. Một cô gái ăn uống thế này có lẽ chẳng người đàn ông nào thích, thế nhưng Lục Sở Ngạo lại say đắm nhìn cô với ánh mắt sủng ái.

Hai người đáng lẽ đã phải về sớm nhưng Lục Sở Ngạo cứ kéo cô tới chỗ này đến chỗ nọ, cố ý hỏi nhưng câu vô nghĩa mục đích chỉ để được ở bên cô nhiều hơn. Rồi hết ăn sáng lại kéo cô đi ăn trưa, Chu Linh Vân vừa nhìn thấy đồ ăn đã muốn ói ra ngoài.

"Anh đã bắt tôi ăn mấy bữa rồi? Tôi ăn không nổi nữa, tôi muốn đi dạo một chút."

"Vậy tôi đi cùng em."

"Không cần, tôi tự mình đi được, đừng theo tôi nữa."

Lục Sở Ngạo không thể cưỡng chế cô nhưng anh vẫn cẩn thận đưa cho cô một bịch bánh, căn dặn.

"Vậy đem theo cái này đi, lỡ đói liền có cái ăn luôn."

Chu Linh Vân nhìn anh, lại cảm thấy người này tại sao lại tận tâm với mình như vậy? Hai người cứ như thể là vợ chồng son ấy! Cô vội lắc lắc đầu, gạt bay suy nghĩ nguy xuẩn ấy ra rồi cầm lấy chiếc bánh rời đi.

"Lục Sở Viêm, Lục Sở Ngạo, hai cái tên thật hợp, hai con người ấy cũng thật hợp! Đều vô sỉ, mặt dày và đáng ghét như nhau!"

Chu Linh Vân vừa đi vừa mắng hai anh em họ Lục. Cô lại nhớ về kiếp trước, người đàn ông này rõ ràng là em rể nhưng lại quấy rầy cô, còn Lục Sở Viêm vốn là chồng thì lại ngó mặc không quan tâm, nuôi tình nhân ở bên ngoài.

Cứ nghĩ rằng kiếp này trả được mối thù khiến bản thân nhẹ nhõm, ai ngờ vì muốn tìm chút manh mối về cái chết của ba mà Chu Linh Vân lại dính vào đống rắc rối này. Cô thở dài, suy nghĩ nhiều khiến cho cô đâm phải một công nhân làm việc lúc nào không hay.

"Bà chủ? Xin lỗi, là tôi không chú ý!"