Cấm Kỵ

Chương 4: Từ địa phủ đi lên



Cánh cửa vừa được mở, một gương mặt lạ lẫm có chút quen thuộc liền xuất hiện ngay trước mặt. Không cần đoán cũng biết người này chính là Lục Sở Viêm, chồng cũ của cô.

"Anh đến làm gì?"

"Đòi ly hôn, đuổi người thân ra khỏi nhà. Cô đang phát điên cái gì vậy?"

"Lục đại thiếu đến chỉ để nói mấy câu này à?"

Lục Sở Viêm ném cho cô tờ đơn ly hôn, hắn dứt khoát nói.

"Tôi không đồng ý ký vào nó, cô đừng hòng thoát khỏi Lục gia."

Đối với sự cứng rắn này của Lục Sở Viêm, Chu Linh Vân một chút cũng chẳng quan tâm, cô chỉ khẽ cười, tiến sát lại hắn.

"Lục đại thiếu thật thú vị. Chúng ta đều không có tình cảm với đối phương, hà cớ gì phải dính lấy nhau? Anh có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn tôi phải trở thành người vợ hiền lành mẫu mực? Tôi đâu phải con ngốc?"

"Cô... cô có ý gì?"

Thở một hơi dài, cô nói tiếp.

"Yên tâm đi, tôi cũng sẽ giống như anh vậy, phóng khoáng một chút. Tôi không phải người dễ dịu thiệt đâu!"

Nói rồi Chu Linh Vân lập tức đóng cửa lại, mặc kệ cho Lục Sở Viêm ở bên ngoài đập. Hắn ta tức giận không ngừng nói.

"Tôi chưa ký vào đơn ly hôn thì cô vẫn còn là vợ của tôi. Cô phóng túng, người ngoài sẽ im lặng không quan tâm à? Thể diện của Lục gia cô ném đi đâu?"

"Ồn ào."

Chu Linh Vân phẩy tay, quản gia lập tức hiểu ý liền báo hiệu cho vệ sĩ quanh nhà cưỡng chế đưa Lục Sở Viêm khỏi nơi này. Cuối cùng cũng yên tâm được phần nào.

"Tiểu thư, cô... hình như có chút kỳ lạ." Quản gia Hứa nhiều miệng dò hỏi.

"Chỗ nào?"



"Phu nhân... Mạc phu nhân với nhị tiểu thư suy cho cùng cũng là người của Chu gia. Cô đột nhiên đuổi bọn họ đi thế này... khó tránh được lời đồn."

"Tôi chính là muốn cho tất cả mọi người biết Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương không còn là người của Chu gia nữa!"

Hứa Ngụy thở dài, hắn ta gãi đầu gãi tai, không biết nên khuyên Chu Linh Vân thế nào. Dù sao cô hành động như vậy thực sự khiến anh thấy khó hiểu. Bình thường cô rất an phận, ngoan ngoãn làm dâu Lục gia không một chút ý kiến. Vậy mà mấy hôm trước lại viết đơn ly hôn, còn dọn khỏi Lục gia, nói rằng không muốn dính líu với Lục Sở Viêm.

"Không phải bình thường cô rất quý hai người họ sao? Coi lời nói của tôi còn chẳng ra gì..."

Chu Linh Vân bất chợt thay đổi sắc mặt. Nghĩ lại thì kiếp trước ngay cả Hứa Ngụy, Dương Mỹ An cũng đã nhiều lần cảnh báo cô với hai mẹ con Mạc Cẩm Tú, vậy mà cô còn đơn thuần không tin.

Nghĩ lại thật ngốc.

"Hứa Ngụy, tôi thực sự nghĩ thông mấy lời trước đây của anh rồi. Hiện tại ấy, tôi chỉ làm theo lời anh khuyên thôi."

"Ấy tiểu thư, cô đừng có như vậy. Tôi chỉ là cảnh báo hai người họ không có ý tốt, đâu có nói phải đuổi họ đi đâu."

"Haizz, như nhau thôi."

"Đợi chút đã... Tiểu thư, cô chữa mắt rồi đấy à?"

Chu Linh Vân chẹp miệng, thể hiện uy phong từ lúc nãy tới giờ hắn ta mới để ý đến sự thay đổi này, thật chẳng tinh tế chút nào.

"Ừm, có điều vẫn chưa hoàn toàn bình phục."

Trên mặt của Hứa Ngụy lộ ra nét vui mừng, cuối cùng thì tiểu thư cũng đã chịu tự mình chữa trị đôi mắt. Hắn ta xúc động như muốn khóc lên. Tuy thế nhưng hình như vẫn còn một điểm khác lạ...

"Tiểu thư, cô... cô thay đổi nhiều lắm. Cô đang cố giấu diếm chuyện gì à?"

"..."

Hứa Ngụy không biết từ khi nào mà bản thân lại bị Chu Linh Vân kéo vào quán bar. Ngồi cùng vị tiểu thư mà hắn đã theo gần mười năm trời, Hứa Ngụy không khỏi cảm thấy rùng mình. Chu Linh Vân giống như một người hoàn toàn khác vậy.

Cô uống rất nhiều rượu, không quan tâm đến Hứa Ngụy cứ ngăn mình, mãi đến khi hai má ửng đỏ mới dừng lại.

"Có phải tôi... thay đổi rất nhiều, đúng chứ?"



Cô liếc mắt nhìn hắn, không biết là lời nói khi say hay đang thực sự nghiêm túc. Hứa Ngụy không biết nên nói gì, chỉ hơi gật đầu. Chu Linh Vân mỉm cười, thiết nghĩ bí mật của mình nếu nói ra có phải sẽ rất thoải mái không?

"Anh tin không? Tôi... đi từ địa phủ lên đây."

Hứa Ngụy thở dài, từ khi nào mà tửu lượng của tiểu thư hắn lại kém đến vậy? Hắn kéo Chu Linh Vân lên, cuối cùng lại bị cô hất ra.

"Yên tâm đi, tôi chưa có say. Không tin tôi à?"

"Tiểu thư nếu thực sự từ địa phủ trở về đã không ngồi được ở đây uống rượu, rồi nói nhảm đâu."

"Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại muốn ly hôn với Lục Sở Viêm, tự mình chữa khỏi mắt, đuổi Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương ra khỏi nhà, rồi lại chạy đến quán bar ăn chơi, chọc tức chồng cũ?"

Ừm, cũng thật kỳ lạ. Hứa Ngụy nghĩ mãi chẳng ra.

"Thôi vậy, sau này anh sẽ tự mình hiểu."

"Được rồi, tôi tin tiểu thư. Nhưng bây giờ chúng ta vẫn là nên về đi, cô xem... những chuyện cô làm đều tới tai nhà báo, phóng viên. Họ mà biết cô ở đây sẽ còn rầm rộ tới mức nào?"

Chu Linh Vân chẳng thèm quan tâm, cô cầm lấy hẳn một chai rượu, rời khỏi bàn.

"Chu Linh Vân tôi còn có chuyện gì kinh khủng chưa trải qua? Lục Sở Viêm hắn công khai có tình nhân, tại sao tôi không được?"

Nói rồi, cô dứt khoát rời khỏi tầm nhìn của Hứa Ngụy. Hắn ra vội đứng dậy ngăn cản, nhưng tiếc rằng người tới quá đông, chỉ trong vài giây đã lạc mất Chu Linh Vân. Hắn ý thức được hiện tại cô đang có rất nhiều vấn đề xảy ra, nếu thực sự có ai phát hiện cô ở chỗ này tìm thú vui thì sẽ toi mất.

Chu Linh Vân vừa đi vừa uống rượu, ngắm tìm những chàng trai trẻ, tiểu thịt tươi để trêu đùa, nhưng đi suốt rồi cũng chẳng nhìn trúng ai. Chắc chắn là đôi mắt mới này đang cản trở cô!

Rượu trong chai càng lúc càng cạn, hai má của Chu Linh Vân cũng ngày một ửng đỏ thêm. Cho đến khi rượu đã hết, Chu Linh Vân lảo đảo ngã nhào về phía trước.

Chai rượu rỗng rơi xuống đất tạo nên âm vang sắc lạnh khiến cho Chu Linh Vân có chút nhức đầu. Cô ngã xuống giường đấy à? Sao mà êm với ấm đến vậy?

Chu Linh Vân dụi dụi mắt, cô ngước lên nhìn, khóe môi bất chợt cong lên.

"Phải rồi, chính là chiếc nệm thịt này!"