Người người đều nói số mệnh ta không tốt, lúc này, ta lại cảm thấy, số mệnh ta thật tốt!
Bữa sáng là một nồi cháo khoai lang, kèm theo một đĩa dưa muối nhỏ, một đĩa cá khô nhỏ.
Cơm nước vừa dọn lên bàn, mẹ chồng liền nói: "Dưa muối này là ta tự muối, cá là cha con mùa hè ra sông bắt, ta tự phơi khô, thêm chút ớt muối cho đậm đà, không biết có hợp khẩu vị của con không?"
"Mẹ, rất ngon ạ. Còn có, con không kén ăn!"
Ngon lắm luôn đó!
Ở nhà, mỗi ngày ta đều ăn cơm thừa canh cặn, có lúc ngoài chút nước canh, đến một lá rau ta cũng không được ăn!
"Vậy thì ăn nhiều một chút!" Mẹ chồng vui vẻ gắp cá khô cho ta, nói ta gầy yếu, bảo ta nhất định phải ăn nhiều một chút.
Lúc này là mùa đông, đã qua mùa thu hoạch vụ mùa bận rộn.
Mẹ chồng bảo ta ở nhà bầu bạn với phu quân ta, lúc rảnh rỗi thì nấu cơm trưa.
Nhưng ta không dám nhàn rỗi như vậy, liền nói muốn cùng bà ra đồng tìm chút thức ăn.
"Vậy cũng được, vừa hay mọi người đều muốn gặp tân nương nhà ta, mẹ sẽ dẫn con ra ngoài đi dạo, gặp gỡ mọi người một chút!"
Ta theo mẹ chồng ra ngoài, trên đường đi, quả nhiên gặp không ít người.
Gặp ta, họ đều nhiệt tình chào hỏi.
Mẹ chồng ta cũng vui vẻ giới thiệu tân nương.
Những người đó không biết chuyện ta có tướng đoạn chưởng, ai nấy đều khen ta dung mạo xinh đẹp.
Đây không phải là lời nói suông.
Dù ta vừa gầy vừa đen, nhưng ngũ quan so với trưởng tỷ quanh năm ở trong khuê phòng, da trắng dáng đẹp của ta, còn xinh đẹp hơn ba phần.
Được người ta khen ngợi, tâm trạng mẹ chồng càng tốt hơn.
Bà nắm tay ta, đi đến chỗ không người, vừa mừng vừa lo nói: "Con và Văn Vũ đều có nhan sắc cả, đứa trẻ sinh ra nhất định sẽ rất xinh đẹp, chỉ tiếc là hai chân của Văn Vũ..."
"Mẹ!" Ta nắm lấy tay bà, cười nói, "Mẹ đừng lo lắng, hai chân của phu quân nhất định sẽ khỏi!"
"Ừ." Mẹ chồng dường như không có lòng tin cho lắm, chỉ qua loa vỗ vỗ tay ta.
Nhưng mà rõ ràng tối qua ta nằm mơ thấy phu quân ta mặc áo quan đứng trong đại điện.
Đúng vậy, là hắn đang đứng.
Đó dường như là tương lai của phu quân ta.
Ta nghĩ, đó không phải chỉ là một giấc mơ đơn thuần...
Vì mấy năm trước, ta cũng từng mơ một giấc mơ.
Thứ mà ta nhìn thấy trong mơ chính là trong cái sân có cây hòe cổ thụ nhà phu quân ta, có một thiếu niên ngồi trên chiếc ghế kỳ lạ có hai bánh xe.
Chỉ là, lúc đó ta không nhìn rõ dung mạo của hắn.
Bây giờ, ta biết thiếu niên trong mơ đó chính là phu quân của ta.
Hình như ta có một loại... năng lực đặc biệt có thể mơ thấy một số cảnh tượng trong tương lai?
Ta theo mẹ chồng đi đào măng.
Đào măng xong, chúng ta đến chỗ chưa đóng băng bên sông để rửa.
Nhưng ta luôn cảm thấy có thứ gì đó thu hút ta tiếp tục đi xuống hạ lưu con sông.
Ta xoay người, đi về phía hạ lưu con sông.
Đi không bao xa thì liền thấy một vũng nước đóng băng một nửa, bên dưới là đàn cá đang bơi lội.
"Tứ Nha, con đi đâu vậy?"
"Mẹ, có cá!" Ta ngẩng đầu hét lên với bà, "Rất nhiều cá!"
"Trời băng tuyết thế này thì lấy đâu ra cá?"
"Thật mà!"
Mẹ chồng thấy ta nói chắc như đinh đóng cột, không khỏi có chút tin tưởng, vội vàng đứng dậy đi tới, nhìn theo hướng ta chỉ, lập tức kinh ngạc nói: "Kỳ lạ thật! Mấy hôm trước ta mới đến đây, lúc đó một con cá cũng không thấy!"
Nói xong, bà ấy mỉm cười với ta: "Tứ Nha, nhất định là con có phúc, mới có thể thấy được đàn cá đáng lẽ không thấy được này!"
"Mẹ, con đi lấy giỏ tre đến bắt cá!"
"Được, đi nhanh lên!" Mẹ chồng hào hứng xắn ống quần và tay áo lên rồi trực tiếp xuống nước.
Mẹ chồng gánh một đôi giỏ tre đến vốn là để tìm măng mùa đông, bây giờ, lại có công dụng khác.
Ta muốn xuống nước nhưng bị bà ấy ngăn lại.
"Con còn chưa sinh nở, nước này quá lạnh, con xuống không tốt, đứng đó giúp mẹ một tay là được."
"Vâng, vậy mẹ cẩn thận một chút!"
Sự thật chứng minh, mẹ chồng ta rất là đảm đang.
Động tác bắt cá của bà ấy thành thạo nhanh nhẹn.
Không bao lâu sau, chúng ta đã bắt được gần hai giỏ cá lớn nhỏ béo tốt.
Trên đường về nhà, mẹ chồng ta cứ lẩm bẩm: "Chuyện này… đúng là sống lâu mới thấy..."
Tuy rằng kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
Giữa trưa, cha chồng làm thịt con cá chép béo nhất, đầu cá thêm măng tươi nấu canh, phần thân và đuôi cá còn lại làm một nồi cá kho.