Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 18: Cũng là lần đầu biết ghen :))



Sáng hôm chủ nhật, quả là một ngày biết chiều lòng người, thời tiết rất dễ chịu và thoải mái quá hợp lý cho buổi chuyển đồ ngay hôm nay.

Một chiếc xe trợ đồ đang ở dưới trước khu nhà trọ của Tử Tinh và nhân viên vận chuyển hàng đang bê từng món đồ từ phòng cô vào xe. Kinh Sơ vểnh mũi cao, ngạo nghễ khoe với cô:“ Thấy tao thế nào? Có phải quá chu toàn không!”

Cô dựa tường, nhìn cậu khinh khỉnh nói:“ Mày thì kinh roài! Tao thật sự tự hào khi có một người bạn như mày. “

“ Cô nương, không cần nói móc. “

“ Mà đồ cũng vẩn chuyển gần xong rồi. Bây giờ theo địa chỉ tao cả mày đến nơi trọ mới!”, cậu khoác cổ cô gương mặt phấn kích cười để nộ phần răng khểnh.

... Một lúc sau, mà cũng khoảng nửa tiếng ngồi trên taxi thì cuối cùng đã đến nơi. Cả hai cùng bước xuống nhưng chỉ có mỗi Tử Tinh là ngỡ ngàng trước toà nhà cao đồ sộ giống như một khách sạn 5 sao ( mà thật ra là đúng như vậy).

Từ lúc lên đây, không lúc nào mọi thứ trên này ( thành phố) không khiến cô phải há hốc, tròn mắt nhìn từ dưới lên trên, cả toà nhà toả ra mùi tiền khiến tay chân cô run rẩy mà phải bám vào Kinh Sơ, lắp bắp:“ Này! Mày.. có chắc đây là 'phòng trọ' không vậy!”

Kinh Sơ lấy ngón tay cọ nhẹ qua mũi, mặt vênh váo, giọng đĩnh đạc thật sự:“ Sao? Ngậm miệng lại đi trước khi nước miếng của mày rơi vào áo tao!”

“ Nhưng mày cũng một xu không dính túi lấy đâu ra tiền mà sống ở đây! “

Kinh sơ lắc đầu phủ nhận:“ Bạn tôi ơi, mày quá non! Không cần phải bất ngờ, dù tao không có tiền nhưng bố mẹ tao là đại gia ngầm đó.”

“ Đù..thế đứa nào trước khi lên thành phố nói sẽ không nhận lấy một đồng của ba mẹ!”, Tử Tinh không ngừng miệng mà khịa.



Cậu không kém cạnh gì, phản đam lại ngay:“ Thế mày có muốn sống trong căn hộ được bao toàn tập không tốn một xu không?”

“ Hỏi ngu. Đương nhiên là có hì..hì!”, cô mỉm cười đầy sức lan toả khiến cậu cũng bất lực ngang.

Kinh Sơ thở dài:“ Thua mày luôn. “

Dù nói là gần trường nhưng khu nhà 5 sao dành cho con ông cháu cha nè cũng đã gần hơn so với khu khác roài. Tử Tinh hớn hở, gương mặt rõ tỏ sự mong chờ, nhìn hồi lâu một lúc ở sảnh toà nhà thì được Kinh Sơ gọi vào thang máy. Cô nhanh chóng chạy vào.

Toà cô sống ở tầng 15 ( mỗi tầng là có 3 căn hộ lớn), cô và cậu sống ở căn hộ 101. Cảm giác đứng trước căn hộ sang trọng, cô cảm thấy cứ bồi hồi đến lạ lùng. Chắc do vui quá vì sống nơi sang mà không tốn một đồng. Mà dù vậy thì tiền học cô vẫn phải cố gắng bôn ba trụ vững.

“ Mở mợ mày đi, đứng gần 10' rồi đấy! Mày không thấy cả đoàn người đang chờ mày à.”, Kinh Sơ không hề nể nang cốc mạnh vào đầu Tử Tinh để cô tỉnh ngộ chứ không chìm quá ròi.

“ Sony..sony..Mọi người, tôi vô ý quá!”

Tử Tinh mở cửa xong liền cùng Kinh Sơ tránh sang một bên để họ vận chuyển đồ vào.

Một tiếng gọi từ đằng xa của một gương mặt quen thuộc đang vẫy tay gọi Tử Tinh:“ Chị giáo ơi,...”

Bất giác ánh mắt của cô và Kinh Sơ chuyển hướng về phía tiếng gọi. Cô đứng lặng người xít thì chửi thề, may mà khoá kịp, giọt nước mắt đầm đìa năn dài trong lòng, kiểu này là cảm thấy có điềm rồi.



Kinh Sơ cúi người sát lại hỏi:“ Ai đấy!”

“ Tôi đang gia sư cho cậu ta đó! Chết mợ rồi, tình huống cấp bách. Nếu có gì cậu phụ hoạ cho tôi chút.”, cô mím rít tịt miệng nhưng vẫn gắng phát ra âm thanh đủ nghe.

Nghe thấy như thời đến, Kinh Sơ khoác vai cô:“ Vậy tôi được gì nào? “

“ Bàn sau. Nhưng tôi chỉ đáp ứng điều kiện đủ và cần cho cậu thôi đấy. “,

~ Biệt ngay cậu ta sẽ lại tận dụng mà. Cái tên xấu tính ~, cô âm thầm nghĩ mà tức.

Kinh Sơ nháy mắt:“ Chốt kèo.”

Vì cả hai bận giao lưu mà không để ý thấy ánh mặt chết chóc và chung quanh của một người đang tỏa khí đen đầy mùi giấm. Người đó, không ai khác chính là Lục Giật Thần, cậu đang đi bên cạnh Trác Hy.

Lượng khí Giật Thần toả ra dường như sắp bao trùm cả không khí xung quanh nơi này, ánh mắt cứ trừng trừng đến đáng sợ từ nãy tới giờ, bàn tay thì siết chặt thành nắm đấm như muốn giải toả ngay lập tức.

Có vẻ Trác Hy đi bên cạnh cũng run rẩy phết chứ, nhìn mặt cậu tái xanh thế kia rồi. Nhưng dù gì cũng chính cậu là người khiến mọi chuyện như vậy nên với một lòng bác ái, khoan dung độ lượng nhất có thể, cậu hạ giọng:“ Giật Thần, có gì cậu bình tĩnh nói chuyện nhé! Tôi gọi cậu đến để giữ vợ chứ không phải bày ra bộ mặt đến để giết người đâu. “

“ Tao biết rồi.”

Trác Hy run rét, lời nói khiến cậu sởn gai ốc nghĩ cầm cập nghĩ trong lòng:“ Biết cái rắm nhà cậu! Mong là mọi chuyện không đi xa như mình nghĩ...”