“ Hừ! Đừng hòng tôi tha thứ cho cậu. Tên khổng cẩu ngu ngốc.”, cô quay phắt lại nhìn cậu với ánh mắt đầy ghét bỏ, thè lưỡi tỏ ý chọc tức xong rồi định rời đi.
Mới chưa nhấc chân thì một giọng nói đã khiến Tử Tinh khựng lại:“ Ái chà chà! Học Bá và Học Tra của trường lại cãi nhau nữa hử?!”
“ Vợ chồng có khác, giận nhau diết rồi quen!”
[ Chú ý: Học Bá chỉ Thẩm Mặc, Học Tra chỉ Tử Tinh ]
“ Chuyện xảy ra như cơm bữa khiến cả cái trường này ngày nào cũng phải xem cơm choá.”, một nam sinh khác nhún vai than thở rằng.
Hai cậu học sinh kiêm bạn chơi với Thẩm, từ đâu đi tới, chóp chép miệng nói với nhau như thể khiêu khích.
Phần mí mắt của Tử Tinh giật ×2, ánh mắt như thể muốn nhìn xuyên thủng tất cả mọi thứ, xung quanh cô bừng lên ngọn lửa của sự tức giận, nghiêng đầu bẻ khớp cổ kèm theo giọng nói có phần đáng sợ:“ Ồ! Hai cậu chán sống rồi sao? Thử lặp lại câu đó nữa xem?”
“ Tôi không biết sau lưng mấy người bàn tán những chuyện kì cục gì về chúng tôi nhưng trước mặt tôi đừng có nói ra mấy lời nhảm nhí khiến tôi bực mình. Đây là lần cảnh cáo đầu và cũng là cuối cùng.”
Cô nhướn mày liếc sang Thẩm Mặc:“ Không phải ai đó cũng ghét mấy tin đồn nhảm nhí đó sao? “
Hai cậu nhóc bị doạ sợ trước lời đe doạ của Tử Tinh, mặc dù so về vóc dáng hay thân hình đều hơn cô nhưng đứng trước cô thì lại lép vế mà run lên như cầy sấy, ôm nhau rồi đồng thanh:“ Vâng...vâng. “
Đứng đằng sau Thẩm Mặc chỉ biết âm thầm quan sát, bất giác lời nói của cô lại khiến cậu chạnh lòng. Trong đầu cậu nổi lên dòng suy nghĩ: không lẽ cô ấy ghét mình vậy sao? Liệu mình... còn cơ hội chứ! Lần trước đúng là vạ miệng.
“ Hừ! “, vừa nói xong cô liền rời đi trong lòng bực bội nghĩ: đúng là mấy tên xúi quẩy.
..
Vẻ mặt đó là sao chứ! Không phải lúc trước cậu ta còn vui khi mình giữ khoảng cách sao.
Bực bội thật đấy!
Chứ không phải hồi học mầm non vì ngày nào mình cũng dính chặt tên đó nên mới bị đám học sinh nữ cho ra trò sao.
[ Chuyển sang ngôi kể của Tử Tinh ]
Thẩm Mặc và tôi đã chơi với nhau từ nhỏ, mặc dù cả hai đều không ưa nổi nhau nhưng chúng tôi lại là bạn thân kiêm đối thủ. Những biệt danh chúng tôi đặt cho nhau như vậy cũng đủ hiểu “thân” đến mức nào rồi.
Theo góc nhìn của mọi người, Thẩm Mặc là một tên hoàn hảo mọi mặt ( học giỏi, chơi thể thao giỏi, làm gì cũng giỏi..) có thể nói là một thiên tài hiếm có khó tìm. Mọi người hay nói cậu ta là “một thiên tài lại bị chôn vùi ở đống bùn”, nôm la hiểu là có tài nhưng lại chôn vùi ở một nơi không thể phát triển tối đa thiên phú của mình. Nói cũng đúng, bởi không chỉ cậu ta có tài năng mà gương mặt cũng nổi bật không kém, nhắc đến thẩm mặc thì mấy đám học sinh nữ không thể không ngừng thét lên:“ Đẹp trai quá, học bá trong lòng tui, lạnh lùng, cool ngầu..”
Ha..hà..Từ hồi mẫu giáo đến tiểu học bây giờ không ngày nào là hòm tủ của Thẩm Mặc không có thư tình. Chưa kể thư tình, mà nhiều bạn mạnh dạn tỏ tình nhưng đều bị cậu ta từ chối một cách dứt khoát khiến nhiều thiếu nữ đơn phương phải khóc sưng cả mắt. Tôi là người đã chứng kiến không ít lần Thẩm Mặc được tỏ tình và tôi rất hiểu cảm giác của những bạn nữ bị từ chối. Lúc đó, thì tôi chỉ biết đứng ngáp rồi chửi thầm trong tâm: đúng là đồ vô tâm.
Tôi và tên khổng cẩu đó khá dính nhau, dù đều ghét nhau ra mặt và tính cả hai đều không hợp nhau nhưng hễ ở đâu có mặt tôi thì ở đó có cậu ta và ngược lại.
Theo mọi người hẳn là thấy cậu ta không hề có một khuyết điểm nào. Nhưng Thẩm Mặc lại có một yếu điểm duy nhất và cũng là nhược điểm chí mạng đó là mắc bệnh sạch sẽ khó kiểm soát cấp tính. Kể cả người cùng giới hay khác giới chỉ cần động nhẹ vào người cậu ta thôi là bắt đầu có những triệu chứng như: ánh mắt nhìn đời bằng nửa con ngươi, từ đâu sẽ rút ra bình xịt chống khuẩn, trong vòng 1 phút phải đi rửa chỗ bị chạm tầm 20 lần, xong về nhà sẽ tắm và kì đến toác da thì thôi.
Nhiều lúc tôi còn nghĩ cậu ta có phải vì sạch sẽ quá lên thần kinh không được bình thường hay không! Lợi dụng điều đó nên tôi đã thử áp dụng rồi nhiều lần chạm để khiến cậu ta sợ tái mép mà xin tha nhưng..lạ là dù tôi có làm gì thì Mặc Cẩu đều hờ hững, không có phản ứng gì?? Mé! Cay thực sự.
Nhiều lúc, nhìn cũng hãm tài nhưng Thẩm Mặc, cậu ta đối với tôi rất tốt, mang lại cho tôi một cảm giác vô cùng an toàn. Hồi còn học mẫu giáo lúc đó tôi bị một đám bắt nạt, giây phút tôi bất lực nhất thì Mặc Cẩu đã xuất hiện giải vây giúp tôi. Và có lẽ là bắt đầu từ lúc ấy tôi đã lẽo đẽo theo sau cậu ta mọi lúc mọi nơi cũng vì sự ái mộ của bản thân.
Sau đó, chúng tôi đã trở nên thân thiết và trở thành bạn thân.
Điều mà có lẽ chỉ riêng tôi biết được, có lẽ là vẻ ngoài của Mặc Cẩu không đi đôi với tâm của cậu ta.