Cảm Ơn Em Đã Đến

Chương 30: 30





Bị Hạ Vy trách móc, Lục Tử Minh bất lực thở dài, anh xoa đầu cô..

“Làm mẹ rồi mà sao cứ như em bé vậy..”
Hạ Vy vùi mặt vào ngực anh tố cáo..

“Anh không thương em..”
“Thương..

anh thương bé của anh nhất..”
“Bé nào..”
Lục Tử Minh cúi xuống véo mũi cô, rồi hôn nhẹ lên đôi môi hơi chu lên..

“Bé này này.

Làm mẹ rồi còn ghen với con..”
Hạ Vy bị anh nói trúng tim đen thì đỏ mặt, cô hít hít cái mũi đầy đáng thương.

“Ai nói em ghen với con.

Anh không biết tâm lý bà bầu không ổn định sao.

Em mang thai cực khổ như vậy anh còn mắng em..”
Lục Tử Minh: “...”
Anh thề với trời rằng anh chưa mắng cô câu nào.

Ai trả lại công bằng cho anh đi.


“Bé à, anh có mắng em đâu.

Anh thương em còn không hết..”
“Vậy em muốn ăn kem..”
Hạ Vy nhân cơ hội đòi hỏi, tiếc là vẫn không được chấp nhận..

“Giờ muộn rồi.

Mai dẫn em đi ăn..”
“Nhưng mà con anh thèm..”
Lục Tử Minh biết thừa chiêu trò đòi ăn này của cô, anh thương cô thật nhưng không vì thế mà dung túng cho cô làm chuyện không tốt cho sức khoẻ.

“Con thèm thì càng không được.

Em biết mà, anh thương em nhất, mà em thèm ăn anh cũng không cho.

Con chỉ xếp thứ hai thôi.

Vậy thì càng không được..”
Hạ Vy khóc không ra nước mắt, cô đã làm vậy rồi mà ăn vẫn không đồng ý.

Vậy thì chỉ còn cách thoả hiệp..

“Vậy...!vậy mai phải cho em ăn.

Anh vừa hứa rồi đó..”
“Được được, mai dẫn em đi ăn.

Giờ thì đi ngủ thôi.”
Lục Tử Minh bế bổng cô lên, tiến từng bước vững vàng vào phòng ngủ.

Hạ Vy cũng ngoan ngoãn để mặc anh sắp xếp.

Thấy anh nằm xuống bên cạnh, cô liền chui vào lòng anh.

Nhìn cô như con mèo đang cọ cọ trong ngực, Lục Tử Minh sướng rơn.

Anh cẩn thận xác nhận lại..

“Bé à, em tha lỗi cho anh rồi đúng không?”
Hạ Vy không ngẩng mặt lên, EQ của anh vẫn chưa tăng thêm chút nào.

Không tha lỗi cho anh mà anh được ở nhà cô lâu vậy, không tha lỗi cho anh mà bây giờ anh được ôm cô sao...!
“Em không muốn con em sinh ra không được nhìn mặt bố.”
Lục Tử Minh thiếu chút nữa hét ầm lên, anh đè cô ra giường hôn túi bụi làm Hạ Vy ngạt thở phải đẩy anh ra.

Nhìn thấy mắt anh đỏ hoe, Hạ Vy không khỏi giật mình..


“Tử Minh, anh khóc sao?”
Lục Tử Minh xấu hổ vội dụi dụi mắt, giọng khàn khàn vùi mặt vào cổ cô.

“Hạ Vy, anh hứa sau này sẽ không phụ em.

Không bao giờ.

Cám ơn em tha lỗi cho anh.

Cám ơn em đã cho anh thêm một cơ hội..”
Hạ Vy cảm nhận cổ mình ướt ướt, cô đưa tay xoa đầu anh, ôm chặt lấy anh.

“Anh hứa rồi đó.

Sau này anh làm chuyện gì có lỗi với em.

Em sẽ mang con anh đi thật xa.

Không bao giờ gặp lại anh nữa..”
Lục Tử Minh cúi đầu chặn mọi lời nói của cô lại.

Một lần này là quá đủ.

Anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần thứ hai.

Nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt.

Trước đó khi được cô hôn, anh thấy không hưởng ứng nhưng cũng không ghét bỏ.

Vậy mà bây giờ càng hôn càng nghiện.

Cô như liều thuốc độc nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện đâm đầu vào.


Đầu lưỡi anh điên cuồng càn quét trong khoang miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô mút thật chặt.

Đến khi anh cảm thấy không khống chế được mình nữa mới buông cô ra.

Hai người nhìn nhau thở hổn hển.

Hạ Vy quần áo xộc xệch nằm dưới thân anh thở dốc.

Cô khó chịu cựa quậy thân mình, lập tức bị anh giữ chặt.

Cô khó hiểu nhìn anh chớp chớp mắt..

“Bảo bối, phía dưới anh có cái gì chọc vào người em..”
Lục Tử Minh sợ cô làm mình mất khống chế, phải giữ chặt cô lại.

“Em dùng thử rồi mà vẫn không biết nó là gì sao..

Hay là em muốn thử lại..”
Hạ Vy nghe ra ý anh thì đỏ mặt, cô ấp úng..

“Em...!con...!con còn nhỏ...!không được đâu..”
“Thế nên ngoan ngoãn nằm im.

Nếu không hậu quả tự chịu..”
Hạ Vy lập tức nằm im không dám động đậy nữa.