Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Vụ Án Giết Người

Chương 2: Búp bê đầu gỗ mặc đồ đỏ!



Ngày 30 tháng 1, đêm giao thừa, đường Hoa Đô, buổi tối lúc 7 giờ 38 phút.

Tuy từ lúc 5 giờ chiều, màn đêm đã dần dần buông xuống, nhưng hôm nay là ngày lễ, nên nhà nhà đều muốn cố gắng hoàn thành công việc cuối cùng trong năm nay để đón năm mới. Có nhà thì lại lười nhóm lửa, lẩm bẩm một năm bốn mùa bận rộn cả năm, nhân dịp năm mới nên đã đưa cả nhà ra ngoài ăn một bữa ngon để chúc mừng.

Trẻ con là vui mừng nhất, mặc một bộ đồ mới chạy ra trước cửa ngồi chờ. Người lớn trong nhà, lúc thì thay một bộ quần áo tươm tất, lúc thì loay hoay nhìn xem đã bỏ tiền vào ví hay chưa, bận tới bận lui nên đã quên mất đứa nhỏ vẫn đang ngồi chờ ở bên ngoài. Đợi đến lúc bọn họ bước ra, phát hiện đứa nhỏ đang đứng ở cạnh cửa, sắc mặt trắng bệch, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào khúc ngoặt đối diện ở phía trước, toàn thân đang phát run.

“Đứa nhỏ này, con bị cảm lạnh rồi sao? Sao mà run dữ vậy?” Mẹ của đứa nhỏ hỏi.

Đứa nhỏ khoảng chừng chỉ mới bảy tám tuổi, run rẩy ôm lấy mẹ, không nhịn được nói, “Con có nhìn thấy nó á……”

“Thấy ai cơ?” Cha của đứa nhỏ bước từ trong nhà ra, nghi hoặc đầy mặt.

“Búp bê mặc đồ đỏ ấy ạ. Là búp bê mặc đồ đỏ ở trên tờ báo hôm trước cha xem ấy, con vừa mới nhìn thấy nó!” Đứa nhỏ vừa mới nói dứt câu, bỗng nhiên một cơn gió lạnh nổi lên từ dưới đất ùa vào, ánh đèn bên ngoài cũng tự dưng chớp tắt, khiến đứa nhỏ sợ đến mức nghẹn ngào, ôm người mẹ khóc òa lên, “Nó cứ đứng ở khúc ngoặt đó nhìn con cười, cười ha ha, cứ cười ha ha ha như vầy hoài!”

Cha mẹ đứa nhỏ nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi. Chỉ trong nháy mắt, một tia kinh hoảng liền toát lên trên gương mặt họ. Tháng trước, cha của đứa nhỏ có xem một vụ án giết người với búp bê mặc đồ đỏ ở trên báo, đứa nhỏ tò mò nên cũng lấy ra xem, cho nên bọn họ đều hiểu được búp bê mặc đồ đỏ trong lời con trai nhắc đến là đang ám chỉ thứ gì. Truyện Đô Thị

Cha của đứa nhỏ lấy hết can đảm đi về phía khúc ngoặt mà đứa nhỏ đã nói, nơi đó trống không, không có bất cứ vật gì. Cha đứa nhỏ nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng quay về chuẩn bị mắng đứa nhỏ một câu nói hươu nói vượn. Thế nhưng đứa nhỏ đang khóc hu hu bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào cha mẹ mình, lại gần nói nhỏ vào tai người mẹ, “Nó nói, nó gọi là Nữ Sửu.”

Tại một ngôi đền nằm ở ngoại ô phía tây thành phố, trong một căn phòng cũ đóng kín ở phía sau viện, có vài chục quẻ thẻ màu đen đang được cắm vào một chiếc lư hương. Dưới tình huống cửa sổ phòng không mở, gió không thổi ngang qua, đột nhiên “lạch cạch” một tiếng, một quẻ thẻ màu đen lay động rơi xuống mặt đất.

Một nam thanh niên nhặt quẻ thẻ màu đen kia lên, phát hiện mặt trên có viết “Nữ Sửu phơi thây”.

Đường Hoa Đô, buổi tối lúc 10 giờ 50 phút.

Thanh Châu giống như một Giao Long cổ xưa, tuy cổ kính nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Dựa vào các tòa nhà cũ và kiến trúc cổ xưa được tích lũy qua nhiều năm, Thanh Châu đã thu hút vô số nhà đầu tư đến đây phát triển và kiếm tiền. Nhưng nếu tân trang lại, thành phố cổ này sẽ hoàn toàn bị biến chất. Các nhà đầu tư cũng không ngốc, bọn họ chỉ tiến hành khai phá phát triển ở một số khu vực. Cũng chính vì vậy nên Thanh Châu mới có hai phong cách: phong cách thành phố mới hiện đại ồn áo náo nhiệt và phong cách khu phố cổ xưa cũ kỹ quạnh quẽ; tạo nên nét độc đáo cho thành phố này: “Ban ngày bảo dưỡng ở khu phố cổ, ban đêm sống động ở thành phố mới”.

Lúc này, con đường Hoa Đô – nơi giao nhau giữa khu phố cổ và thành phố mới, nội thành ở phía đông được mệnh danh là khu phố không ngủ, đang bắt đầu mở màn cho lễ hội ngày hôm nay. Đêm đông tháng 12 se lạnh, hơi thở có thể tỏa ra làn khói trắng nhưng cũng không thể đọ được với nhiệt huyết của các bạn trẻ. Ai ai cũng xúng xính những bộ quần áo mới ra đường chờ đến 12 giờ đêm, để khi tiếng chuông đầu tiên của năm mới vang lên, có thể kịp thời cầu nguyện cũng như gửi những lời chúc tốt đẹp cho nhau.

Bên cạnh nội thành phía đông với bầu không khí đón năm mới đang càng lúc càng dâng trào, ngôi đền cổ trăm năm không lớn không nhỏ ở phía tây ngoại thành cũng hiếm khi thắp đèn thắp đuốc sáng trưng rực rỡ. Trước đây mặt trời vừa lặn là đền đã đóng cửa rồi, nhưng đêm nay vẫn như cũ có rất nhiều người cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đều dâng cao nén hương trong tay, hy vọng sẽ được dâng hương vào giờ lành đầu năm. Mọi người đều cho rằng làm vậy thì năm sau sẽ được suôn sẻ xem pháo hoa, hết thảy đều có thể như diều gặp gió, xuôi gió xuôi nước, vạn sự như ý.

Bên trong ngôi đền, có một gian phòng nghỉ được trang hoàng một cách tao nhã. Lúc này, có một người đàn ông trung niên đang dọn ghế ra ngồi ở trước lò sưởi, vừa chăm chú nhìn khách hành hương dâng hương cúng bái, vừa lo lắng có người đốt hương sơ ý, thiêu rụi mất ngôi đền cổ trăm năm này. Người nọ mang một cặp mắt kiếng lão, ló đầu ra nhìn chằm chằm những đốm lửa hương của những người hành hương xung quanh, ánh mắt hệt như đang đuổi theo ánh đèn mà đuổi theo những đốm lửa hương kia.

Bỗng nhiên trong đền có vài tiếng thì thầm to nhỏ của các cô gái, theo ánh mắt của các cô gái nhìn ra, thấy được bên ngoài cổng chính có một nam thanh niên với mái tóc màu bạc trắng đang từ từ bước chân đi vào. Nam thanh niên có dáng người cao ráo, tầm 1m83, mặc một chiếc áo khoác lông dê màu đen. Không biết là vì thời tiết quá lạnh hay là vì làn da của nam thanh niên này quá trắng, mà khi so với nền tuyết trắng đang rơi đầy trời kia cũng không thể nào sánh được với nước da của cậu. Dường như chỉ trong chớp mắt cậu đã hóa thân thành một minh tinh ở trên TV, khó trách khi nãy cậu vừa mới xuất hiện, các cô gái kia lại xôn xao ồn ào đến vậy.

Người đàn ông trung niên ngồi trong gian phòng nghỉ nhìn chằm chằm đốm lửa hương kia liền nhếch miệng cười, vội vàng bước ra: “A Nguyên, xong việc rồi à?”

“Chú Đặng.” Chu Nguyên bước vào phòng nghỉ, người đàn ông trung niên vội vàng rót cho cậu một chén trà nóng. Chu Nguyên ngồi xuống nhấp một ngụm trà, nước trà ấm nóng khiến cho gương mặt trắng lạnh của cậu trở nên đỏ ửng, “Xem như cũng xong rồi ạ, cháu vừa mới tiễn người đi. Nhưng mà cái tên Tần Phong kia lại vừa mới gọi cho cháu, nhờ cháu đi chuyển phát nhanh gói hàng cuối cùng trước tết dùm hắn. Cháu uống xong chén này là phải đi ra ngoài rồi.”

Chú Đặng cau mày, cảm thấy Tết nhất mà vẫn phải bận thành con quay thế này quá kỳ cục, “Sao Tần Phong lại bảo cháu chuyển phát nhanh dùm nó? Còn nó thì đang làm gì! Nó đã không còn nhỏ nữa rồi, thế mà càng lớn lại càng không đáng tin cậy!”

“Tết nhất, nói là đi tìm bạn gái, có lẽ là muốn đi countdown và hứa nguyện với bạn gái đấy ạ.” Cả mái đầu đều là màu bạc trắng, thoạt nhìn Chu Nguyên có vẻ rất giống với nhân vật chính bước ra từ manga hoặc anime. Mái tóc thuộc tông màu lạnh làm nổi bật lên đôi mắt đen như ngọc của cậu, dưới ánh đèn của phòng nghỉ, đôi mắt kia giống như một cái hồ cất giấu những ngôi sao ở tận sâu dưới đáy. Mỗi khi không nói lời nào, khóe miệng sẽ hơi nhếch lên một chút, mang theo khí chất lưu manh không dễ nhìn đoán ra được. Mỗi khi mím môi cười khẽ, thì lại mang đến cảm giác thoải mái giống như đang tắm mình ở trong gió xuân. Vốn dĩ hai loại khí chất này không tương thích với nhau, nhưng lại có thể dung hợp được ở trên người cậu, giống như tuyết trắng ở trong mùa đông lạnh giá, mặc dù đẹp nhưng lại không dám ở lâu, rất sợ một khi không cẩn thận sẽ bị tê cóng.

Chu Nguyên lại rót một chén trà nóng và lấp vào bụng. Cậu đứng lên, lấy một bao lì xì từ trong túi áo khoác ra, đặt ở trước mặt chú Đặng và nhẹ nhàng nói: “Lại một năm nữa trôi qua, chú Đặng à, năm mới vui vẻ nhé ạ.”

Chú Đặng nhìn phong bao lì xì được đặt ở trên bàn, vội vàng cầm lên đưa lại cho Chu Nguyên: “Ôi trời, đứa nhỏ này, cho ta làm gì chứ……?”

“Tấm lòng năm mới của cháu, chú hãy nhận lấy đi ạ.” Chu Nguyên chà xát đôi tay lạnh cóng của cậu, chỉ ra ngoài cửa nhếch miệng cười: “Chú Đặng, cháu giao hàng xong sẽ trở về ngay, đêm nay nhờ chú trông coi đền Lưu Phương giúp cháu nhé.”

Sau khi rời khỏi ngôi đền, Chu Nguyên lái xe máy đi đến con phố 51 thuộc đường Hoa Đô, một con phố khác hẳn so với đường Hoa Đô. Dường như toàn bộ con đường Hoa Đô đều là những ngọn đèn sáng trưng, đám đông như nước chảy; nhưng con phố 51 này thì lại không có mấy nhiều người qua lại, lát nữa còn phải giao hàng ở trong một con ngõ nhỏ, yên tĩnh hệt như một mảnh đất hoang vu không có dấu chân người.

Thời điểm ban ngày, nơi này rất sinh khí dạt dào, nhưng sau khi mặt trời lặn thì nơi này lại biến thành một khu phố yên tĩnh, ruồi bọ cũng không thích qua lại. Một là nghèo, không có gì để ăn. Hai là nơi này hẻo lánh, người đến đây có khi sẽ bị đánh chết lúc nào không hay, cho nên những tên cướp bóc và ăn trộm cũng không thích lựa chọn nơi này. Bọn chúng cảm thấy ăn no rửng mỡ mới đi phí công sức và thời gian ở đây, cướp tiền của mấy con đỗ nghèo khỉ, không có lời.

Trời giá rét, nhưng Chu Nguyên lại lái chiếc xe máy chạy như bay. Tuy giao đền lại cho chú Đặng trông coi cảm thấy rất yên tâm, nhưng năm nào cũng nhờ vả chú hoài thì không được hay cho lắm. Chu Nguyên muốn chạy thật nhanh để giao gói hàng cuối cùng kia giúp Tần Phong, sau đó sẽ trở về trông đền cùng với chú Đặng vượt qua năm mới.

Theo hướng dẫn của ứng dụng GS định vị, cậu lái xe đi vào một con ngõ nhỏ, cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà của chủ gói hàng chuyển phát nhanh ở cuối con ngõ. Thế nhưng con ngõ nhỏ này được xây theo hình tam giác ngược, đầu ngõ thì có vẻ rộng, nhưng cuối ngõ thì lại rất hẹp, xe máy đi vào thì sẽ rất khó quay đầu. Chu Nguyên liền dừng xe ở ngay đầu ngõ, nhanh chóng rảo bước đi đến ngôi nhà ở cuối ngõ.

Người nhận hàng: Trương Viên, nhà số 6, phố 51, đường Hoa Đô.

Mới đi được vài bước, bỗng nhiên Chu Nguyên phát hiện trên nền tuyết rơi dày đặc có một mảng màu đỏ sậm. Cậu mở điện thoại di động ra, men theo vết đỏ sậm dần dần chiếu đèn lên trên, đột nhiên nhìn thấy một con búp bê đầu gỗ, mặc một bộ đồ đỏ đang mở to mắt nhìn về hướng này……

Đằng sau có tiếng của một cặp tình nhân đang líu ríu đùa giỡn với nhau, hẳn là vừa mới đi đâu đó chúc mừng năm mới và đang tan cuộc trở về. Hai người ôm ôm ấp ấp đang đi vào bên trong ngõ nhỏ. Trong hoàn cảnh đèn tắt tìm lửa này, cô gái là người đầu tiên nhìn thấy Chu Nguyên đang ngồi xổm ở trên mặt đất, cô sợ tới mức hét toáng lên, “Ai đó?”

Theo tiếng thét chói tai của cô gái, chàng trai bên cạnh liền vội vàng mở điện thoại di động ra chiếu đèn về hướng Chu Nguyên. Thế nhưng khi chứng kiến được cảnh tượng lúc bấy giờ, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán. Một người đàn ông tóc trắng ngồi xổm ở trên mặt đất nhìn chằm chằm vào thi thể của một cô gái đang quỳ rạp ở trên mặt đất. Hai tay của thi thể đang hướng về phía cánh cửa của căn nhà số 1, như đang muốn bò vào trong. Rùng rợn nhất là trên lưng cô gái này là một con búp bê gỗ mặc một bộ đồ đỏ với khuôn mặt tối tăm dữ tợn. Búp bê gỗ mở to hai mắt nhìn trừng trừng, làm như chết không nhắm mắt mà nhìn chằm chằm những người qua đường nơi đây.

Phía trên thi thể còn có một lớp tuyết, chứng tỏ cô gái này đã chết được một khoảng thời gian rồi.

Người bình thường khi gặp phải người chết ở trên đường trở về nhà, thế nào cũng sẽ bị dọa cho phát hoảng. Huống hồ trạng thái tử vong của cô gái này quá quỷ dị, bên cạnh đó còn có một người đàn ông tóc bạc đang ngồi xổm nhìn chằm chằm vào thi thể cũng kỳ dị nốt.

Tết nhất mà gặp phải cảnh tượng này, chàng trai kia liền sợ tới mức thiếu chút nữa đã tè ra quần. Mặc kệ cô bạn gái vẫn đang bủn rủn tay chân ngã xuống mặt đất, chàng trai kia đã co giò lên cổ mà chạy. Cô gái thấy bạn trai bỏ cô chạy trước, liền sợ tới mức khóc òa lên, “Đừng giết tôi, đừng giết tôi……”

“Đừng khóc, tôi không phải hung thủ.” Chu Nguyên nhướng mày, cảm thấy tiếng kêu la khóc của cô gái này vô cùng chói tai. Cậu đứng dậy, phủi đi lớp tuyết bám vào trên áo khoác, vừa bình tĩnh chụp hình thi thể, vừa nói với cô gái vẫn đang khóc bù lu bù loa kia: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến đây nhanh thôi. À, Tết nhất mà nói câu này thì có hơi thất đức, cô hãy nhanh chóng chia tay cậu bạn trai kia đi, giữ lại sau này cô sẽ khóc đấy.”

Phố 51, đường Hoa Đô, ban đêm nhà nhà đều đã đóng cửa tắt đèn ngủ nghỉ. Bởi vì phần lớn người ở khu này đều là những người già, hoặc là những công nhân vừa mới chuyển công tác đến thành phố Thanh Châu, vì vậy nên khu vực này vẫn được gọi là “thôn nội thành”. Nhưng nhiều người dân địa phương lại gọi khu vực này là “thôn chờ chết”, bởi vì hầu hết những người trẻ tuổi ở khu vực này đều đã đi làm ở bên ngoài và những người ở lại hầu hết là những người già, ở lại trong nhà sinh lão bệnh tử, chờ nhập thổ vi an. Vốn dĩ là một khu phố an tĩnh, nhưng với tiếng hét khóc to tới tấp của cô gái, tất cả mọi người đều ồ ạt mở đèn, hiếm khi nào có được một chút tiếng động đúng với không khí vui tươi ngày tết như lúc bấy giờ.

Cuối ngõ, chủ nhân của căn nhà số 1 đối diện với thi thể cũng bị đánh thức từ trong cơn mơ. Hắn khoác một chiếc áo khoác, muốn ra nhìn xem đang có chuyện gì, vừa mở cửa liền đối diện với cặp mắt đỏ au trừng to của một người chết, hắn hét to một tiếng, lảo đảo lùi về sau mấy bước ngã trên mặt đất, “Má ơi, cái quỷ dơ bẩn gì thế này? Thất đức đến mức nằm chết ở trước cửa nhà tôi, bộ không muốn cho nhà tôi có người đến ở nữa hay gì? Báo cảnh sát, báo cảnh sát kéo cô ta rời đi đi……”

Ngay lập tức toàn bộ ngõ nhỏ liền náo nhiệt hẳn lên. Vốn dĩ đang bị dọa cho phát hoảng, có đám đông ở đây, cô gái kia liền lấy lại bình tĩnh, cô lén lút nhìn Chu Nguyên vẫn đang cầm điện thoại di động chụp hình thi thể và búp bê đầu gỗ ở trên lưng. Chu Nguyên đẹp đến mức khiến cô gái cũng có chút ganh tị, nhưng hiện tại hành động của cậu lại quỷ dị khiến cho người nhìn cảm thấy rất sợ hãi. Nhân lúc đám đông ồn ào, cô liền đi đến bên cạnh cậu, sợ sệt hỏi: “……Anh là cảnh sát à?”

Bởi vì trong ấn tượng của cô, chỉ có cảnh sát mới có thể bình tĩnh chụp hình thi thể như vậy.

Dường như đã chụp đủ hình rồi, Chu Nguyên cất điện thoại đi. Cậu quay đầu nhìn về phía cô gái, ánh mắt có chút mơ màng không điều chỉnh tiêu điểm, tựa như đang nhìn cô, nhưng lại giống như không nhìn, đang nhìn người ở phía sau, cậu nói: “Tôi là ông từ ở đền Lưu Phương.”