Tống Miên ăn hết mọi thứ xong, Lục Thanh Hoài cầm khăn giấy lau miệng và tay cho cô.
Tống Miên ngoan ngoãn nhìn hắn, giọng nói vui sướng nói: "A Nghiên, chúng ta đi ngồi bánh xe quay đi!"
Lục Thanh Hoài ngước mắt nhìn cô, động tác trên tay không dừng lại, trong mắt lộ ra một ít ý cười.
Nhưng nụ cười đó lại có hơi kỳ lạ, có chút tính kế, cũng có chút không tốt.
Hắn rũ mắt xuống, vừa cẩn thận lau tay cô vừa nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể đợi đến tối rồi ngồi bánh xe quay. Đến lúc đó trời tối rồi, chúng ta ngồi trên đó đó thể thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp của thành thị vào ban đêm, còn đẹp hơn gấp trăm lần so với ngắm cảnh hiện tại."
"Vậy cũng được!" Tống Miên tràn ngập chờ mong: "Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?"
"Đi đến công viên hải dương được không? Lúc này chắc là đang có màn biểu diễn của động vật."
"Cũng được, nghe theo anh hết."
Vì thế hai người cùng đi đến công viên hải dương để xem các loại động vật sống dưới nước biểu diễn. Sau khi ăn cơm xong cũng là lúc màn đêm đã buông xuống, cuối cùng thì hai người cũng đã ngồi trên chiếc bánh xe quay lập loè ánh đèn ảo mộng.
"Quả nhiên là rất đẹp..." Tống Miên nhìn thành thị dưới màn đêm có màu xanh biển, không tự chủ được mà cảm thán như vậy.
Ngồi ở chỗ này để quan sát toàn bộ thành thị với lúc đặt mình ở trong một phố lớn, ngõ nhỏ của thành thị đúng là có cảm giác không giống nhau.
Ngày thường bọn họ chỉ là học sinh, mỗi ngày chỉ đi lại trên hai điểm là trường học và về nhà. Cho dù khi bọn họ tan học về nhà thì trên đường cũng tràn đầy ánh đèn mờ nhạt, chung quanh là những nhà cao tầng chung cư san sát, nhưng bọn họ cũng chỉ là những cô cậu học sinh cả người đầy mệt mỏi, bọn họ sẽ không nghỉ chân vì những ánh đèn đó, cũng sẽ không có nhã hứng ngắm nhìn chúng nó khi cả người đã tràn đầy mệt mỏi như vậy.
Nhưng bây giờ không phải những lúc ấy, không cần phải làm cái gì hết, không cần phải suy nghĩ gì cả, bọn họ chỉ cần vứt bỏ những chuyện phiền não trong lòng rồi toàn tâm toàn ý ngắm nhìn và thưởng thức cảnh đẹp của thành thị này, thưởng thức cảnh đêm lãng mạn mỹ lệ của thành thị.
Không hiểu sao Tống Miên lại cảm thấy xúc động, cô bỗng muốn tỏ tình với Lục Thanh Hoài ngay bây giờ.
Cô muốn nói cho hắn biết cô đã thích hắn đến cỡ nào, muốn nói cho hắn biết cô cần có hắn như thế nào.
Mà khi cô quay đầu lại nhìn hắn, toàn bộ những gì muốn nói lại giống như bị nghẹn ở cổ họng, bởi vì ánh mắt của Lục Thanh Hoài đang nhìn cô thật sự quá dịu dàng.
Dịu dàng đến mức cho dù hắn không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy thôi, nước mắt cô cũng đã rơi xuống rồi.
Ở nơi mà cô không nhìn thấy, khi ánh mắt cô chứa đầy ánh đèn của muôn nhà và cảnh đêm sặc sỡ của thành thị đang trôi nổi bên ngoài khoang thuyền, thì trong mắt hắn, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô.
Cô bừng tỉnh nhận ra rằng, trên đời này không còn ai có thể dịu dàng hơn hắn, cũng không còn ai có thể yêu cô nhiều hơn hắn.
"A Nghiên, em yêu anh, em cũng chỉ có anh, anh..."
"Anh có thể đồng ý với em, sẽ vĩnh viễn không ném em xuống, sẽ vĩnh viễn không rời xa em, có được không?" Trong mắt Tống Miên trào ra một ít nước mắt, cô bày ra cho hắn thấy sự mẫn cảm yếu ớt ở sâu bên nội tâm của mình.
Bọn họ đều biết rằng cô có thể chủ động như vậy thật ra là một chuyện cần phải có rất nhiều dũng khí.
Bởi vì chỉ khi nào cô cảm thấy bản thân mình có thể được tiếp nhận và ôm ấp vô điều kiện thì mới có đủ can đảm để sự yếu ớt của mình bị phơi bày như vậy.
Phút chốc, Lục Thanh Hoài không nói chuyện, hắn duỗi tay luồn qua nách cô sau đó bế Tống Miên lên giống như là bế một đứa bé, để cô ngồi khoá lại trên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn.
Hắn không nói lời nào, sự dũng cảm của Tống Miên giống như bị dội một chậu nước lạnh vào.
Cô ngẩn ngơ, vừa tủi thân lại vừa khó hiểu nhìn hắn, đồng thời ỷ lại chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Lục Thanh Hoài dùng một tay nắm lấy eo cô, một tay khác đỡ gáy cô, dán sát khuôn mặt lên mặt cô, dùng đôi môi ấm áp từng chút từng chút liếm nước mắt của cô.
Hơi thở ấm áp dây dưa với nhau, hắn gần như thành kính hôn lên cái trán của cô, gương mặt cô, còn có đôi môi của cô nữa.
Tống Miên bị hắn dịu dàng an ủi như vậy cuối cùng cũng chịu thuận theo, ngoan ngoãn để cho hắn hôn.
Hai người bọn họ dán trán vào nhau, Lục Thanh Hoài nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt thâm trầm, bên trong là suy nghĩ mà cô không thể nào hiểu được.
Hắn khàn giọng nói: "Bé cưng, anh thích em đến nỗi sắp phát điên lên rồi, sao anh có thể nỡ lòng ném em xuống, rời khỏi em được cơ chứ, nhưng mà em..."
Lục Thanh Hoài đột nhiên dừng lại, làm cho trái tim của Tống Miên cũng bị co chặt lại theo lời nói đứt quãng của hắn.
Hắn cọ cọ vào gương mặt mềm mại của cô, giống như là làm nũng mà thấp giọng nói với cô: "Nên là anh cầu xin em, Miên Miên à, cầu xin em lại yêu anh nhiều thêm một chút đi."
Trong mắt của Tống Miên dần xuất hiện sự khó hiểu.
Lục Thanh Hoài bình tĩnh nhìn cô, có vẻ bất đắc dĩ lại giống như thỏa hiệp mà nhẹ giọng giải thích với cô: "Bé cưng, trong thế giới của em ấm áp thuần tuý, trắng trơn không tì vết, bên trong lại có rất nhiều người. Em đối với rất nhiều người đều ôm lòng chờ mong, nhưng mà đến khi nào em mới hiểu ra được, trong thế giới của anh chỉ có một mình em thôi."
"Miên Miên, cho tới tận bây giờ, anh chỉ có thể nhìn thấy một mình em, cũng chỉ thích mình em mà thôi."
Tống Miên không ngờ rằng hắn lại suy nghĩ như thế, trong lòng cô vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, cô muốn nói gì đó, nhưng Lục Thanh Hoài cũng không cho cô có cơ hội mở miệng.
Hắn vội vàng ngậm lấy đôi môi của cô, dùng hàm răng từng chút từng chút một nhẹ nhàng chậm rãi cắn lên môi dưới của cô.
Bàn tay hơi lạnh lẽo nâng mặt cô lên, môi mỏng mềm ấm dán lên cánh môi cô cọ xát. Hô hấp của Lục Thanh Hoài dần trở nên nặng nề, cắn nuốt cánh môi mềm mại hồng nhuận giống như cánh hoa hồng của cô.
Tống Miên bị hôn đến mức nóng hết cả người lên, trên mặt xuất hiện một vệt đỏ ửng, cô bị ấn ở trong lòng ngực hắn, thừa nhận cái hôn sâu lâu dài say đắm lòng người này, đã quên mất vừa nãy bản thân mình định nói cái gì.
"Miên Miên, Miên Miên..." Ánh mắt Lục Thanh Hoài lộ ra vẻ si mê, không ngừng lẩm bẩm.
Ngón tay thon dài của hắn vén những sợi tóc đen nhánh của cô lên, làm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, bên trên còn lưu lại dấu cắn rõ ràng mà hắn vừa mới lưu lại từ chiều nay, cùng với những vệt đỏ loang lổ.
Ánh mắt của hắn hơi tối sầm xuống, dán môi lên sườn cổ và xương quai xanh của cô dùng sức cắn gặm, không đến một lúc sau bên trên lại xuất hiện thêm nhiều vệt đỏ nữa.
Tay của hắn cũng tự giác chui vào bên trong áo lông của cô, vòng sang mặt sau cởi bỏ áo ngực của cô rồi đẩy cao lên, một tay nắm lấy một bên cao ngất mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa nắn thưởng thức.
"Ưm... A Nghiên, đừng làm, đừng làm ở chỗ này…"
Tống Miên phát hiện ra ý đồ của hắn, dịu dàng muốn từ chối.
Cô sợ hãi bị người khác phát hiện, cách lớp quần áo đè lại bàn tay của hắn, muốn ngăn cản động tác của hắn lại: "A Nghiên, sẽ bị phát hiện đấy, chúng ta về nhà rồi lại làm được không?"
"Miên Miên ngoan, không cần sợ, trong khoang này cửa sổ toàn là kính đặc chế, còn có dán màng nữa, từ bên ngoài nhìn không thấy, em ngoan ngoãn cho anh có được không?" Hô hấp của Lục Thanh Hoài dồn dập, nhẹ giọng dỗ dành cô.
Phía dưới của hắn đã cứng từ lâu, dương vật ngẩng cao lên bị quần và quần lót giữ chặt lại, cực kỳ khó chịu.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô đặt lên dương vật đã cương cứng của mình, cách lớp quần xoa nhẹ hai cái để giải tỏa dục vọng.
"A Nghiên, anh…" Tống Miên cảm thấy thẹn thùng cắn môi dưới, thân thể cứng đờ không dám động đậy.
Lục Thanh Hoài dừng động tác lại, thở ra một hơi thật dài, cảm giác được bản thân đã tự đào hố chôn mình.
Hắn bị cô xoa nhẹ hai cái như vậy chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn cảm giác được dương vật càng cứng hơn, trên gậy thịt căng trướng phát đau.
Hắn dừng lại không động đậy nữa, Tống Miên cũng biết rằng lúc này không thể chọc hắn được, cho nên yên lặng muốn đi xuống khỏi đùi hắn, chờ chính hắn tự bình ổn lại.
Nhưng hắn đã bắt đầu thuần thục kéo quần legging và quần lót của cô xuống.
Tống Miên vội vàng đè tay hắn lại, hơn nữa tìm cớ lung tung để ngăn cản hắn: "A Nghiên, không... Không làm có được không, cảnh sắc bên ngoài thật sự rất xinh đẹp, em còn chưa ngắm đủ đâu."
"Bé cưng, em ngoan một chút, đừng lộn xộn cũng không cần phải lo lắng, trò chơi này quay một vòng mất nửa giờ, anh đã thanh toán tiền ba vòng, đủ cho em ở trên đây xem thật kỹ."
Lục Thanh Hoài nhẹ giọng dỗ dành cô, bàn tay đã tự giác kéo khóa quần của mình, móc dương vật đã nóng rực ra.
Hắn lấy một cái gói từ trong túi, dùng răng xé ra sau đó nhanh chóng đeo lên rồi lắm eo cô kéo lên trên.
Dưới thân của Tống Miên trống rỗng, cô cảm giác được từng đợt khí lạnh xuyên thấu qua khe hở ở dưới ghế dựa thổi úp lại.
Cô rụt thân người lại, cảm thấy thẹn thùng lôi kéo làn váy muốn che lấp phần dưới thân của chính mình, nhưng Lục Thanh Hoài đã đè tay cô lại, nhờ vào ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào mà nhìn chằm chằm vào khe hẹp trên tiểu huyệt của cô đã bị sưng đến mức không thể khép lại được.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó, có chút ngoài ý muốn mà sờ thấy chất lỏng ướt át.
Hắn lại dùng đầu ngón tay ái muội mà xoa xoa vào nơi đó, xoa đến khe hở trên tiểu huyệt của cô khẽ mở lộ ra động thịt đỏ thẫm bên trong, hắn khó nhịn mà nuốt nước bọt vậy thấp giọng hỏi cô: "Bé cưng, nơi này còn đau không?"
Từ lúc nào mà hắn lại nói chuyện trắng trợn như vậy?