Cô cắn môi, vô cùng tủi thân: “Chắc lần này kết quả thi của em lại đếm ngược rồi, thật sự quá mất mặt.”
Lục Thanh Hoài tới gần cô, vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tai, dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng an ủi cô: “Miên Miên không phải xấu hổ, lần này bài thi tiếng Anh của em đứng thứ hai trong lớp, vô cùng giỏi, anh đang định thưởng cho em này.”
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Tống Miên, sau đó ghé đến gần tai cô rồi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Hơn nữa, còn có anh dạy bổ túc cho em, Miên Miên giỏi như vậy, nhất định sẽ từ từ tiến bộ thôi, chúng ta đừng lo lắng nữa, có được không?”
Tống Miên được hắn an ủi thì cũng cảm thấy tốt hơn nhưng lại bị hắn nói tới đỏ mặt. Nói cho hay thì là học bổ túc… Kết quả học bổ túc kiểu gì mà lại bổ túc lên trên giường luôn. Tống Miên đỏ mặt vỗ hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh chưa dạy thành công cho em lần nào đâu, còn nói nữa.”
Lục Thanh Hoài nhướng mày cười nhẹ, hắn nhích lại gần cô một chút, thấp giọng nói: “Anh sẽ không ngừng cố gắng, tranh thủ bổ túc thành công!”
Cái đồ lưu manh thối tha!
Tống Miên tức giận cắn môi, đấm nhẹ hắn một cái, quay đầu không để ý tới hắn.
“Được rồi, được rồi, Miên Miên ngoan.” Lục Thanh Hoài nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên môi hôn một cái, cười nói: “Bé cưng, em cố gắng làm một nửa bài tập ở trường đi, về nhà anh sửa lại chỗ sai cho em rồi em làm tiếp có được không?”
“Không muốn!” Tống Miên nhăn mặt phản đối: “Bài tập nhiều lắm, ngày mai là thứ bảy, cần gì phải làm nhanh như vậy?”
“Vậy em có muốn đi công viên trò chơi mới xây không?” Lục Thanh Hoài nói từ từ.
“Muốn!” Đôi mắt Tống Miên đột nhiên sáng lên, nắm lấy cánh tay của hắn, kích động nói: “A Nghiên, anh muốn dẫn em đi sao?”
“Vậy em có làm bài tập không?” Lục Thanh Hoài cười hỏi.
“Làm! Bây giờ em làm liền! A Nghiên, anh đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đó!” Tống Miên kích động nói.
“Được.” Lục Thanh Hoài bật cười, xoa đầu nhỏ của Tống Miên, dừng một chút, lại hỏi: “Tối nay chú với dì có ở nhà không?”
“Không có, hôm nay em trai em phải đi học thêm, mẹ em đi với nó, còn ba em thì tối nay đi xã giao.” Tống Miên vừa nói vừa không ngừng viết, cô quay sang hỏi Lục Thanh Hoài: “Chú dì vẫn chưa đi công tác về sao?”
“Chưa về.” Lục Thanh Hoài nhéo nhéo vành tai trắng nõn non mềm của cô, ấm áp nói: “Vậy tối nay em đến nhà anh ăn cơm đi, anh nấu món ngon cho em ăn được không?”
“Được! Em muốn ăn sườn kho, thịt heo sốt chua ngọt, cả khoai tây bào chua cay nữa.” Điều mà Tống Miên chờ là lời này của anh, cô vội vàng nói tên món ăn, lúc này đang nuốt nước miếng, bởi vì tài nấu ăn của A Nghiên thực sự có thể so sánh với đầu bếp nổi tiếng, hương vị vô cùng tuyệt vời.
“Được.” Lục Thanh Hoài bật cười: “Vậy em viết nhanh lên, tan học chúng ta đi siêu thị mua đồ.”
“A Nghiên vạn tuế!” Tống Miên hoan hô, không chỉ mua đồ ăn mà còn phải mua đồ ăn vặt, cô vui vẻ bắt đầu làm bài tập.
Khóe mắt đuôi mày Lục Thanh Hoài đều mang theo ý cười, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, chỉ tập trung nhìn vào một người. Nhưng mà kiểu nhìn chăm chú này rõ ràng là không bình thường, đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta sởn gai ốc và ớn lạnh.
Đôi mắt hắn đen thăm thẳm, nụ cười rời rạc tinh tế, nóng cháy tham lam. Hắn chăm chú nhìn cô như vậy, giống như dệt nên một tấm lưới lớn không thể xuyên thủng để quấn cô vào trong đó, khiến cô không cách nào trốn thoát. Không ai biết rằng dưới lớp mặt nạ dịu dàng lừa gạt của hắn là một tâm hồn điên loạn, thối nát, trời sinh nổi loạn.
Mắt hắn dán chặt vào Tống Miên cho đến đến khi chuông vào lớp vang lên mới hoàn hồn lại.
Khi quay lại, hắn vô tình nhìn thấy Lý Nguyệt đang nghiêng người trước mặt Tống Miên.
Đối phương bị hắn phát hiện đang nhìn trộm cô thì cũng không hề cảm thấy xấu hổ, cô ta chỉ liếc nhìn Tống Miên không hề hay biết bạn trai mình đang được thèm muốn, ánh mắt kiêu ngạo xen lẫn ghen tị cùng chán ghét, sau đó quay đầu đi.
Vẻ mặt Lục Thanh Hoài lạnh lùng khó dò, chỉ mở miệng duy trì kỷ luật của lớp tự học rồi bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Hắn lấy bài thi của các môn học dưới cánh tay Tống Miên ra, phân loại và xếp chúng ngay ngắn, sau khi vuốt phẳng các góc, hắn lấy bút đỏ ra bắt đầu viết ra những điểm kiến thức và điểm dễ mắc lỗi của bài kiểm tra, nét chữ rõ ràng có lực, quả nhiên chữ giống như người.
Tống Miên cắn bút nhìn hắn một lúc. Mặc dù chuyện này đã lặp đi lặp lại vô số lần nhưng cô vẫn phải cảm thán rằng A Nghiên thực sự rất giỏi, hắn không hề dừng lại mà chỉ nhìn đề rồi ghi chú liên tục vào bên cạnh, mà cô cũng chưa nghĩ tới những thứ đó thì hắn đã viết rồi, cô nhìn không hiểu, hắn sẽ tự giảng cho cô, gặp được A Nghiên là chuyện may mắn nhất đời này của cô.
Tống Miên lắc đầu, suy nghĩ càng ngày càng trôi xa, không thể nào! Cô phải học tập cho tốt để đến gần A Nghiên hơn mới được, tuy là cô học chậm nhưng cô có thời gian, huống chi còn có A Nghiên, cô sẽ cố gắng tiến bộ dần dần! Cô tự cổ vũ mình, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập về nhà.
Cây bút trong tay Lục Thanh Hoài dừng lại, hơi nghiêng mặt sang. Tống Miên nghiêm túc làm bài, những câu cô viết ra mặc dù nhanh nhưng lại sai gần một nửa. Hắn cười tủm tỉm cũng không nhắc nhở, ngược lại thu ánh mắt lại, tiếp tục công việc trong tay.