Cầm Tù

Chương 36



Lục Thanh Hoài nhấc Tống Miên ép vào tường rồi bịt chặt đôi môi hơi hé mở của cô, hắn hôn cô một cách gấp gáp, cuồng bạo như vũ bão, “chiếm” năng lực hô hấp và suy nghĩ của cô.

Đôi môi và chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua miệng cô như một cơn gió, Tống Miên không có khả năng phản kháng nên chỉ có thể bị động mà chịu đựng dục vọng cuồng nộ của hắn.

Vừa hôn, hắn vừa đưa một tay cởi khăn quàng cổ của hai người, cởi quần áo của Tống Miên.

Hắn đưa tay sờ eo, lần mò cởi cúc quần jeans rồi bế cô lên phòng, đống quần áo vương vãi dọc đường.

Lục Thanh Hoài đè cô xuống giường, quỳ gối ngồi trên người rồi cởi chiếc áo của cô để hôn vào đó.

Khi hắn mở hai chân của cô ra rồi hạ thấp người xuống, vừa chuẩn bị cởi quần để có thể đâm vào nơi giao giữa hai chân thì Tống Miên đột nhiên hoàn hồn, bắt đầu đẩy người hắn ra để trốn sang một bên.

Lục Thanh Hoài nhíu mày, nắm lấy chân cô không cho cử động, hắn đứng dậy khàn giọng hỏi cô: “Sao vậy?”

“A Nghiên, anh... anh đợi chút, em đi tắm trước đã”. Tống Miên nhỏ giọng lẩm bẩm, cô xuống giường ôm quần áo chạy vào phòng tắm.

Lục Thanh Hoài sửng sốt, trở mình nằm ở trên giường, quay đầu nhìn vào trong phòng tắm, ngay sau đó trong phòng truyền đến tiếng nước nhỏ giọt.

Qua lớp kính mờ, dáng người mảnh khảnh, yểu điệu làm hắn đột ngột ngồi dậy. Lục Thanh Hoài lặng lẽ mở cửa phòng tắm, ôm cô vào lòng từ phía sau rồi hôn tai cô, giọng nói khàn khàn quyến rũ mang đầy sự khơi gợi và dụ dỗ: “Tắm chung nhé?”

Tống Miên sửng sốt rồi bừng tỉnh, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, cô trách móc xoay người ra khỏi phòng tắm, thẳng thắn từ chối: “Không, không, anh tắm sau đi!”

Lục Thanh Hoài không khỏi bật cười, hắn đặt tay lên khung cửa, quay đầu cắn chặt môi, sau đó đành phải đi ra.

Tống Miên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sấy tóc xong, cô quấn chặt mình trong một chiếc khăn lông rồi bước ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng nhảy lên giường, sau đó nằm trên giường ngoan ngoãn nhìn hắn: “A Nghiên, giờ anh có thể tắm rồi!”

Lục Thanh Hoài nhìn cô rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Hắn tắm rửa rất nhanh, không tới mười phút đã đi ra, nửa người trên trần như nhộng, nhưng hắn cũng không lau khô tóc mà chỉ dùng khăn lông lau qua. Tống Miên chủ động nói: “A Nghiên, để em lau tóc cho anh!”

“Được, nhưng em định nằm trên giường lau cho anh sao?” Lục Thanh Hoài hơi nhướng mày hỏi.

“Anh... anh ngồi yên là được rồi!”

Lục Thanh Hoài mỉm cười không nói gì, sau đó khoác khăn tắm lên vai rồi ngồi xuống cạnh mép giường.

Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng chiếc khăn bông sột soạt vô cùng rõ ràng, không bao lâu sau hắn cảm thấy sức nặng trên vai nhẹ đi, một thân hình mềm mại của phụ nữ áp sát vào lưng nhẹ nhàng dịu dàng lau tóc cho hắn.

Trên cơ thể hai người đều dùng một loại sữa tắm có hương thơm giống nhau, Lục Thanh Hoài ngửi thấy mùi này dần dần có chút mất tập trung.

Căn phòng yên tĩnh ấm áp dần trở nên nóng hơn, hơi nóng thấm vào cơ thể dần làm má cô ửng hồng, sự mơ hồ và quyến rũ đang dần lên đến đỉnh điểm.

Tống Miên kề sát người hắn, khăn tắm rơi xuống một bên, một đôi tay mảnh khảnh dần dần chạm lên người hắn, lướt qua gương mặt rồi xuống đến yết hầu và vai.

Cánh tay thon thả trắng nõn buông thõng trước ngực, đôi môi đỏ mọng của Tống Miên khẽ hôn lên cổ hắn, ngón tay mảnh khảnh thì lần lượt vẽ những vòng tròn trên ngực hắn, cảm giác ngứa ngáy lại khơi dậy sự dục vọng trong lòng hắn .

Cô đang quyến rũ hắn.

Ý thức được điều này, Lục Thanh Hoài hơi nheo mắt, hung hăng nắm lấy cổ tay và lật người đè cô xuống giường.

Ánh mắt hắn dừng lại ở bộ quần áo cô đang mặc, đôi mắt đen láy chợt nhíu lại.

Cô đang mặc chiếc váy ống màu đen nóng bỏng mà hắn đã mua cho cô vào ngày 1 tháng 5, hơn nữa là cô lúc này đang không mặc đồ lót.

Với ánh nhìn xuống dưới này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng nõn nà của cô, làn da mềm mại và khe hở khép kín giữa hai chân ​​đang có chút đỏ và sưng lên vì bị làm vào đêm qua.

Lục Thanh Hoài bình tĩnh nhìn cô, dùng bàn tay to lớn mơ hồ vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô.

Hắn nhìn cô từ trên cao xuống, đem tất cả bóng tối phủ lên người cô, cảm giác bị áp bức hoàn toàn khiến cô nhất thời co người lại, lúc này trên mặt hắn lại không có một tia cảm xúc mà thản nhiên hỏi: “Đây món quà trưởng thành em tặng anh?”

Tống Miên lo lắng gật đầu, phát hiện mình có chút sợ hãi, cuộn người trốn vào trong chăn, thấp giọng nói: “A Nghiên, không phải… á.”

Cô còn chưa nói xong, Lục Thanh Hoài đã nắm lấy mắt cá chân của cô kéo xuống, hắn nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy thì thầm: “Tống Miên, ​​em thật sự nên cảm thấy may mắn vì hôm nay không phải là lần đầu tiên, cũng nên cảm thấy mừng vì lần đầu tiên đó em đã không quyến rũ kích thích anh, nếu không thì...”

“Nếu không thì sao?” Tống Miên run giọng hỏi.

“Nếu không thì em cứ chờ bị anh đè chết ở trên giường đi.”

Lục Thanh Hoài nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, tách hai chân cô ra, cầm lấy côn thịt vừa cứng rắn vừa nóng rực hung hăng đút vào.

“Ưm... đau quá...” Tống Miên nhíu mày kêu lên.

“Đau em cũng phải chịu.”

Lục Thanh Hoài bị cô kích thích đến đỏ mắt, lật người quỳ trên giường, váy bị vén lên đến eo, lộ ra mông “quả đào” tròn trịa trắng nõn, sau đó hắn dùng tay đánh vào hai cái thật mạnh làm cho nó đỏ ửng lên.

Hắn bóp chặt eo cô rồi đâm thật nhanh côn thịt của mình vào trong tư thế quỳ bò, hắn đâm liên tục khiến tiểu huyệt phải mở rộng ra.

“A Nghiên…” Tống Miên quay đầu lại rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

“Ấm ức cái gì? Hả? Em học những thứ này ở đâu? Lần trước anh nói gì em quên hết rồi phải không?”

Lục Thanh Hoài cúi người cắn vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Em mặc quyến rũ như vậy, ngay cả quần lót cũng không mặc, đã học được cách dụ dỗ đàn ông rồi phải không?”

“Em không có, A Nghiên, em không có...” Tống Miên chịu không nổi sự uất ức này, đau đớn giãy giụa, tiểu huyệt càng lúc càng siết chặt, co bóp làm cho hắn không chịu nổi.

“Không có à, thế tại sao em lại làm như vậy?” Lục Thanh Hoài vừa thở hổn hển vừa hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, khàn giọng hỏi: “Bé cưng, là vì để tiện cho anh sao? Vậy anh sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, làm chết em, được không?”

Tống Miên càng thêm ấm ức, không phải hắn nói muốn cô mặc cho một mình hắn nhìn sao?

Cô vùng vẫy tay chân muốn bò về phía trước, Lục Thanh Hoài nhất thời mất cảnh giác, côn thịt của hắn bị rút ra một nửa nhỏ thì ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, hắn nắm lấy chân cô kéo về chỗ cũ, hông đẩy về phía trước, côn thịt to lớn thô bạo đút vào sâu bên trong.

“Bé cưng, em trốn cái gì chứ? Bây giờ mới biết sợ sao? Có phải là em chưa thấy nên chưa biết sợ đúng không?” Lục Thanh Hoài dùng giọng điệu nhẹ nhàng u ám như muốn báo thù, làm người ta sởn gai ốc.

Hắn thực sự rất hung dữ.

Tống Miên sợ đến mức khóc không nói nên lời làm Lục Thanh Hoài càng ra sức hơn.

Tay hắn đưa ra phía trước kéo váy của cô xuống, hai bầu ngực trắng nõn non nớt lộ ra nhảy nhót trong không trung, rất nhanh đã mất đi tự do, ngực cô bị bàn tay nóng bỏng của người đàn ông phía sau nắm lấy rồi nhào nặn.

“Nói đi Miên Miên, bây giờ em còn dám ăn mặc như vậy để quyến rũ anh, vậy sau này có phải là sẽ dám leo lên giường để quyến rũ người đàn ông khác đúng không?"

Lục Thanh Hoài hỏi với giọng điệu nghiêm khắc, giọng nói lãnh đạm lại có chút ma mị khiến người ta phải ngoan ngoãn trả lời.

“Ư ưm, em biết sai rồi, đừng làm vậy, đau quá...” Hai tay Tống Miên mềm nhũn nằm ở trên giường, vừa khóc vừa thừa nhận sai lầm.

“Mau trả lời anh, em ăn mặc như vậy để quyến rũ đàn ông khác sao?”

Lục Thanh Hoài không nhận được câu trả lời nên càng trở nên hung bạo và cáu kỉnh hơn, hắn ôm eo của Tống Miên rồi phá tiểu huyệt của cô một cách không thương tiếc, hắn còn đánh vào chiếc mông mềm mại của cô làm nó đỏ bừng hơn.

“Không đâu, không đâu...”

Tống Miên không biết sao hắn đột nhiên lại như vậy, hỏi dồn dập lại còn hung dữ như thế, nếu cô không trả lời thì sẽ càng đâm cô mạnh hơn làm cô trở lên yếu đuối mà cầu xin lòng thương xót.

Cuối cùng Lục Thanh Hoài cũng mỉm cười khi nhận được câu trả lời mình muốn.

Hắn tiết chế động tác tàn nhẫn lại, sau đó rút ​​côn thịt ra và lật người cô lại, vuốt mái tóc rối bời ướt đẫm nước mắt cùng mồ hôi của cô, hắn sờ lên khuôn mặt đỏ bừng rồi lại đẩy hông đưa côn thịt vào.

Lần này sức của hắn rõ ràng đã nhẹ nhàng rất nhiều, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nước cũng chảy ra nhiều hơn, ga trải giường dưới người cô cũng ướt sũng.

Lục Thanh Hoài xoa nắn bầu ngực của cô, dùng ngón tay cái cọ cọ lên nhũ hoa màu đỏ anh đào của cô, dùng sức xoa nắn, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, em có thoải mái không?"

“Ưm!” Tống Miên dùng giọng mũi khẽ thì thào, giơ chân kẹp lấy eo của hắn, chủ động hai tay ôm lấy cổ hắn, hoàn toàn thả lỏng mà áp người vào lồng ngực ấm nóng của hắn.

Cô không chịu nổi sự dịu dàng này, đặc biệt là sự dịu dàng mà hắn dành cho cô sau khi quá trình tàn nhẫn khi nãy làm cô thực sự thích điều đó.

Lục Thanh Hoài cũng biết rõ điều này, cho nên dù có chơi đùa với cô như thế nào, cho dù có làm cô khóc cả đêm cũng không sao, cô thật sự rất dễ dỗ, tốt đến mức hắn không có gì phải sợ.

Hắn nhắm mắt hôn lên môi cô một cái, ấm áp nói: “Bé cưng, em đã tặng bản thân mình cho anh đúng không?”

“Vâng.” Tống Miên khẽ nhắm mắt ngoan ngoãn gật đầu, đây là món quà thứ ba mà cô tặng cho hắn.

“Bé cưng, em là của anh rồi phải không?”

“Vâng.”

Lục Thanh Hoài như muốn tan chảy.

Tình yêu của cô cũng giống như con người của cô, mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp và thuần khiết.

Hắn từ từ di chuyển eo và hôn cô đầy lưu luyến.

Sự kết hợp giữa tình dục và tình yêu thực sự khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc.

Khóe mắt và lông mày của Tống Miên tràn đầy xuân sắc, cô vốn đã rất trắng trẻo, nhưng lúc này lại khoác trên người một bộ váy màu đen càng làm tôn lên làn da trắng trẻo rạng ngời, xương quai xanh lộ ra ngực có những vết hickey đỏ.

Lục Thanh Hoài nhìn những vết hickey đỏ đó dần dần tăng tốc, đâm cũng càng ngày càng sâu hơn.

Tống Miên lại bắt đầu nhỏ giọng khóc, Lục Thanh Hoài khịt mũi, nhéo ngực cô cười nói: “Bé cưng, em mít ướt quá đó? Sao lại khóc rồi? Nước chảy ra nhiều lắm đúng không?"

Tống Miên ậm ừ không thành tiếng, không nói nên lời vì không thể chịu đựng nổi.

Lục Thanh Hoài ấn vào phần bụng phẳng lì nhẵn nhụi của cô, dịu dàng nói: “Bé cưng, thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy.”

Bụng dưới của Tống Miên vốn đã sưng tấy đau nhức, hiện tại hắn lại chạm vào làm cô càng ra nước nhiều hơn, run rẩy mà lên đỉnh.

Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn, hai mắt đỏ hoe, giơ chân muốn đá hắn, nhưng lại từ từ hạ xuống, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh nhân cơ hội bắt nạt em à.”

“Ừm, là anh sai rồi bé cưng.” Lục Thanh Hoài dịu dàng dỗ dành cô nhưng lại không dừng lại, trên mặt cũng tràn đầy vui sướng.

Với thái độ qua loa này, Tống Miên tức giận muốn đánh hắn một trận, nhưng lại bị hắn ấn xuống để phía trước ngực không thương hoa tiếc ngọc, mà lúc này hắn lại mở hai chân, không chút lưu tình mà “giày vò” cô.