Mạnh Viễn không biết mình đã rời khỏi cầu thang bằng cách nào, lời nói của Lục Thanh Hoài hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cậu ấy, trong đời cậu ấy chưa bao giờ đối mặt với ác ý mãnh liệt một cách trực diện như vậy.
Cho dù hắn ta thật sự là kẻ điên giống như mọi người nói, Tống Miên tốt đến mức hắn ghen ghét, cho nên hắn muốn biến cô thành một người như hắn ta thậm chí còn tự mãn về điều đó. Hay là việc cậu ấy đã cảnh cáo hắn rằng pháp luật và công lý vẫn ở đó, nhưng hắn đã có chuẩn bị từ sớm. Nghề nghiệp luật sư và cảnh sát có thể cảm nhận sâu sắc nhất sự xấu xa trong bản chất con người, đây là lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy lạnh thấu xương, đối với người mình yêu lại có tình cảm như vậy, Lục Thanh Hoài đã hoàn toàn không phải là xấu xa quấy phá, hắn chính là một kẻ điên, một kẻ điên hoàn toàn.
Mạnh Viễn ngơ ngác đứng ở cửa sau, tay chân lạnh lẽo, nhìn người cuối cùng ngọt ngào âu yếm nhau, cậu ấy bắt đầu tự hỏi có phải tất cả những gì mình trải qua vừa rồi đều là ảo giác của chính mình hay không. Đáng tiếc không phải, vừa nãy Lục Thanh Hoài dùng cánh tay siết cổ cậu ấy, sức lực được kiểm soát tốt, đã có thể khiến cậu ấy cảm nhận được cảm giác hít thở không thông, hắn cũng sẽ không giết chết cậu ấy thật.
Lục Thanh Hoài cũng không đánh thức Tống Miên dậy, hắn lặng lẽ giúp cô thu dọn đồ đạc. Đột nhiên hắn quay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng cũng không phải là thiện ý mà là cái loại từ trên cao nhìn xuống tràn đấy giễu cợt và thương hại nhìn Mạnh Viễn, khẽ nâng cằm, sau đó xoay người.
“Bé cưng, ngoan, dậy đi, chúng ta về nhà.” Lục Thanh Hoài cúi người, dùng đầu ngón tay xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Tống Miên, khẽ gọi cô.
“Hửm...” Hàng mi dài cong vút của Tống Miên khẽ rung vài cái, cô mở mắt ra, mơ hồ phát ra chút âm thanh, dụi dụi mắt, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ hỏi: “Anh đã đến rồi? Đến lâu rồi sao?”
“Không có, vừa mới đến.” Khuôn mặt Lục Thanh Hoài trong sáng, nụ cười nhàn nhạt, hắn đột nhiên cúi đầu nhéo nhéo cằm Tống Miên, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
“Ưm? Anh… anh làm gì vậy?!” Tống Miên mở to mắt ngạc nhiên trước nụ hôn trộm thành công của hắn, cô chậm nửa nhịp mới vội che kín miệng nhìn xung quanh thì không thấy ai cả, không nhìn thấy Mạnh Viễn bị Lục Thanh Hoài che đậy kín mít mới thẹn thùng và bực bội chất vấn.
“Xin lỗi, bé cưng đáng yêu quá, nhất thời anh không nhịn được.” Lục Thanh Hoài không hề có thành ý xin lỗi, vừa xin lỗi tay vừa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhân cơ hội đó xoa xoa.
“...”
Tống Miên khá là tức giận, muốn đẩy hắn ra, nhưng không đẩy được ngược lại còn bị hắn giữ lấy cổ tay, vuốt ve hai cái rồi đem cô ôm vào trong lòng, cười khẽ nói: “Ngoan, không náo loạn nữa, chúng ta về nhà được không?”
“Ai náo loạn với anh...” Tống Miên vừa mới nói một nửa, Lục Thanh Hoài trực tiếp bế cô chặn ngang từ trên ghế lên đi thẳng tới trước cửa, hắn luôn khoa trương như vậy, ở trường học cũng như thế này, Tống Miên xấu hổ hận không thể tìm được cái lỗ chui vào, cô kéo tay áo Lục Thanh Hoài, nhỏ giọng kêu: “Này, anh làm gì vậy? Thả em xuống em tự đi!”
“Đợi lát nữa thả.” Thanh âm Lục Thanh Hoài tuy rằng ôn nhu nhưng không cho phép phản bác, Tống Miên dùng sức nhéo cánh tay của hắn, nhưng không lay được hắn, thậm chí hắn cũng không thèm chớp mắt. Tống Miên chỉ có thể dùng sức vùi mặt vào trong lồng ngực hắn vì sợ bị nhìn thấy, cũng may Lục Thanh Hoài ôm cô đến chỗ thang máy thì đặt cô xuống.
Hai người đứng đó chờ thang máy, Tống Miên muốn đứng sang một bên tránh xa hắn, nhưng cô vừa mới đi được một bước, Lục Thanh Hoài đã trực tiếp ôm cô vào lòng, Tống Miên không thoát ra được, tức giận vươn chân tàn nhẫn dẫm xuống chân hắn, nhưng cô đi giày vải căn bản không cảm thấy đau chút nào.
Lục Thanh Hoài không nhịn được bật cười, đưa bàn tay đang ôm lấy vòng eo thon thả của cô đưa lên, nhéo mặt cô, véo miệng cô, xem cô càng tức giận sau đó mới nói: “Bé cưng, sao em lại đáng yêu như vậy? Nếu em thật sự muốn anh đau thì chờ đến lúc quay về đi giày cao gót dẫm anh, được không?”
Lục Thanh Hoài dừng một chút, ghé vào tai cô thấp giọng nói thêm: “Dẫm nơi nào cũng được.”
Mặt Tống Miên đột nhiên đỏ bừng, trong đầu hắn có phải cũng chỉ dư lại loại chuyện này hay không? Trước kia cô không biết nghe nói thấy ở đâu chuyện con trai ít nhiều cũng có thói quen kiểm soát chân, nhưng cô chưa bao giờ phát hiện ra hắn có đam mê về phương diện này nên chưa bao giờ nghiêm túc xem xét, bây giờ xem ra có phải là hắn che giấu quá sâu rồi hay không?
“Dẫm chết anh.” Tống Miên tức giận nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Lục Thanh Hoài mặc dù chậm rãi hỏi, nhưng tay lại tăng thêm lực độ. Tống Miên cảm thấy eo của mình sắp bị hắn bóp đứt, hắn thật sự là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo.
“Không có việc gì, không có việc gì, nhẹ chút nhẹ chút.” Tống Miên giãy giụa vỗ vỗ tay hắn khi bị hắn đưa vào thang máy, Lục Thanh Hoài thuận theo giảm bớt lực độ.
Tống Miên nhìn chằm chằm số tầng lầu không ngừng giảm xuống, đột nhiên nhớ tới: “Tiểu Viễn đâu? Lục Thanh Hoài, anh có thấy cậu ấy không? Lúc rời đi em quên nói cho cậu ấy biết.”
“Thấy.” Sắc mặt Lục Thanh Hoài trầm xuống, trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi một câu khó hiểu: “Miên Miên, Mạnh Viễn và Tống Vũ rất giống nhau phải không?”
“Rất giống.” Đây cũng là nguyên nhân cô dốc hết sức giúp đỡ anh em nhà họ Mạnh, Mạnh Viễn cùng Tống Vũ quá giống nhau, mà anh em bọn họ từ nhỏ đã chịu quá nhiều khổ cực.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên im lặng, Tống Miên không phải là người sẽ chủ động tìm đề tài bắt chuyện với hắn, cho nên hai người đều không nói chuyện cho đến khi lên xe.
Tống Miên ngồi ở ghế lái phụ, ngẩn người nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ xe, đi đường được một lúc, Tống Miên mới phát hiện đây không phải đường về nhà, cô quay đầu lại, vẻ mặt Lục Thanh Hoài rất bình tĩnh, không cảm thấy có cái gì không đúng.
“Không phải anh nói phải về nhà sao? Đây không phải là đường về nhà đúng không?” Tống Miên hỏi.
Lục Thanh Hoài quay đầu lại, đầu tiên là không rõ ý tứ nhìn thoáng qua chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô, sau đó nói: “Ba mẹ anh đi công tác đã trở lại, bọn họ rất nhớ em cho nên để anh dẫn em đi gặp bọn họ.”
Tống Miên cũng không có suy nghĩ nhiều gật đầu, dì Trần và chú Lục luôn yêu thương cô như con gái ruột, về tình về lý cô nên đến thăm hai vị trưởng bối này.
Lục Thanh Hoài đưa cô đến một khách sạn siêu xa hoa ở thành phố B mà hắn tham dự đầu tư. Hắn đã đặt phòng trước, tổng giám đốc khách sạn đích thân đến tiếp đón bọn họ.
“Ngài Lục, cô Tống.” Người phụ nữ được đào tạo bài bản ăn mặc và trang điểm chuyên nghiệp cung kính nói.
Tống Miên hơi kinh ngạc làm sao cô ta biết mình tên gì, Lục Thanh Hoài lại lộ ra phong phạm của một người địa vị cao, khí thế thản nhiên nói: “Không cần đi theo chúng tôi, cô cứ bận chuyện đi.”