Phụ hoàng vừa muốn cười lại không dám cười: "Trạm Trạm à... trẫm, trẫm hứa với con, chắc chắn sẽ đưa Nghiêm Cẩn Ngọc trở về nguyên vẹn... Trạm Trạm lớn rồi, biết thương tiếc phò mã rồi."
"Ai thương tiếc hắn! Hai người cứ đẩy qua đẩy lại đi! Dù sao thì cũng không ai muốn con!"
Phụ hoàng vội vàng phủ nhận: "Nói bậy gì thế, con là công chúa mà trẫm yêu thương nhất, ai không muốn con, trẫm muốn!"
Ta kéo tay phụ hoàng, lắc lắc nói: "Vậy con phải theo phụ hoàng tuần du phương Nam."
Trán phụ hoàng toát mồ hôi: "Cái này... cái này... sức chiến đấu của Nghiêm Cẩn Ngọc không kém gì phụ thân hắn, con đừng đẩy trẫm vào hố lửa..."
Đến cuối cùng, vẫn là Nghiêm Cẩn Ngọc ở sau lưng làm loạn!
Ta như kẻ trộm nhìn ông ấy, nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, người đưa con đi, con sẽ giúp người đối phó với Nghiêm Cẩn Ngọc."
Ria mép phụ hoàng giật giật, giọng điệu không đủ tự tin: "Ha ha, trẫm là thiên tử, sao có thể sợ hắn!"
Ta nheo mắt, cười mỉa: "Người không sợ hắn nói người tuần du phương Nam là để ngắm mỹ nhân sao?"
"Không sợ hắn bắt người ăn chay ba bữa một ngày sao?"
Phụ hoàng đ.â.m một đũa vào món thịt kho tàu trước mặt.
"Người đâu! Chuẩn bị mực!"
Phụ hoàng vội vàng viết vài nét, ném cho ta tờ chiếu xuất cung, vội vã xua tay, như kẻ trộm: "Nhanh, về đi, về đi! Đừng gọi phu quân của con đến đây."
Ta nhìn thoáng qua, ông rất sợ người khác nhìn ra chữ trên tờ chiếu là do ông viết.
Lúc đi, phụ hoàng còn liên tục dặn dò ta: "Giấu kỹ... giấu kỹ... Đừng để hắn biết!"
Nhữ phi bưng bát canh vào, cười tươi như hoa: "Công chúa định đi rồi sao?"
Ta đã đạt được mục đích, cũng cười gật đầu: "Đêm khuya quấy rầy, mong nương nương lượng thứ."
Nhữ phi lắc đầu như trống bỏi, cười dịu dàng: "Ôi chao, không quấy rầy, không quấy rầy."
Nàng tiễn ta ra cửa, đợi ta vừa bước chân ra sau, cánh cửa như thấy ma liền đóng lại, còn khóa chặt.
Ra khỏi cung, bên cạnh có một tiểu tư mặc áo vải thô màu xám chạy đến: "Công chúa, Ngự sử đại nhân sai tiểu nhân đến đón người về."
Ta mở to mắt: "Nghiêm Cẩn Ngọc bảo ngươi đến? Hắn tốt bụng thế sao?"
Đúng rồi, hắn chỉ muốn ta ngoan ngoãn ở trong phủ công chúa, không ra khỏi cửa nửa bước.
Ta nhớ đến tờ chiếu của thánh thượng giấu trong tay áo, vui vẻ hẳn lên.
"Cho người hỏi thăm Nghiêm đại nhân của chúng ta khi nào về, ta có lời muốn nói." Ta đắc ý trở về phủ, mở tờ chiếu ra như bảo bối, đặt trên bàn ngay cửa ra vào, thuận tiện cho Nghiêm Cẩn Ngọc vừa vào là nhìn thấy.
Nhưng đợi đến đêm khuya, vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Cẩn Ngọc, ta nhắm mắt lại, mở mắt ra, đã là lúc mặt trời lên cao, tờ giấy mỏng trên bàn vẫn lặng lẽ nằm đó, không hề nhúc nhích.
Nghiêm Cẩn Ngọc không về.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác cảnh giác.
Gọi người hầu đến: "Nghiêm Cẩn Ngọc đâu?"
Người hầu trong phủ công chúa trung thành không hai lòng, nói: "Hôm nay thánh thượng tuần du phương Nam, ngự sử đại nhân đi theo, đương nhiên... là xuất phát từ trong cung, chưa về."
"Cái gì? Hôm nay!" Ta hét lên: "Sao các ngươi không nói sớm cho ta biết?" Ta mở tủ quần áo, c h ế t tiệt, quần áo của Nghiêm Cẩn Ngọc đã vơi đi hơn nửa từ lúc vào cung, giờ đến cả ấn tín của hắn cũng mang đi, hắn đã có tính toán từ trước!