Trước kia ta thấy Nghiêm Cẩn Ngọc nói năng khó nghe, không ngờ có một ngày lại có thể nghe được lời dễ nghe từ miệng hắn.
"Đại nhân, phía trước đường núi lầy lội, sợ rằng có đất đá sạt lở, có cần đi đường vòng không?" Có người ở ngoài xe bẩm báo.
Ta nghi ngờ: "Những chuyện này liên quan gì đến Ngự sử đại nhân, bọn họ có bắt nạt ngươi không?"
Ta xắn tay áo, định ra ngoài lý luận với đám lão học cứu chỉ biết ăn lương khô mà không chịu làm việc nhưng bị Nghiêm Cẩn Ngọc ngăn lại.
"Đợi ta, ta ra ngoài một lát."
"Dựa vào đâu! Phu quân của bản công chúa từ bao giờ đến lượt bọn họ chỉ huy?" Ta đột ngột đứng dậy: "Ta g i ế t c h ế t bọn họ!"
Nghiêm Cẩn Ngọc bất đắc dĩ ôm lấy ta, cúi đầu hôn lên môi ta.
Ta bị hắn làm cho choáng váng, trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc tràn đầy ý cười, ta đột nhiên nhận ra Nghiêm Cẩn Ngọc năm nay mới chỉ hai mươi lăm, cũng có hỉ nộ ái lạc, chỉ là tính tình đạm bạc, lại suốt ngày chỉ biết nói đến quốc gia đại nghĩa, từ trước đến nay không được người khác ưa.
Ta lại nhớ đến đám công tử nhà giàu ở kinh thành mà ta đã từng dạy dỗ, khi bọn họ còn đang trêu chó dắt mèo thì Nghiêm Cẩn Ngọc đã âm thầm gánh vác biết bao nhiêu gánh nặng, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác tự hào vì nam nhân này là của ta.
Ta e thẹn không nhìn hắn, nghe thấy tiếng màn che khẽ rơi xuống, ta mới đột ngột ngã xuống giường, lăn qua lăn lại như rơi vào hũ mật.
Lần vi hành này của phụ hoàng, gió sương dãi dầu, cũng không kịp mang theo cung nữ, ta gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt bầu bĩnh không còn, gầy thành khuôn mặt trái xoan tinh tế chuẩn mực, không hiểu sao, trên mặt luôn mang theo một tia kiều diễm, xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Phụ hoàng mỗi lần nhìn ta đều thở dài: "Trạm Trạm à, trẫm còn chờ bế ngoại tôn đây... Hai đứa..."
Ta luôn đáp lại bằng ánh mắt khinh thường, Nghiêm Cẩn Ngọc luôn nói cùng một câu: "Vi thần sẽ cố gắng."
Hắn thực sự rất cố gắng, nếu không ta cũng không thể gầy nhanh như vậy.
Nghiêm Cẩn Ngọc nói ta được nuôi dưỡng nuông chiều từ bé, nên rèn luyện thân thể,nhưng không ngờ lại là cách rèn luyện như thế này.
Ta đã thầm chửi hắn không biết bao nhiêu lần, trước mặt người khác thì đạo mạo, sau lưng người khác thì là cầm thú!
Xuất phát từ kinh thành một cách đơn giản, chưa đầy nửa tháng đã đến Cù Châu.
Chúng ta cải trang thành thương đội đến từ kinh thành, từ từ vào thành.
Đi ngang qua bờ hồ Bàng Tử, tiếng nói ngọt ngào của người Giang Nam theo làn gió nhẹ nhàng ấm áp cuốn vào tai ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, từng chiếc thuyền hoa xếp hàng dọc theo bờ sông, những cô gái yểu điệu ôm đàn tỳ bà, hát hò ríu rít.
Ta kéo tay áo Nghiêm Cẩn Ngọc: "Này, cô gái mặc áo xanh kia hát hay nhất, lát nữa dẫn ngươi đi nghe đàn."
"Công chúa, vi thần không hiểu âm luật." Nghiêm Cẩn Ngọc nói, mắt không thèm nhìn ta: "Vi thần đã quen nghe công chúa nói năng dịu dàng rồi, không muốn đổi."
"Ta lúc nào..." Ta sửng sốt, đột nhiên trợn tròn mắt, hiểu ra ý hắn, mặt đỏ bừng: "Ngươi... ngươi vô liêm sỉ!"